Tào tứ muội nghe xong lời Cố Đại Phong nói cũng không biết nói gì cho phải, kỳ thật hắn làm như vậy cũng không có gì sai, dù sao hắn cũng không quấy rầy Hà Hoa muội tử, nhân gia chẳng lẽ còn không thể tới mua thức ăn sao?

Hơn nữa nói thật, cách này của hắn lam người ta rất có hảo cảm.

Vì thế Tào tứ muội thở dài, cái gì cũng không nói ra được, trong lòng hy vọng Lý Hà Hoa thật sự có một ngày thay đổi tâm ý. Sắp tới giờ ăn cơm, Lý Hà Hoa đem món ăn sáng để xuống, để dành chỗ làm cơm trưa.

Trước tiên đem lồng hấp dọn lên xe đẩy, sau đó liền quay người khiêng thùng gỗ sữa đậu nành cùng cháo, kết quả vừa quay người lại thì đã có người trước một bước đem đồ vật dọn đi.

Người tới thế nhưng là người đã vài ngày không thấy-Trương Thiết Sơn.

Lý Hà Hoa kinh ngạc chớp mắt một cái, liền chủ động chào hỏi: "Trương Thiết Sơn, hôm nay tới bán con mồi sao?"


Sở dĩ nàng hỏi như vậy bởi vì nàng thấy con mồi đặt trên mặt đất.

Trương Thiết Sơn bình tĩnh nhìn Lý Hà Hoa không chớp mắt.

Lý Hà Hoa nghi hoặc: "Trương Thiết Sơn, ngươi Làm sao vậy?"

Trương Thiết Sơn không nói gì, thấp giọng "Ừm" một tiếng, vòng qua Lý Hà Hoa đem ba thùng gỗ để lên xe đẩy, không để Lý Hà Hoa nhúng tay, đã thành thạo đem đồ vật còn thừa dọn hết lên xe.

Lý Hà Hoa trong lòng bất đắc dĩ, làm sao mà mỗi lần Trương Thiết Sơn đến đều giúp nàng làm việc, làm cho nàng đều không có việc gì làm.

Trương Thiết Sơn dọn xong đồ cũng không rời đi, lập tức ngồi vào cái bàn bên cạnh.

Lý Hà Hoa đoán hắn là muốn gặp Thư Lâm, dù sao hắn đã vài ngày không tới, nhất định nhớ nhi tử, vì thế chủ động làm cho hắn một phần cơm siêu lớn: "Ngươi ăn cơm trưa trước, chờ Thư Lâm tan học có thể cùng ta đi đón Thư Lâm." Trương Thiết Sơn gật gật đầu, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.


Lý Hà Hoa liền đi làm món ăn cho khách nhân khác.

Tới buổi trưa khách nhân dần dần nhiều lên, Lý Hà Hoa vội đến không có thời gian để thở, Đại Hà cũng vội đến chân không chạm đất, như vậy mà còn có không ít người đang ngồi chờ cơm.

Đại Hà vừa hỏi yêu cầu khách vừa thu tiền lại phải dọn bàn, tốc độ không kịp tốc độ nấu của Lý Hà Hoa.

Trương Thiết Sơn ăn xong miếng cơm cuối cùng, lau miệng cầm lấy chén của mình để vào bồn chén dơ, sau đó cuốn tay áo tiến lên nhận cơm canh Lý Hà Hoa đã làm xong, không nói hai lời bưng đến cho khách nhân.

Lý Hà Hoa sửng sốt, thấy hắn lại hỗ trợ trong lòng thật ngượng ngùng, hình như mỗi lần hắn tới đều phải làm lao động miễn phí một hồi. Nàng có phải nên thuê thêm một người không? Nhưng mà người thích hợp thật sự không dễ tìm, một chốc một lát không tìm được.


Thật vất vả chờ đến lúc khách nhân dần ít đi, Lý Hà Hoa lau lau mồ hôi trên trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy trên trán Trương Thiết Sơn cũng ra nhiều mồ hôi, vội vàng bưng cho hắn một chén chè đậu xanh, nói: "Vất vả cho ngươi rồi, thật ngại quá, mỗi lần ngươi tới đều phải hỗ trợ, ta bên này sẽ tuyển thêm người, lần sau ngươi không cần phụ nữa."

Động tác ăn của Trương Thiết Sơn lập tức ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nàng nhàn nhạt nói: "Không cần thuê người." "Hả?" Lý Hà Hoa khó hiểu.

Trương Thiết Sơn nhấp nhấp môi, thanh âm có chút nhỏ: "Về sau ta sẽ đến hỗ trợ ngươi, ngươi không cần thuê thêm người nữa."

Lý Hà Hoa chớp chớp mắt, vội vàng xua tay: "Vậy sao được, không được không được, làm sao có thể để người hỗ trợ chứ."

Trương Thiết Sơn lại rất kiên định nói: "Ta tới hỗ trợ ngươi."

Nói xong thấy Lý Hà Hoa còn muốn phản bác liền bổ sung một câu: "Dù sao ta cũng phải đến đây bán con mồi cùng gặp Thư Lâm, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Nếu ngươi thật sự băn khoăn có thể cấp cho ta cơm sáng cùng cơm trưa coi như tiền công."

Lý Hà Hoa vẫn cảm thấy không ổn, một chút cơm sáng cùng cơm trưa mà tính là tiền công gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play