Tính ra so với hiện đại khó hơn nhiều, nhưng ngẫm lại cũng có thể lý giải, hiện đại không có quan niệm nấu cơm là việc của nữ nhân, đa số gia đình ngược lại là nam nhân nấu cơm, có nam nhân tay nghề tốt hơn vợ rất nhiều.

Mà nơi này vẫn là tư tưởng quân tử xa nhà bếp, nấu cơm làm việc nhà là bổn phận của nữ nhân, cho nên nam nhân mà biết một ít trù nghệ đã rất ghê gớm rồi, nên người phù hợp với yêu cầu của nàng quá ít.

Còn nữ nhân có trù nghệ nhưng đã thành thân, làm gì còn ai muốn đến làm học đồ.

Sau khi Lý Hà Hoa kết thúc một ngày bận rộn lại thở dài một hơi.

Thư Lâm thấy Lý Hà Hoa nặng nề thở dài, mày nhỏ nhẹ nhàng nhíu tại, cũng không chơi hổ bông của mình, cộp cộp chạy tới, ba chân bốn cẳng bò lên đùi nàng, ngồi vào lòng nàng, dùng tay nhỏ mum múp thịt vuốt mặt nàng, sau đó chớp chớp mắt nhìn nàng.


Nương làm sao vậy?

Lý Hà Hoa lập tức bị tiểu hài tử hấp dẫn, việc tuyển đồ đệ vừa mới suy nghĩ cũng được vứt ra sau đầu.

"Sao vậy Thư Lâm, có phải thấy nương thở dài nên lo lắng không?"

Hai cánh tay nhỏ của Thư Lâm ôm cổ nàng, mặt nhỏ cọ cọ lên cổ nàng, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Lý Hà Hoa cúi đầu hôn tên đỉnh đầu hắn, ôm hắn vỗ vỗ lưng: "Không sao không sao, nương đang suy nghĩ cho nên mới thở dài."

Đôi mắt to đen lúng liếng của Thư Lâm nhanh chóng hiện lên tia lo lắng.

Thật là một tiểu hài tử ấm áp. Lý Hà Hoa cười, ở trên gương mặt ngấn thịt của hắn hôn một cái, dỗ hắn: "Nương vừa rồi có chút phiền lòng, nhưng chỉ cần Thư Lâm thơm nương như vậy, nương liền hết phiền lòng ngay."

Tiểu hài thử hơi giương khoé miệng, mắt to kinh ngạc, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng để sát vào mặt Lý Hà Hoa, miệng nhỏ chu lên, ở trên má nàng nhẹ nhàng chạm chạm, sau khi chạm vào lập tức lùi về, tò mò nhìn vào chỗ mới được mình thơm qua, sau đó lại nhìn sắc mặt Lý Hà Hoa.


Đây là lần đầu tiên Thư Lâm thơm người khác đó. Lý Hà Hoa kích động nhịn không được đem tiểu hài tử ôm trong ngực như bảo bối mà xoa xoa nắn nắn: "Bảo bối ngoan của nương, làm sao con lại đáng yêu như vậy chứ. Được con thơm một cái, phiền não của nương một chút cũng không còn."

Tiểu hài tử vừa nghe mắt to lập tức phát sáng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, nhìn qua thật cao hứng.

Lý Hà Hoa ôm chặt nhóc con ở trong lồng ngực, hôn trên trán hắn một cái, kết quả tiểu hài tử bị hôn xong cũng chu miệng lên, trên mặt Lý Hà Hoa lại hôn một cái nữa, còn vang lên một thanh âm bẹp".

"Ha ha...a nhột quá đi mất...." Lý Hà Hoa bị hôn ngăn không được cười lớn, trong lòng như có một dòng nước ấm áp.

Hiện tại tiểu hài tử còn biết chủ động hôn người, hắn từng chút một chậm rãi tốt lên, không có gì có thể so sánh với việc này, thật là làm người khác cao hứng, Lý Hà Hoa nhịn không được mà nghĩ nếu Trương Thiết Sơn thấy không chừng cũng cao hứng giống nàng đi? A, Trương Thiết Sơn .....


Tươi cười của Lý Hà Hoa vô thức thu liễm.

Người này đã vài ngày không xuất hiện rồi, cũng không có đến học quán để thăm Thư Lâm.

Lý Hà Hoa vỗ vỗ tiểu hài tử trong lòng: "Thư Lâm, hôm nay phụ thân có tới thăm con, sau đó cho tiền con không?" Thư Lâm lắc đầu, miệng hơi hơi chu lên, nghi hoặc mà nhìn Lý Hà Hoa.

Vì sao phụ thân chưa tới?

Chân mày Lý Hà Hoa cau lại, mí mắt phải không tự chủ được mà mãnh liệt giật, trong lòng có chút hoảng sợ kỳ lạ, cũng không biết cảm xúc từ đâu tới.

Tính tính một hồi, Trương Thiết Sơn đã năm sáu ngày không xuất hiện, trước đó hắn cứ cách hai ba ngày sẽ đến học quán một chuyến, sau đó đem bạc đưa cho Thư Lâm, để Thư Lâm mang về cho nàng. Lý Hà Hoa đối với hành động của hắn tập mãi thành quen, cũng đã quen cứ mỗi hai ba ngày để vào túi Trương Thiết Sơn một chút tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play