Những món trên bàn này đều là món sở trường của nàng, có lần ông nội tổ chức sinh nhật ở nhà tự nàng đứng bếp, nấu chính là những món trên bàn này, lúc đó được cả nhà khen, khi ấy tuổi nhỏ rất tự đắc, được khen nên vui rạo rực rất nhiều ngày, giờ nghĩ lại cảm thấy buồn cười.
Nghe Lý Hà Hoa nói xong mọi người đều hồi thần lại, sôi nổi động đũa. Sau khi đôi đũa đầu tiên hạ xuống thì cũng không còn rụt rè nữa, từng đôi từng đôi tới liên tiếp, ăn đến không muốn ngừng. Thậm chí vì để ăn thêm mấy miếng mà còn phải giành, vì tranh một miếng ăn phải liều mạng.
"Hà Hoa di, cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác của mấy người buổi trưa ở phòng bao, ăn quá ngon, chẳng trách bọn họ lại vừa lòng như vậy."
Đại Hà vừa đưa thức ăn vào miệng vừa nói, đồ ăn trong miệng thiếu chút nữa vì vậy mà rơi ra, kết quả bị hắn vội vàng nuốt xuống.
Tào Tứ Muội gõ đầu hắn một cái: "Đứa trẻ chết tiệt này, ngươi chịu đói hay là chịu khát hả, giống như 800 năm rồi không được ăn vậy, có thấy mất mặt không?"
Đại Hà xoa xoa đầu bị đánh đau nói: "Đó là do Hà Hoa di nấu ăn ngon quá, nương còn nói ta, bản thân người cũng ăn ngon lành kìa."
Tào Tứ Muội liếc mắt, hài tử chết tiệt, đã nói đúng còn nói to.
Mọi người nhìn xương bên cạnh chén của Tào Tứ Muội, xem ra nàng ấy cũng ăn rất nhiệt tình, cả đám sôi nổi cười ha ha, không khí nhất thời cực kỳ náo nhiệt.
Lúc này La Nhị nói: "Có món ngon mà không có rượu là không được, bằng không sẽ lãng phí bàn thức ăn này. Hôm nay tửu lâu khai trương, chúng ta uống một chén đi, xem như để chúc mừng."
Lý Hà Hoa vỗ vỗ đầu, nàng quên mất, ngày đại hỉ như vậy mà sao có thể không có rượu chứ, vì vậy liền vội vàng đứng lên đi tới quầy lấy rượu: "Ta quên mất, hôm nay cao hứng phải uống chút rượu. Mọi người đều uống đi."
Lý Hà Hoa một lần lấy ba bầu rượu, mở miệng bầu bắt đầu rót cho mỗi người một chén.
La Nhị thấy thế vội vàng nhận lấy bầu rượu trong tay nàng: "Để ta để ta, người ngồi đi."
Lý Hà Hoa cũng không từ chối, dứt khoát ngồi xuống nhìn La Nhị rót rượu cho mọi người. Trừ Thư Lâm, trước mặt mỗi người đều đặt một chén rượu. Lý Hà Hoa bưng rượu của mình đứng lên, cười nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên tửu lầu chúng ta khai trương, hôm nay mọi người đều vất vả, nào, chúng ta hãy nâng chén chúc mừng, có thể uống thì uống, còn không uống được thì hớp một chút có thành ý là được."
Mọi người nâng chén đứng lên, sôi nổi hớp một ngụm, mấy phụ nhân chỉ hớp một chút tượng trưng, mấy nam nhân thì không giống, lập tức uống cạn chén, sau khi uống xong còn cực kỳ thống khoái.
Lý Hà Hoa vội vàng nói với ba người Đại Hà Tiểu Viễn cùng Trương Thanh Sơn: "Ba người các ngươi đừng uống nhiều như vậy, còn nhỏ cẩn thận tổn thương dạ dày." Ba tiểu thiếu niên không phục sôi nổi tỏ vẻ mình không còn nhỏ nữa, có thể uống, sau đó bị mẫu thân mình gõ đầu mới không thể không ngoan ngoãn buông chén.
La Nhị ha ha cười: "Mấy mao đầu tiểu tử các ngươi kiềm chế một chút đi, chờ thêm mấy năm nữa hãy thoải mái uống."
Nói xong nâng chén với Trương Thiết Sơn: "Nào nào Thiết Sơn, hai chúng ta hôm nay hảo hảo uống một chén." Trương Thiết Sơn bưng chén rượu lên cụng với La Nhị một cái sau đó ngửa đầu uống, Lý Hà Hoa thấy thế kinh hãi vội ấn tay hắn xuống: "Chàng uống ít chút, vết thương trên người chàng còn chưa khỏi hẳn đâu, uống rượu không tốt cho vết thương."
Động tác Trương Thiết Sơn ngừng lại, cười cười, ngoan ngoãn buông chén xuống: "Được, vậy không uống."
Tuy đối với hắn uống chút rượu này không tính là gì, nhưng mà lời thê tử nói thì nhất định phải nghe nha.
La Nhị thấy hắn một bộ dạng thê tử nói gì chính là cái đó, cười chế nhạo, nháy mắt với Trương Thiết Sơn một cái, ý đang nói: thê tử nhà ngươi quản nghiêm nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT