Ngày hôm sau, Lý Hà Hoa trong lòng run sợ mà rời giường chuẩn bị đồ, nàng sợ tiếng đập cửa lại vang lên mở ra thấy Trương Thiết Sơn. May mắn là hôm nay không có ai gõ cửa, Trương Thiết Sơn không xuất hiện. Lý Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra, xem ra Trương Thiết Sơn đã tiếp thu ý tứ của nàng, sau này sẽ không tới nữa.
Lý Hà Hoa vui sướng bày quán sớm một chút, dần dần khôi phục tươi cười nhẹ nhàng. Lúc trong lòng Lý Hà Hoa đã thả lỏng, Trương Thiết Sơn thế nhưng lại xuất hiện, trực tiếp đi vào quán, tay to như bình thường thu dọn chén đũa đã dùng qua trên bàn, tự giác giống như là một tiểu nhị khác của quán.
Giống như hôm qua nàng căn bản chưa từng nói gì.
Tươi cười của Lý Hà Hoa cứng lại, nàng rất muốn đi đến hỏi một chút xem Trương Thiết Sơn hắn là có ý gì, rốt cuộc hắn có hiểu lời nàng nói không, nhưng mà trong sạp người đến người đi, cả ngày chưa tìm được thời cơ thích hợp nói chuyện, cuối cùng kéo dài như vậy cho đến lúc thu quán về nhà.
Nhìn nam nhân đem xe đẩy cất xong, rốt cuộc Lý Hà Hoa cũng tìm được cơ hội, hít sâu một hơi nhìn thẳng vào mắt Trương Thiết Sơn hỏi: "Trương Thiết Sơn, lời hôm qua ta nói ngươi hiểu không?"
Mặt mày Trương Thiết Sơn nặng nề, nhìn chằm chằm Lý Hà Hoa không nói chuyện.
Lý Hà Hoa bị nhìn chằm chằm đến hoảng hốt, cố nén sự không thoải mái trong lòng mở miệng tiếp tục nói: "Trương Thiết Sơn, bên này ta có thể thu xếp được, ngươi không cần thiết đến hỗ trợ, dù sao hai chúng ta không có quan hệ gì, ngươi như vậy sẽ khiến những người khác hiểu lầm, đến lúc đó xuất hiện nhàn ngôn toái ngữ thì sẽ không tốt."
Kỳ thật nhàn ngôn toái ngữ(*) nàng cũng không để ý, lời này chỉ lấy ra để làm lý do
qua loa lấy lệ thôi, cổ nhân không phải đều rất để ý danh tiết sao, bị nhàn ngôn toái ngữ chắc cũng là nghiêm trọng đi, nếu Trương Thiết Sơn để ý thì không nên đến nữa.
(*)Ý giống như câu lời ra tiếng vào.
Trương Thiết Sơn nhấp nhấp môi, vẻ mặt càng thêm thâm trầm, dường như bên trong có muôn vàn cảm xúc.
Lý Hà Hoa không muốn đối mặt với ánh mắt thâm trầm của hắn như vậy, liền nói: "Ngươi về đi, hôm nay cảm ơn ngươi đã tới hỗ trợ."
Trương Thiết Sơn lại không đi mà giữ chặt cánh tay Lý Hà Hoa, thanh âm trầm thấp: "Ta cưới nàng được không?" Không phải là ta cưới nàng một lần nữa mà tà ta cưới nàng.
Tim Lý Hà Hoa đập lệch một nhịp, ngơ ngẩn mà nhìn Trương Thiết Sơn.
Hắn cũng không phải nói giỡn mà là đang nói nghiêm túc.
Lý Hà Hoa sợ tới mức đột nhiên hất tay hắn ra, lui về phía sau vài bước, nói chuyện không còn lưu loát nữa: "Trương Thiết Sơn ngươi đang nói cái gì! Ta ..... ta ..... ngươi đã hưu ta, ngươi như vậy là sao?"
Tay Tương Thiết Sơn bị hất ra, gắt gao nắm thành quyền, qua một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Nàng biết người ta hưu là Lý Hà Hoa chứ không phải nàng, ta muốn cưới nàng mà không phải Lý Hà Hoa trước kia, chính là nàng."
"Ong" Trong chớp mắt đại não Lý Hà Hoa trống rỗng, nháy mắt mặt trắng bệch, không thể tin mà nhìn Trương Thiết Sơn, miệng ngập ngừng: "Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Trương Thiết Sơn tiến đến một bước nhìn nàng: "Nàng biết ta đang nói gì đúng không? Ta biết nàng không phải Lý Hà Hoa, ta đem các người phân biệt rất rõ ràng, ta thích nàng, chân chính là nàng chứ không phải người khác, chỉ một mình nàng mà thôi, ta muốn cưới nàng để thương yêu nàng, để sủng nàng, nàng cho ta một cơ hội được không?"
Lý Hà Hoa bị dọa lần nữa tui về phía sau hai bước, còn chưa hồi phục tinh thần từ đả kích.
Trương Thiết Sơn có ý gì? Hắn biết nàng không phải là Lý Hà Hoa kia sao?
Nhưng hắn làm sao mà biết được? Hắn có phải đang nói đùa không?
Tâm tình Lý Hà Hoa thật sự rất hoảng loạn, trong đầu căn bản không biết đối mặt với tình huống trước mắt như thế nào, đành phải chỉ vào cửa lớn, nói: "Ngươi đi đi, hiện tại ta không muốn nói chuyện, lúc đi nhớ giúp ta đóng cửa, cảm ơn." Nói xong liền lập tức chạy vào phòng, còn cẩn thận khóa trái cửa lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT