Tiểu hài tử vẫn không để ý đến nàng, vẫn như cũ tự mình cầm bút vẽ nguệch ngoạc.

Giấy bút là của Lý Hà Hoa vừa ấy ra dùng để ghi sổ, thấy nhóc con ở một bên nhìn nàng liền đưa hắn một tờ giấy cùng một chiếc bút để tự hắn vẽ tùy ý, tiểu hài tử đều rất thích vẽ nguệch ngoạc trên giấy chơi.

Thư Lâm cầm bút học theo bộ dáng Lý Hà Hoa điểm chút mực nước rồi tự mình cúi đầu vẽ lên trên giấy, rất là ra hình ra dáng.

Lý Hà Hoa thấy hắn khó có được nguyện ý chơi đùa liền để mặc hắn. Nếu làm quần áo dính mực thì nàng giúp hắn giặt là được.

"Bảo bối, có phải chơi rất cao hứng không? Nhưng mà chúng ta phải ngủ rồi, ngày mai nương lại cho con chơi được

Lý Hà Hoa đi đến phía sau tiểu hài tử định thu hồi giấy bút của hắn, kết quả lúc cúi đầu trong nháy mắt tim đập lỡ một nhịp.


Tờ giấy trước mặt tiểu hài tử căn bản không phải là vẽ loạn như nàng nghĩ, mà là một bức họa.

Tuy rằng đường cong hỗn độn, có chỗ còn nhiễm một tảng mực lớn nhưng vẫn dễ dàng nhận ra được đây là bức sơn thủy đồ, hơn nữa sơn thủy đồ này chính tà bức ban ngày Cố phu tử mở ra, quả thực giống đến 70%.

Tay Lý Hà Hoa run kên, cúi đầu nhìn tiểu hài tử đang cầm bút, trong lòng cảm thấy quá bất ngờ.

Nhi tử của nàng hình như không phải tiểu hài tử bình thường, phải tàm sao đây?

Lý Hà Hoa ngồi xuống, tay vịn cạnh bàn nhìn tiểu hài tử tiếp tục vẽ, trong lòng có chút hoảng.

Lúc ở hiện đại nàng có nghe qua, đứa trẻ bệnh tự kỷ hình như đều có một thiên phú đặc thù, những đứa trẻ này ở lĩnh vực nào đó thường thường có năng lực vượt qua người bình thường, nàng không nghĩ tới thì ra là thật.


Thư Lâm thế nhưng cũng có thiên phú đặc thù, mà trước mắt xem ra thiên phú này hình như là vẽ tranh.

Những hài tử như hắn làm sao có thể họa ra được sơn thủy đồ như vậy?

Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn cầm bút, lần đầu tiên nhìn thấy sơn thủy đồ, đây không phải thiên tài thì là gì?

Trước kia nàng nghĩ mình chiếm thân thể nguyên chủ thì phải có trách nhiệm với hài tử, lại thấy nhóc con đáng thương liền muốn cho tiểu hài tử này ăn ngon ngủ tốt, mỗi ngày vui vẻ suиɠ sướиɠ. Nhưng giờ phút này nàng cảm thấy không thể chỉ đơn thuần cho tiểu hài tử ăn ăn uống uống là được, nhóc con này là một thiên tài, nàng làm sao có thể chậm trễ hắn? Cần phải bồi dưỡng thật tốt.

Nhưng mà bồi dưỡng như thế nào? Nàng chưa có con, càng chưa từng chăm sóc trẻ con, vậy phải làm sao mới có thể không làm mai một thiên phú của đứa nhỏ này đây?


Lý Hà Hoa có chút không biết phải làm sao, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy nên cùng Trương Thiết Sơn thương lượng kĩ càng, dù sao hắn cũng là phụ thân của hai tử, muốn bồi dưỡng hài tử, người phụ thân cần phải cùng kiên trì mới được.

Đêm nay Lý Hà Hoa ôm tiểu hài tử trong ngực thật lâu không ngủ được, hôm sau trời vừa sáng liền ngồi dậy đem bức họa hôm qua Thư Lâm vẽ cẩn thận để lên trên xe đẩy, định chờ Trương Thiết Sơn đến nói với hắn.

Hôm nay Trương Thiết Sơn hẳn là sẽ đến bởi vì tiểu hài tử đã ở chỗ nàng ba ngày, lúc trước đã nói chỉ có thể ở nhà nàng ba ngày, cho nên hôm nay hắn sẽ đến đón Thư Lâm.

Quả nhiên thời gian không sai biệt lắm so với hôm qua, Lý Hà Hoa nhìn sang đã thấy Trương Thiết Sơn đứng ở chỗ cũ.

Lý Hà Hoa nhanh chóng vẫy vẫy tay với hắn ý bảo hắn lại đây.
Trương Thiết Sơn chần chờ một lát vẫn bước chân đi tới.

Lý Hà Hoa một bên vội vàng động tác trên tay một bên nói với hắn: "Trương Thiết Sơn, ngươi trước tiên ngồi ở bàn chờ một chút, đợi lát nữa xong việc ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Trương Thiết Sơn trầm mặc gật gật đầu, một bên ôm tiểu hài tử vào trong ngực, tìm một chỗ không có ai ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play