Cố phu tử ở bên cạnh đứng lên, trên áo dài dính không ít nước canh.

Lý Hà Hoa vội vàng đi qua dò hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Mặt Đại Hà đầy tự trách: Thực xin lỗi Hà Hoa di, là ta quá hấp tấp, lúc dọn bàn không cẩn thận làm đổ canh dính tên quần áo vị khách này, ta thật sự là....."

Lý Hà Hoa không nói Đại Hà cái gì, lấy khăn tay sạch sẽ trên người đưa cho Cố phu tử: "Có phu tử, thật là xin lỗi, là tiểu nhị này của ta không cẩn thận, ngài mau lau sạch đi."

Cố Chi Cẩn lắc đầu đáp: "Không sao không sao, ta lau sơ qua là được, bà chủ cùng tiểu nhị không cần tự trách, quần áo trở về giặt tẩy là sạch sẽ ngay thôi."

Thấy Lý Hà Hoa đưa khăn tay, Cố Chi Cẩn nghĩ nghĩ vẫn nhận lấy, nhưng mà không có lau quần áo mà cầm lấy một quyển tranh cuộn đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng dùng khăn tau vết bẩn trên tranh.


Lý Hà Hoa lúc này mới phát hiện cuộn tranh mang bên người Cố phu tử cũng dính một ít nước canh.

Lý Hà Hoa cả kinh vội dò hỏi: "Cố phu tử, bức họa của ngài hình như cũng ướt, ngài mau xem có bị hỏng không."

Bức họa này cũng không biết có quý giá không, nếu bị hỏng không biết phải bồi thường bao nhiêu bạc mới đủ.

Cố Chi Cẩn trước tiên lau hết canh bên ngoài, lúc này mới thật cẩn thận mở cuộn tranh ra xem bên trong thế nào, Lý Hà Hoa cũng nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy một bộ sơn dã đồ hiện ra trước mắt, hình ảnh rất thật không mất ý cảnh, bên trên còn có mấy chữ to phiêu dật viết "Sơn dã nhàn cư đồ".

Trước kia Lý Hà Hoa ở thư phòng gia gia từng thấy một bộ tranh thủy mặc trân quý, khi đó nàng cảm thấy tranh kia họa rất đẹp, chữ kia cũng là đẹp nhất, nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy họa kia cùng chữ kia đều kém so với bức trước mắt này.


Nhưng mà bức họa đẹp như vậy lại bị dính canh, toàn bộ bức họa vì vậy mà bị tì vết.

Chân mày Lý Hà Hoa không khỏi nhíu lại, trong lòng thập phần tự trách: "Cố phu tử, thật sự rất xin lỗi, bức họa này của ngài đã bị hỏng nhưng mà ta sẽ bồi thường, ngài nói giá đi, ta lập tức bồi thường cho ngài."

Cố Chi Cẩn không để ý lắc đầu: "Không sao đâu bà chủ, họa này không đáng tiền, chỉ là ta rảnh rỗi không có việc gì nên vẽ thôi, không nghiêm trọng như vậy, bà chủ không cần tự trách." "Vậy..." Lý Hà Hoa không nghĩ tới bức

họa này là tác phẩm của chính Cố phu tử, nhưng mà trong lòng vẫn bất an.

Cố Chi Cẩn cười chỉ chỉ hộp đồ ăn trên bàn nói: "Bà chủ không cần tự trách, thật sự không phải là bức họa quan trọng gì, ngươi xem ngươi mỗi lần đều cho ta mượn chén, lần này còn cho ta mượn hộp đựng đồ ăn nữa, ta cũng chưa đưa ngươi tiền đâu, lần này bất quá là chút việc nhỏ, ngươi ngược lại muốn đưa ta tiền?"


Thấy Cố Chi Cẩn thiệt tình thật lòng, Lý Hà Hoa biết hắn là thật không thèm để ý, trong lòng rất cảm tạ hắn: "Cảm ơn Cố phu tử."

Cố Chi Cẩn xua tay ý bảo đừng khách khí, đem tranh chậm rãi cuộn lại, sau khi cuộn xong nhắc tới hộp đồ ăn nói: "Vậy bà chủ ta đi trước, hộp thức ăn cùng chén ngày mai trả lại cho ngươi." Lý Hà Hoa gật đầu đáp: "Cố phu tử đi thong thả."

Cố Chi Cẩn đi rồi, Đại Hà cúi đầu mặt hổ thẹn: "Hà Hoa di, thật xin lỗi, là do ta quá ngốc."

Lý Hà Hoa vỗ vỗ bờ vai hắn: "Không sao, ngày đầu tiên ngươi làm như vậy đã rất tốt rồi, sau này cẩn thận một chút là được, đừng nghĩ nhiều, đi làm việc đi."

Đại Hà gật gật đầu xoay người tiếp tục bận rộn.

Lý Hà Hoa lại đi trở lại bàn Trương Thiết Sơn, thấy đôi mắt tiểu hài tử mở to đang nhìn cách đó không xa, hiển nhiên là đang nhìn nhìn thân ảnh Cố phu tử cầm cuốn tranh cùng hộp thức ăn.
Trừ bỏ người thân cận, tiểu hài tử này chưa bao giờ nhìn chằm chằm người khác, Lý Hà Hoa nghi hoặc hỏi: "Bảo bối, con đang nhìn gì vậy? Có phải đang nhìn người phụ tử vừa mới cầm bức họa không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play