Nhưng hôm nay Tiểu Viễn thấy trong chén Lý Hà Hoa chỉ có mấy đũa là có thể ăn hết, rốt cuộc nhịn không được nói: "Hà Hoa di, mỗi ngày sao người chỉ ăn có một chút vậy? Ta với Đại Hà đều đủ ăn, người không cần nhường cho bọn ta, hai người chúng ta ăn ít một chút cũng không sao, nhưng người phải ăn no, bởi vì mỗi ngày người đều làm nhiều việc như vậy sẽ rất mệt, ăn không no thân thể không chịu nổi đâu."

Thấy ánh mắt quan tâm của Tiểu Viễn, Lý Hà Hoa cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng cười nói: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, không phải Hà Hoa di tiết kiệm lương thực, Hà Hoa di là giảm cân cho nên mới ăn tương đối ít, không tin người hỏi Đại Hà xem."

Đại Hà nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gật đầu đáp: "Lúc đầu ta thấy Hà Hoa di ăn như vậy cũng có chút hoảng sợ giùm, nhưng mà Hà Hoa di là vì giảm cân nha. Ngươi không thấy hiện tại Hà Hoa di đã gầy như vậy sao? Ban dầu dáng người của Hà Hoa di vốn rất béo."


Tiểu Viễn nhìn hình dáng Lý Hà Hoa hiện tại, nghĩ lại khi lần đầu gặp Lý Hà Hoa, rốt cuộc cũng đã hiểu.

Thì ra là không ăn cơm để gầy xuống à, hắn trước giờ chưa thấy có người nào như vậy đâu, người bên cạnh hắn đều ăn không đủ no, mỗi ngày đều muốn làm sao để có thể ăn nhiều một chút để lấp đầy bụng, cho nên hắn mới không nghĩ tới Lý Hà Hoa như vậy là vì muốn gầy.

Nhưng mà cũng không thể cứ luôn ăn ít thế được: "Hà Hoa di, hiện tại người một chút cũng không mập, bây giờ vóc người của người đã khá tốt, có thể không cần giảm nữa, ăn cơm nhiều một chút đi." Tiểu Viễn khuyên nhủ.

Đại Hà cũng gật đầu: "Hà Hoa di, người hiện tại đã gầy rồi, thon thả vô cùng cho nên thật sự không cần gầy nữa, ăn nhiều cơm một chút, mỗi ngày đều đói như vậy làm sao chịu được?"


Lý Hà Hoa cười: "Đại Hà, nào có khoa trương như ngươi nói vậy, hiện tại ta không coi là thon thả được. Còn phải gầy thêm một chút nữa."

Tuy rằng trong thời gian này nàng gầy đi rất nhiều, hiện tại chắc khoảng 120 cân, nhưng mà thể trọng này cũng không nhẹ, cùng với dáng người thon thả lúc trước một chút cũng không dính dáng.

Đại Hà lại nói: "Nhưng ta thật sự cảm thấy người như bây giờ rất tốt, quá gầy có cái gì hay? Ta còn cảm thấy béo một chút mới đẹp, ta còn muốn mập lên đây."

Lý Hà Hoa dở khóc dở cười nhưng mà nàng cũng lý giải ý nghĩ của Đại Hà, thời đại này thiếu ăn thiếu mặc, đại bộ phận dân chúng đều gầy trơ xương, mọi người đều cảm thấy mập lên mới là biểu hiện của việc có phúc, cho nên Đại Hà mới cảm thấy nàng hiện tại rất tốt.

Nhưng mà nàng, một nữ nhân sống hơn hai mươi năm ở thế kỷ 21, tư tưởng không giống với người nơi này, nàng vẫn cảm thấy gầy mới đẹp, dựa theo chiều cao của nàng hiện tại thì cân nặng khoảng hơn 90 mới là vừa đẹp vừa khỏe mạnh, nàng còn phải gầy thêm chút nữa.


Thấy hai người bọn hắn khuyên nàng ăn cơm, Lý Hà Hoa cười nói: "Được rồi, hai người các ngươi đừng lo lắng cho ta, ta ấy à chính là thích mình gầy gầy, giống như Đại Hà muốn mập lên vậy. Cho nên các ngươi chỉ cần lo ăn ngon uống tốt cho mập lên là được, không cần khó chịu thay ta. Chờ Hà Hoa di các người gầy đến bộ dáng mong muốn, đến lúc đó sẽ không ăn ít như vậy nữa."

Thấy Lý Hà Hoa nói như vậy, dù Đại Hà và Tiểu Viễn không hiểu nhưng lại không nói thêm gì, cả hai cúi đầu bắt đầu ăn.

Lúc này Tiểu Viễn cảm giác không đúng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Hà Hoa di, ta thấy sắc trời hình như không ổn, người nhìn bầu trời chuyển đen thui rồi, giống như muốn mưa."

Lý Hà Hoa nghe vậy ngẩng đầu nhìn, trời thật sự chuyển đen, thậm chí mây đen nghìn nghịt, giống như là mưa lớn sắp kéo tới. Rõ ràng buổi sáng mặt trời vẫn còn lên cao mà.
Thời tiết mùa này quả là hay thay đổi thất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play