Đúng lúc này một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đi đến gần quán, Là Cố phu tử.
Lý Hà Hoa cười tiếp đón hắn: "Có phu tử tới ăn cơm sao?"
Cố Chi Cẩn cười gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi từ rất xa ta đã nghe được mùi thơm của quán ngươi, bị mùi thơm dụ hoặc không tự chủ được nên đến."
Lý Hà Hoa được Cố Chi Cẩn khen đến vui vẻ, nói: "Vậy Cố phu thử cần phải hảo hảo nếm thử, nhanh ngồi đi, nhìn xem ngài muốn ăn món gì."
Cố Chi Cẩn đúng là từ rất xa đã bị mùi hương hấp dẫn, con sâu thèm ăn trong bụng cũng bị câu ra rồi, nghe vậy cẩn thận nhìn thực đơn nói: "Vậy bà chủ, ngươi cho ta một phần mì xào thịt bò đi, sau đó tại làm cho ta một chén sủi cảo nhân thịt, ta sẽ mang về để cho hài tử trong nhà ăn."
Lý Hà Hoa cười gật đầu: "Được rồi, không vấn đề, ngài ngồi xuống trước đi, ta tập tức làm xong ngay."
Lý Hà Hoa một bên vừa cho mỡ vào nồi đảo, một bên cùng vật nhỏ bên chân trò chuyện: "Bảo bối, con có đói bụng không? Cũng đã đến lúc ăn cơm rồi, con xem những thúc thúc bá bá đều ăn cơm, con cũng nên ăn cơm nhé, nương làm cơm cho con rồi con ngồi đây ăn được không?"
Thư Lâm từ buổi sáng bày quán tới giờ vẫn luôn dính bên chân nàng, kêu hắn lên bàn ngồi nghỉ ngơi cũng không chịu, luôn nắm lấy ống quần nàng nhìn nàng nấu cơm, cũng không biết hắn lấy đâu ra kiên nhẫn lớn như thế, nhìn nàng nấu lâu đến vậy mà cũng không chê nhàm chán.
Chỉ là mỗi lần nàng cúi đầu nhìn hắn thì hắn mới động động đôi mắt một chút, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thật là đáng yêu đến tâm nàng cũng mềm nhũn ra.
Nhưng mà tiểu hài tử còn quá nhỏ, đứng hoài như vậy thì không được, hơn nữa đã tới lúc ăn cơm rồi, người lớn ăn muộn một chút không sao nhưng tiểu hài tử thì không thể đói.
Lý Hà Hoa muốn dỗ Thư Lâm ngồi lên bàn ăn cơm, đáng tiếc mỗi lần dỗ hắn lên bàn ngồi ăn cơm hắn liền gắt gao ôm chân nàng, ý tứ cự tuyệt không cần nói cũng biết, làm Lý Hà Hoa thực bất đắc dĩ đành phải hỏi hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà lần này sau khi nàng hỏi tiểu hài tử lại không giống như những lần trước gắt gao ôm chân nàng.
Lý Hà Hoa kỳ quái cúi đầu nhìn Thư Lâm ở bên cạnh, ngoài ý muốn phát hiện tiểu hài tử đang nhìn chằm chằm hướng xéo đối diện, không biết đang nhìn cái gì, Lý Hà Hoa kỳ quái nhìn theo tầm mắt của Thư Lâm, liếc mắt một cái thì thấy một thân ảnh cao lớn đang lẳng lặng đứng ở một góc cách đó không xa, cùng với mọi người chung quanh tách biệt rõ ràng.
Là Trương Thiết Sơn.
Lý Hà Hoa cả kinh, không nghĩ tới Trương Thiết Sơn sẽ đến đây.
Hắn tới làm gì? Nhưng mà nghĩ lại cũng không có gì quá kỳ quái, Thư Lâm hiện tại ở cùng nàng, Trương Thiết Sơn nhất định là không yên tâm, cho nên đến xem để kiểm tra chăng.
Lý Hà Hoa vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng mà nghĩ đến tiểu hài tử chưa ăn trưa, nếu Trương Thiết Sơn dẫn hắn đi ăn hẳn là tiểu hài tử sẽ nguyện ý? Dù sao thì Thư Lâm cũng rất thích người cha này.
Hay là kêu Trương Thiết Sơn lại đây, để hắn dỗ tiểu hài tử ăn cơm.
Lý Hà Hoa nhanh chóng đem mì xào thịt bò của Cố Chi Cẩn làm xong, sau khi Đại Hà bưng cho Cố Chi Cẩn, nàng lau lau tay lên tạp dề sau đó bế tiểu hài tử lên đi về phía Trương Thiết Sơn. Trương Thiết Sơn thấy nàng đi tới không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng cùng Thư Lâm.
Lý Hà Hoa không trông cậy vào Trương Thiết Sơn có thể chủ động mở miệng nói chuyện, đành phải mở miệng chào hỏi trước: "À... ngươi tới rồi sao?"
Nói xong Lý Hà Hoa liền hối hận, làm sao nàng lại nói lời dạo đầu như vậy chứ, nói giống như là cố ý tới hàn huyên, Trương Thiết Sơn chán ghét nàng còn không kịp, làm sao có thể cùng nàng hàn huyên, thật là xem đầu óc nàng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT