Lý Hà Hoa nói một hồi cũng không biết nói thêm gì, cúi đầu nhìn về phía tiểu hài tử, ánh mắt có phần bất đắc dĩ xen lẫn trìu mến.

Cố Chi Cẩn vừa nghe liền minh bạch ý tứ Lý Hà Hoa, đứa nhỏ này là tự phong bế mình.

Trước kia hắn cũng nghe nói qua có loại bệnh trạng như vậy, những người như vậy đều đắm chìm trong nội tâm của chính mình, đối với bên ngoài không có phản ứng gì, không muốn phản ứng với người ngoài, cũng không thích nói chuyện, tựa như đứa nhỏ này. Cố Chi Cẩn nhìn Thư Lâm ngoan ngoãn rúc ở bên người Lý Hà Hoa, tâm không khỏi sinh thương hại, nhưng lại cảm thấy ông trời cũng coi như công bằng, có lẽ thiên phú đặc thù của đứa nhỏ chính là bồi thường cho hắn.

Tuy rằng biết nam hài này tương đối đặc biệt, nhưng Cố Chi Cẩn cũng không thay đổi ý tưởng của mình: "Bà chủ, tình huống của hài tử ta đã biết, ta sẽ căn cứ vào tình huống của hắn mà hảo hảo dạy dỗ hắn, ngươi không cần lo lắng."


Lý Hà Hoa kinh hỉ, không nghĩ tới Cố phu tử tốt như vậy, biết rõ tình trạng tiểu hài tử mà hắn còn nguyện ý nhận, lập tức cảm kích đến không biết nói gì cho phải: "Cố phu tử, thật sự rất cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài nhiều lắm."

Cố Chi Cẩn cười cười: "Bà chủ, ngươi có thể chuẩn bị cho hài tử trước, sau khi chuẩn bị xong thì mang hơn đến học đường của ta."

Lý Hà Hoa vội vàng đồng ý, lại hỏi vật dụng cần chuẩn bị để đến học đường, nhất nhất ghi nhớ hết thảy.

Cố phu tử vừa đi, Lý Hà Hoa liền bế Thư Lâm lên xoay một vòng: "Bảo bối à, con được Cố phu tử nhận rồi đó, về sau con có thể đến học đường, có vui không?"

Tiểu hài tử lẳng lặng không đáp, vươn đôi tay ra ôm cổ rồi nhìn nàng.

Lý Hà Hoa rất muốn cùng Trương Thiết Sơn chia sẻ tin vui này, nhưng hôm nay Trương Thiết Sơn không đến.


Lý Hà Hoa nghĩ hôm nay hắn có lẽ không có thời gian, nhưng mà cũng phải, người nông gia trừ phi có việc cần bằng không làm sao có thời gian mỗi ngày vội vàng chạy lên trấn. Vậy chờ lần sau hắn tới lại nói với hắn chuyện của tiểu hài tử sau.

Mang theo tâm tình cao hứng, Lý Hà Hoa nhanh nhẹn làm việc, cảm thấy trên người mình tràn đầy sức lực, chờ đến khi thu quán nàng còn tâm huyết dâng trào vươn hai tay bắt lấy hai cái bàn hai bên, muốn học Trương Thiết Sơn lập tức đem cái bàn nâng lên, kết quả là nàng lảo đảo một cái, may mắn có một bàn tay to đỡ lại. Lý Hà Hoa vừa quay đầu, là Trương Thiết Sơn.

Lý Hà Hoa: "..."

Bởi vì cảm thấy xấu hổ nên nàng liền nói sang chuyện khác: "Sao người lại tới nữa rồi?"

Nàng còn tưởng rằng hôm nay hắn không tới chứ. Trương Thiết Sơn không nói chuyện, chỉ yên lặng nâng cái bàn dọn lên xe đẩy, bộ dáng thoải mái giống như xách một con gà con.


Lý Hà Hoa cảm thấy một thân thịt lớn của mình thật vô dụng.

Động tác của Trương Thiết Sơn rất nhanh gọn, ba lần liền đem tất cả bàn ghế dọn xong, đem con mồi vừa để trên đất cầm lên đặt lên xe đẩy.

Lúc này Lý Hà Hoa mới thấy con mồi trên đất, thì ra hôm nay là tới bán con mồi, sau đó thuận đường lại đây thăm tiểu hài tử. Trương Thiết Sơn trực tiếp hỗ trợ đẩy xe đẩy vào tiểu viện, Lý Hà Hoa cũng không biết nói gì cho phải, đành phải đem việc hôm nay Cố phu tử đáp ứng nhận Thư Lâm nói cho hắn nghe.

Trương Thiết Sơn nghe vậy gật gật đầu, khóe miệng cũng hiếm thấy mà hơi hơi cong lên, hiển nhiên là trong lòng đang cao hứng.

Lý Hà Hoa không khỏi nghĩ thầm, rốt cuộc là do bệnh tự kỷ nên nhóc con mới không thích nói chuyện, hay vốn dĩ là di truyền tật xấu không thích nói chuyện từ phụ thân hắn? Chẳng lẽ là cả hai, kết hợp lại liền biến thành như bây giờ?
Thời điểm Lý Hà Hoa ở trong đầu tự tưởng tượng, Trương Thiết Sơn đã đem xe đẩy đẩy mạnh vào trong viện, lại không giống bình thường lập tức rời đi, từ vạt áo hắn lấy ra một ít bạc vun đưa cho Lý Hà Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play