Lý Hà Hoa đem món bánh táo trong nồi lấy ra để ở hai chén sứ riêng, một cái cho Thư Lâm còn một cái khác bán cho Cố phu tử.
Lý Hà Hoa đã sớm ước tượng, sau khi để ra hai chén còn dư lại trong nồi không ít, cố ý để cho ba đứa trẻ Hà gia ăn.
Lý Hà Hoa đem phần bánh táo còn tại trong nồi đến nhà chính, kêu ba đứa trẻ ra ăn.
Vừa nghe Lý Hà Hoa kêu, ba đứa nhỏ này chạy nhanh hơn so với thỏ, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng chạy tới, quả nhiên nhìn món bánh trong tay Lý Hà Hoa, đôi mắt cả đám đều tỏa sáng.
"Hà Hoa di, người lại làm món gì ngon vậy? Thơm quá đi."
Lý Hà Hoa đem chén để trên bàn: "Đây là món mới gọi là bánh táo, các ngươi nếm thử xem."
Tiểu Tam Nhi nhìn táo trong chén có màu rực rỡ bóng toáng, nuốt nuốt nước miếng hỏi: "Hà Hoa di, vì sao kêu gà bánh táo ạ?"
Lý Hà Hoa không giải thích mà là trực tiếp cầm lấy đũa kẹp một khối táo lên, sau đó tiền đưa tới trước mặt bọn nhỏ, chúng "Oa" tên một tiếng, sau đó sôi nổi cầm lấy đũa nếm thử theo.
Mấy đứa nhỏ vừa chơi vừa ăn rồi tán thưởng, Tào tứ muội ở một bên gõ gõ bàn: "Các ngươi đừng đùa nữa, nhanh ăn đi, đừng để ngã."
Ba đứa nhỏ cười hì hì, lúc này mới đem táo đưa vào miệng.
Đôi mắt Đại Nha cong lên như hình lưỡi liềm: "Hà Hoa di, người làm món gì ăn cũng ngon."
Đại Hà nói theo: "Ăn như vậy so với trực tiếp ăn quả táo càng ngon hơn, không nghĩ tới quả táo còn có thể nấu lên để ăn."
Tiểu Tam Nhi ngày thường nói nhiều nhất, lúc này lại không nói gì mà chỉ một mực ăn. Tào tứ muội thấy ba hài tử trong nhà ăn vui vẻ như vậy, nghĩ đến Lý Hà Hoa muốn đi, trong lòng cực kì luyến tiếc.
Lý Hà Hoa giữ chặt tay Tào tứ muội vỗ vỗ, không tiếng động an ủi.
Ngày hôm sau Lý Hà Hoa mang theo điểm tâm và bánh táo đi trấn trên bán, chưa bán được bao lâu liền thấy Cố phu tử tới, phía sau còn có một vị đại thẩm hơn 50 tuổi đi theo.
Lý Hà Hoa cười mở miệng chào hỏi: "Cố phu tử, ngài đã đến rồi sao?"
Cố Chi Cẩn vẫn cười ôn nhuận như cũ: "Bà chủ, hôm nay vẫn là mỗi loại gói bốn khối, kẹo hồ lô hai xâu, còn có..." Lời kế tiếp ngừng lại.
Lý Hà Hoa hiểu rõ, khom lưng đem một chén bánh táo trong rổ lấy ra đưa cho hắn: "Đây là món bánh táo ta mới làm."
Trước kia Cố Chi Cẩn chưa từng nghe qua món bánh táo cho nên phá lệ tò mò, nhìn chằm chằm đồ vật trong chén, nhìn một lúc
mới thu hồi tầm mắt, sau khi nhận chén hỏi: "Bà chủ, trực tiếp dùng chén này để đựng sao?"
Lý Hà Hoa gật gật đầu: "Cái này chỉ có thể dùng chén để đựng, ngài cứ cầm chén về trước đi, lần sau lại đến mua đồ thì trả lại cho ta là được."
Nàng tin tưởng người ta là một phu tử sẽ không tham một cái chén của nàng. Cố Chi Cẩn cũng không chối từ: "Vậy được, chờ ngày mai ta sẽ trả lại cho bà chủ."
Nói xong lấy túi tiền ra: "Bà chủ, món bánh táo này bán thế nào?"
Lý Hà Hoa trước đó đã nghĩ kỹ giá rồi nên trả lời: "Ngài trả mười lăm văn tiền đi." Một chén dùng khoảng chừng một quả táo, hiện tại táo đặc biệt đắt, một quả táo mua mất khoảng bốn văn tiền, hơn nữa cộng thêm dầu muối đường cùng trứng gà, một chén bánh táo phí tổn khoảng sáu bảy văn tiền, tiền công nàng làm kỳ thật cũng chưa đến mười văn tiền, thu mười lăm văn tiền hoàn toàn hoàn toàn là giá hữu nghị.
Cố Chi Cẩn cũng không đối với giá cả có dị nghị gì, trực tiếp đem tiền đưa Lý Hà Hoa, tiếp theo giới thiệu cho nàng lão phu nhân bên người: "Vị này chính là ma ma hỗ trợ chiếu cố hài tử nhà ta, về sau ta không có thời gian thì bà ấy sẽ tới mua điểm tâm của ngươi, ngươi trực tiếp đưa cho bà ấy là được."
Lý Hà Hoa đưa nhìn mắt lão phu nhân, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT