Thứ bảy tuần này, An Nhạc nhận được một job làm mẫu váy cưới. Hai giờ chiều, cô ngồi trong lều chống nắng trang điểm kiểu cô dâu.
Công việc lần này là do Ngô Cương đích thân gọi cô tới.
Không phải là Ngô Cương bị phạt chặt quế ở Quảng Hàn Cung, cũng không phải Ngô Cương đóng trong phim Khánh Dư Niên, mà là nhiếp ảnh gia Ngô Cương.
Ngô Cương là người bạn đã cùng cô kề vai sát cánh chiến đấu trong ngành này nhiều năm. Lúc mới ra kiếm sống, cô cũng gặp không ít khó khăn. Khi đó tình cờ thấy trên mạng có tạp chí tuyển người mẫu giá rẻ, An Nhạc không chê cát xê thấp, cô chỉ muốn có chút tiếng tăm nên đã đi đăng ký phỏng vấn.
Lúc cô đang đứng đợi ở cửa studio, Ngô Cương đã gọi cô vào.
“Cô là An Nhạc đúng không?”
“Vâng.”
Anh chỉ vào cô, “Pose thử vài dáng xem nào.”
An Nhạc tạo bừa vài dáng.
“Được, qua.”
“Qua loa vậy sao?” An Nhạc không nhịn được buột miệng nói ra.
Ngô Cương mỉm cười, “Thành thật mà nói, tôi cũng không giấu giếm gì cô, buổi casting này chỉ có mình cô, không chọn cô thì chọn ai đây?”
Sau khi làm việc chung một thời gian dài, hai người càng ngày càng ăn ý, năng suất cũng ngày càng cao. Ngô Cương trở thành nhiếp ảnh gia cũng có chút tiếng tăm, An Nhạc cũng bắt đầu có công việc và thu nhập ổn định hơn.
Cho nên chỉ với sự giúp đỡ và thấu hiểu này, hai người cũng có chút đồng tình(1) với nhau. Bình thường có việc gì tốt cũng nghĩ đến đối phương đầu tiên, làm “cò” trong công việc.
(1): Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau. (Nhung Do / Hanzii)
Lần này Ngô Cương nói có một job việc nhẹ lương cao nên đã gọi An Nhạc đến.
Chuyên gia trang điểm đang thoa lớp son bóng cuối cùng cho cô, Ngô Cương đang cầm máy ảnh để điều chỉnh tiêu cự.
Một lúc sau, Ngô Cương đứng bên ngoài thúc giục cô, “An Nhạc, cô trang điểm xong chưa?”
An Nhạc xách váy đứng dậy, “Xong rồi, xong rồi, tôi ra ngay đây.”
Công việc hôm nay là chụp ngoại cảnh với người mẫu nam, quảng cáo cho một công ty váy cưới.
Cô mặc một chiếc váy lụa cúp ngực màu trắng có đường viền cổ hơi thấp, để lộ sự quyến rũ.
Người mẫu nam mặc vest trắng đã trang điểm kỹ càng, đang đợi cô dưới gốc cây cọ. An Nhạc bước tới cười với anh ta một cái rồi bắt đầu buổi chụp.
“Cô dâu đứng gần chú rể hơn… Đúng vậy, tốt lắm.”
“Rồi, chú rể vòng tay qua eo cô dâu đi.”
“… Chà, tuyệt vời, tuyệt vời.”
“Hai người nhìn vào ống kính cười một cái nào.”
Ngô Cương đứng trước bể bơi hướng dẫn từng bước, An Nhạc cố gắng khiến bản thân cười như đang rất hạnh phúc.
Quay mất hai tiếng dưới trời nắng cũng gần xong, An Nhạc đến studio để trang điểm lại.
Vừa bước vào, thợ trang điểm đã đưa điện thoại cho cô, “An Nhạc, vừa rồi điện thoại của cô đổ chuông. Tôi không nghe máy, cô gọi lại đi.”
“À, ok.”
An Nhạc mở nhật ký cuộc gọi, thấy một cuộc gọi nhỡ đến từ “Thầy Phó”.
Toang rồi, cô bận quá nên quên mất. Hôm nay là thứ bảy, Phó Nguyệt Đài sẽ đến Thành phố C để tìm cô.
Cô nhanh chóng gọi lại.
“Alo.” Giọng nói có chút ảm đạm.
“Phó Nguyệt Đài, lúc nãy em bận nên không nghe điện thoại được.”
“Ừm. Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em có công việc, đang chụp ảnh ở bên ngoài.”
Anh im lặng một lúc rồi nói, “Gửi địa chỉ cho tôi.”
“Ừm.”
Không lâu sau, Phó Nguyệt Đài đến.
An Nhạc liếc nhìn anh một cái.
Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái. Áo sơ mi sọc trắng đen, bên trong là áo thun trắng, cũng không sợ nóng.
An Nhạc cầm dù bước đến, lấy cái quạt nhỏ màu hồng của mình quạt cho anh.
“Sao anh lại tới đây? Không phải em đưa chìa khóa nhà cho anh rồi sao?”
Phó Nguyệt Đài giúp cô cầm dù, giọng điệu của anh nghe rất ngứa đòn.
“Tôi chán nên đến xem. Không được à?”
“Được thôi, tùy anh. Đến lúc bị say nắng thì đừng có đổ thừa em.”
Phó Nguyệt Đài lướt qua cô, liếc nhìn người mẫu nam đứng phía sau cô. Anh ta mặc đồ cùng tone màu với cô, cùng nhãn hiệu, tất nhiên kiểu dáng cũng giống nhau.
Anh híp mắt nhìn cô, tỏ vẻ rất khinh thường.
“Tên lùn kia là ai?”
An Nhạc hết hồn, thúc cùi chỏ vào ngực anh, đẩy anh về phía sau.
Cô vỗ nhẹ lên người anh, “Anh nói nhỏ thôi, đừng để người ta nghe thấy.”
Điều cấm kỵ nhất đối với đàn ông mà nói ngoại trừ chiều dài của thứ đó thì chính là chiều cao, đặc biệt là đối với nam giới có chiều cao từ 170 đến 175. An Nhạc cao 163, đi giày cao gót vào thành 168, nhưng mà người mẫu nam kia chỉ cao 172, nên khi hai người đứng cạnh nhau cũng không chênh lệch là bao.
An Nhạc nhướng mắt nhìn Phó Nguyệt Đài. Làm như ai cũng như anh vậy, cao 187, thân hình lại đẹp.
“Không phải em nói thứ bảy là thời gian nghỉ ngơi, không làm việc sao?”
An Nhạc vuốt vuốt tóc mái, “Làm gì có ai có thể chống lại sức mạnh của đồng tiền? Ra ngoài quay có ba tiếng được tận 800 tệ. Nói thẳng ra thì không có tài chính tự do thì lấy đâu ra quyền tan làm tự do đây.”
Phó Nguyệt Đài nhíu mày, “Em thiếu tiền lắm à? Đến nỗi phải tới đây chụp loại ảnh này với người khác?”
Gì đấy, xem thường cô đấy à?
An Nhạc mất hứng, giọng điệu cũng cao lên hai mức, “Không thiếu thì em tới đây làm gì? Ăn chơi vui vẻ hả?”
Đúng là kì lạ hết sức, sao tự nhiên lại tức giận với cô chứ.
Phó Nguyệt Đài thấy ngộp thở trước lời nói của cô, mặt anh xanh mét, biểu cảm cũng không được tốt cho lắm.
An Nhạc hít một hơi thật sâu, ném cây quạt cho anh.
“Cứ như vậy đi, em phải đi chụp đây. Anh muốn đứng đây đợi hay về nhà trước thì tùy anh.”
Cô nói xong liền quay đi, đến cả dù cũng không thèm lấy.
Sau khi chụp xong, An Nhạc đến cửa tiệm gần đó kiếm gì ăn. Cô không hỏi Phó Nguyệt Đài ăn gì mà tự mình gọi hai tô bún tươi và một chén chè đậu xanh ướp lạnh.
Phó Nguyệt Đài liếc nhìn gan heo trong tô, không hề động đũa.
An Nhạc gắp hai đũa bún, nhìn anh rồi lại nhìn tô bún trước mặt anh.
Quên mất, anh không ăn gan heo.
An Nhạc gắp gan heo từ tô của anh ra, để sang tô mình, còn cố ý nói, “Làm ra vẻ như ăn vào sẽ chết không bằng.”
Phó Nguyệt Đài đang cầm đôi đũa, khựng lại.
“Đúng rồi, em đâu có làm ra vẻ, không ăn rau thơm, không ăn gừng, không ăn tỏi.”
“…” An Nhạc bĩu môi, không nói nên lời.
Sau khi ăn bún xong, cô đẩy chén chè đậu xanh đến trước mặt anh.
“Này, cho anh một miếng đó.”
Phó Nguyệt Đài lấy khăn giấy lau miệng rồi từ chối cô: “Không ăn.”
“Ngọt quá.” Giọng điệu có chút dỗ dành.
Phó Nguyệt Đài ngẩng đầu nhìn cô, An Nhạc ngượng ngùng quay đầu, vành tai đỏ lên.
Cô kéo chén chè đậu xanh về, “Không ăn thì thôi.” Cô làm trò trước mặt Phó Nguyệt Đài, rồi tự mình ăn hết.
Buổi tối trở về căn hộ, làm chuyện nên làm như thường lệ, nhưng lần này Phó Nguyệt Đài có gì đó hơi sai sai.
Trong phòng, An Nhạc đá vào vai anh, “Anh nhẹ lại coi.”
Phó Nguyệt Đài phớt lờ cô.
Một lúc sau, cô không nhịn được than thở: “Nhanh quá …”
Phó Nguyệt Đài nằm phía trên, thân dưới tràn đầy khí lực, dường như cố ý muốn đâm xuyên qua cô.
Cơ thể anh đỏ bừng, tiếng rên phát ra từ yết hầu, anh ghé sát tai cô ra lệnh, “Nói, em là của anh.”
An Nhạc không chịu cúi đầu, Phó Nguyệt Đài càng “trừng phạt” cô mạnh hơn.
Sau đó, đúng như dự đoán, cả căn phòng tràn ngập tiếng xin tha nức nở của cô.
Phó Nguyệt vẫn không chịu nhượng bộ, anh cắn vào tai cô, hứa hẹn, “Nói đi rồi anh tha cho em.”
An Nhạc vô cùng cạn lời, mắng anh, “Phó Nguyệt Đài, anh bị hâm à?”
“Nói hay không?”
Anh lại hung hăng đâm một cái.
“Đm anh biến thái hả.”
An Nhạc chịu không nổi, dùng sức véo cánh tay anh.
Véo mạnh đến nỗi móng giả đều gãy hết, nhưng Phó Nguyệt Đài lại cười thay vì đau đớn. An Nhạc cảm thấy da đầu mình tê dại.
Ánh mắt Phó Nguyệt Đài dán chặt vào mặt cô, sau đó lại bắt đầu một đợt tấn công mới.
…
“A…… Phó Nguyệt Đài!?”
“Nói.” Anh vẫn khăng khăng không chịu buông tha.
An Nhạc chỉ có thể thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ưm… Em là…anh…”
Phó Nguyệt Đài làm như không nghe thấy, tiếp tục mạnh bạo thúc không ngừng.
An Nhạc chỉ có thể lặp lại, “An Nhạc, An Nhạc… Là … của Phó Nguyệt Đài……”
Sau câu nói của An Nhạc, cuối cùng Phó Nguyệt Đài cũng chịu dừng lại.
Xong việc, anh vùi đầu vào cổ của An Nhạc để ổn định hơi thở.
An Nhạc cuối cùng được giải thoát, lấy lại sức, lại véo vào vai anh.
“Vừa lòng anh chưa? Đồ biến thái!”
Phó Nguyệt Đài không tức giận, nhưng lại trừng phạt bằng cách cắn một cái làm cổ cô đỏ lên, nhắc lại lần nữa: “Em là của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT