Lý Hà Hoa dựa vào ánh trăng bên ngoài đem chén đũa rửa sạch, sau đó lén lút nấu một nồi nước mang vào phòng củi tắm rửa, thay đổi quần áo, lúc này mới thoải mái nằm xuống.

Sau đó trong đầu tính toán ngày mai thừa dịp buổi sáng lúc những người khác còn chưa tỉnh, thì rời giường làm một ít màn thầu coi như thức ăn một ngày, như vậy thì sẽ không gặp những người khác, cũng có thể giải quyết vấn đề thức ăn một ngày của mình.

Nghĩ xong, Lý Hà Hoa yên tâm tiến vào mộng đẹp.

Hôm sau, gà vừa mới gáy, Lý Hà Hoa liền mở mắt nhớ tới tính toán của mình, chịu đựng cơn buồn ngủ ngồi dậy, sau khi mặc quần áo liền cầm túi bột mì vào phòng bếp bắt đầu làm màn thầu.

Màn thầu rất đơn giản, rất nhanh là làm xong, chỉ cần để vào nồi hấp là được.

Nàng đang định mang màn thầu bỏ vào lồng hấp, dư quang khóe mắt thấy trong rổ có hơn nữa rổ rau hẹ, mắt sáng rực lên, trong đầu không tự chủ được nhớ tới đứa bé kia.

Nàng dùng trộm một chút rau hẹ chắc là không sao đâu nhỉ? Chỉ dùng một chút là được, nàng muốn làm một ít sủi cảo chiên cho đứa bé kia ăn.

Bộ dạng của hắn thật sự quá hư nhược rồi, phải ăn chút đồ ngon bồi bổ thì mới có sức khoẻ.

Nhưng lỡ người khác phát hiện thì sao? Có thể cho rằng nàng dùng trộm đồ của họ mà không vui không?Lý Hà Hoa rối rắm, rõ ràng biết không nên làm chuyện dư thừa là tốt nhất, nhưng mà nàng không nhịn được rất muốn làm ít thức ăn ngon cho đứa bé kia, có lẽ xuất phát từ áy náy với việc làm mà nàng không muốn thừa nhận đi.

Tuy rằng không phải là nàng làm, nhưng mà hiện tại nàng chính là Lý Hà Hoa.

Cuối cùng nàng vẫn trộm dùng một ít rau hẹ trong rổ, băm thành nhân rau hẹ, bỏ gia vị vào, cuối cùng bao lại bỏ vào nồi chiên, một chén sủi cảo chiên nhanh chóng được làm xong.

Gắp một cái nếm thử, Lý Hà Hoa rất vừa lòng với hương vị này, đem những cái còn lại để vào chén đặt trên bệ bếp, chờ đưa cho đứa bé kia ăn.

Nàng biết như vậy sẽ làm người khác hoài nghi nhưng nàng cũng không nghĩ muốn làm người vô danh.

Nàng chỉ nghĩ đối với đứa bé kia tốt một chút, nhưng mà hiện tại nàng cái gì cũng không có, chỉ có thể làm thức ăn cho hắn, nhưng cũng không thể mỗi lần đều lén lút đưa cho hắn.

Cho nên những người khác biết thì cứ biết thôi, nàng cũng không sợ cái gì.

Nghĩ vậy Lý Hà Hoa mang màn thầu đã hấp xong trở về phòng chứa củi, kết quả vừa mới xoay người liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa phòng bếp, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa liền đem chén quẳng xuống đất.

Lý Hà Hoa vỗ ngực mình, tim vẫn còn đập thình thịch: “Ngươi làm gì ở nơi này mà không lên tiếng vậy? Dọa chết ta rồi.

”Trương Thiết Sơn không có bất cứ biểu tình gì, cứ nhìn chằm chằm vào nàng khiến đối phương phát lạnh.

Lý Hà Hoa bị hắn nhìn chằm chằm không khỏi có chút không thoải mái, âm thầm bĩu môi, không muốn cùng nam nhân này nói nữa, ôm màn thầu cúi đầu định tiếp tục đi.

“Đừng làm trò nữa.

” Trương Thiết Sơn nhìn vào cái chén đang được đặt trên bệ bếp, phát ra âm thanh vô cùng lạnh lẽo.

Lý Hà Hoa dừng chân lại đáp: “Ta không làm trò gì cả, chỉ là cho hài tử một chút đồ ăn mà thôi, sao lại là làm trò? Nếu các ngươi không muốn cho hắn ăn thì ném đi.

”Lời vừa nói xong ánh mắt Trương Thiết Sơn càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm làm Lý Hà Hoa cảm giác như trên người có dao, hận không thể lập tức rời khỏi tầm mắt người này.

Tên này làm sao vậy? Không phải hắn chỉ là một thôn phu bình thường thôi sao, làm sao lại có ánh mắt sắc bén như vậy? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra cái gì rồi?Trong lòng Lý Hà Hoa đang cực kì hoang mang và lo sợ, nhưng mà trên mặt vẫn phải giả bộ bình tĩnh nói: “Không có việc gì thì ta đi đây.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play