Lý Hà Hoa nhanh chóng dùng tay áo lau lau đôi mắt, biết Thư Lâm đã được dỗ dành tốt liền xoay người đi về phía Cố Chi Cẩn. Nàng phải xin cho Thư Lâm nghỉ vài ngày, ba ngày này sẽ cho Thư Lâm ở lại thôn, sau ba ngày lại trở về đi học, nếu không trời chưa sáng đã từ trong ổ chăn bò dậy đi học thì tiểu hài tử sẽ không chịu nổi, chậm trễ ba ngày chắc là có thể.

"Cố phu tử, ta muốn xin cho Thư Lâm nghỉ ba ngày phép, hắn phải về thăm nãi nãi, khoảng cách trong thôn cách trên trấn rất xa, không thuận tiện đi học. Ngài xem có được không?"

Từ trong thôn đến quả thật không tiện, hơn nữa hiện tại việc học của Thư Lâm cũng không gấp, chỉ cần đem nội dung cần dạy hai ngày tới dời lại thôi, cho nên Cố Chi Cẩn gật đầu đáp ứng: "Có thể."

Lý Hà Hoa cười cảm tạ.

Cố Chi Cẩn nhìn nam nhân cách đó không xa ôm Thư Lâm, cười gật gật đầu với hắn, đến khi nhìn thấy ba người và một chú chó đi xa mới xoay người trở về.


Trương Thiết Sơn muốn trực tiếp mang Thư Lâm về thôn, cho nên ở đầu ngõ liền muốn tách ra, Lý Hà Hoa chịu đựng luyến tiếc trong lòng đem tay nải nhỏ trong tay đưa cho Trương Thiết Sơn rồi nói với Thư Lâm: "Nương làm cho Thư Lâm rất nhiều món ngon, đều để ở trong bao quần áo, có khoai chiên, có bánh kem, có kẹo hồ lô còn có chà bông. Những thứ này đều của Thư Lâm, chờ Thư Lâm ăn xong là có thể trở về gặp nương."

Đôi mắt tiểu hài tử ươn ướt, miệng nhỏ bẹp bẹp nhưng cố chịu không khóc, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu đáng thương. Tâm Lý Hà Hoa đều nát không dám nhìn nữa, nhanh chóng nói một câu: "Trương Thiết Sơn ngươi mau dẫn hắn về đi, ta phải đi rồi."

Nói xong liền cúi đầu chạy như bay vào ngõ, một chút cũng không dám quay đầu lại, sợ thấy Thư Lâm khóc, cũng là sợ chính nàng sẽ hối hận.


Mãi đến khi vọt vào trong nhà đóng cửa lại, Lý Hà Hoa mới dựa vào ván cửa cắn môi, một lúc sau mới khôi phục tâm tình.

Lý Hà Hoa nhìn lại sân viện chỉ có một mình mình, không thấy thân ảnh tiểu hài tử đột nhiên không chịu được, nàng muốn lao đến cướp tiểu hài tử về.

Sợ mình nhớ Thư Lâm, Lý Hà Hoa đành phải vào bếp bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu cho ngày mai bán. Một lát sau Tạ tẩu tử đến, nàng liều mạng cùng tẩu ấy nói chuyện phiếm để chiếm cứ đầu óc mình.

Nhưng mà ban đêm không có tiểu hài tử bên người, Lý Hà Hoa mất ngủ, hôm sau trời chưa sáng đã bò dậy xay sữa đậu nành, dù sao cũng không ngủ được. Một bên cố sức đẩy cối xay một bên ở trong đầu nhớ Thư Lâm, không biết tối qua tiểu hài tử ngủ với ai, là Thương Thiết Sơn hay Trương Lâm thị?


Cũng không biết tiểu hài tử có quen hay không, hơn nữa nàng nhớ rõ nhóc con chính là không thích ăn cơm, chỉ ăn mỗi cơm nàng làm, hiện tại là Trương Lâm thị nấu cơm, không biết tiểu hài tử có chịu ăn hay không.

Trong đầu Lý Hà Hoa đều là lo lắng.

Đúng Lúc này tiếng đập cửa vang tên, Lý Hà Hoa cả kinh phục hồi tại tinh thần.

Ai mà tới sớm như vậy chứ?

Lý Hà Hoa hướng về phía cửa hỏi: "Ai vậy?"

Ngoài cửa đáp tại: "Là ta."

Lý Hà Hoa trợn to đôi mắt.

Trương Thiết Sơn? Hắn làm sao lại tới nữa?

Thư Lâm không ở đây, hắn tới làm gì? Lý Hà Hoa kinh ngạc mở cửa: "Trương Thiết Sơn, ngươi tới làm gì?"

Mày Trương Thiết Sơn lơ đãng nhăn lại, không trả lời nàng, tự mình từ ngoài cửa đi vào, sau đó cuốn tay áo không nói hai lời bắt đầu đẩy cối.

Lý Hà Hoa nhăn mày lại: "Trương Thiết Sơn, ngươi làm gì vậy?"
Trương Thiết Sơn chỉ trả lời ba chữ: "Xay đậu nành."

Nàng biết hắn xay sữa đậu nành rồi, nhưng nàng hỏi là vì sao hôm nay hắn tới xay đậu nành, hôm nay Thư Lâm không ở đây hắn không phải nên ở nhà với Thư Lâm sao, tự dưng lại chạy tới chỗ nàng làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play