Chu Mộc Mộc đi ra ngoài rồi nghĩ nghĩ, lại thấy hối hận vì sự nhát gan vừa rồi của mình, vì thế Giang Nguyên vừa đẩy cửa ra, cô ấy chủ động chạy lên bám lấy cánh tay anh, cùng anh rời khỏi.
Tạ Nhất Minh ở phía sau nhìn nhìn, trong lòng thầm ồ một tiếng.
Thì ra là đã có bạn gái rồi.
Sẩm tối thứ sáu phố Kim Ngân náo nhiệt hơn so với thường ngày một chút.
Phùng Sướng ngồi trên xe, nhìn dòng người đi đường qua lại.
Học sinh mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng chiếm đa số, bọn họ nhảy nhót, đùa giỡn trên đường, trên tay cầm đồ ăn vặt nhiều màu sắc.
Phùng Sướng chưa bao giờ có một kỷ niệm như vậy, quãng đường đi học cô luôn luôn là ngồi ở trên xe.
Cô không biết tuổi thơ của Giang Nguyên có phải một trong số đó hay không.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua đầu hẻm.
Giang Nguyên đi ra.
Hình như anh vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm ướt, mềm mại đáp ở trên trán, anh mặc một chiếc áo phông in hình và quần tây sáng màu, chân đi giày thể thao, nhìn không khác gì so với trước kia.
Thảng như thời gian trôi qua không để lại dấu vết trong anh, và những năm tháng xen kẽ trong đó dường như không có.
Ồ, vẫn có chút khác nhau. Anh không hề nhìn thấy cô.
– Giang Nguyên.
Cô gọi anh.
Giang Nguyên đứng lại, xoay người nhìn cô.
– Tổng giám đốc Phùng. – Trên mặt Giang Nguyên lộ rõ vẻ không vui khi bị quấy rầy, – Sao Tổng giám đốc Phùng lại ở đây?
– Em tới để thử vận may của mình. – Phùng Sướng đứng dậy đến gần, – Tìm chỗ tâm sự được không, Giang Nguyên. Em có lời muốn nói với anh.
– Đứng ở đây nói đi. – Giang Nguyên cũng không phối hợp, – Tôi còn phải về phòng thí nghiệm. Không có thời gian.
– Chỗ này đông người qua lại quá, không thuận tiện mấy. Lên xe rồi nói, chỉ vài phút thôi.
Xe của Phùng Sướng đậu dưới một cây Hương Chương cổ thụ bên đường.
Cách âm quá tốt chia bên trong xe ngăn và bên ngoài thành hai thế giới.
Phùng Sướng nói:
– Giang Nguyên, anh có cảm thấy mọi thứ lại trở về điểm xuất phát không.
Giang Nguyên lạnh nhạt nói:
– Tôi nghe không hiểu. Tổng giám đốc Phùng có chuyện xin cứ nói thẳng.
– Thực ra ba năm trước em có về nước.
– Ồ. – Giang Nguyên cũng không chút hứng thú. – Tổng giám đốc Phùng đến đây chỉ để nói cái này thôi à?
– Vâng.
– Nói xong chưa?
– Giang Nguyên, anh đang tức giận phải không?
– Tức giận cái gì?
– Không có gì. – Phùng Sướng cười cười, – Em đưa anh về trường nhé.
– Không cần đâu.
Phùng Sướng trực tiếp khóa xe.
Giang Nguyên không buồn nói chuyện nữa.
– Làm phiền Tổng giám đốc Phùng.
Anh mang tai nghe lên, nhắm mắt dựa ra sau.
Phùng Sướng cúi người tới gần.
Giang Nguyên phút chốc mở choàng mắt ra.
Phùng Sướng một tay chống bên ghế dựa, khuôn mặt cách anh chưa tới mười mấy cm.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, cả hai nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, vài đoạn ký ức ngắn bất giác không thể kiểm soát được hiện lên trong đầu Giang Nguyên.
Anh lạnh mặt hỏi cô:
– Tổng giám đốc Phùng muốn làm gì?
– Anh nghĩ em muốn làm gì. – Phùng Sướng giơ tay, kéo dây an toàn qua cài cụp một cái, – Anh quên cài dây an toàn này.
Toàn bộ quá trình không chút mảy may đụng vào anh.
*
Thôi Chỉ Nghi tốt nghiệp thạc sĩ, sau đó vào trường trung học phụ thuộc Nhạn đại làm giáo viên.
Tan tầm, Diêu Chính Hạo tới đón cô ấy, không may là không đón được người, dù sao rảnh rỗi không có việc gì, anh ta thuận đường đi tìm Giang Nguyên.
Diêu Chính Hạo đi đến cổng trường, nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu trắng đối diện đang giảm tốc độ và dừng lại trước mặt anh ta không xa.
Cửa ghế phụ mở ra, Giang Nguyên từ bên trong bước ra, Diêu Chính Hạo đang muốn chào hỏi, lại nghe bên trong xe vọng ra một giọng phụ nữ.
– Thứ ba tuần sau gặp nhé, Giang Nguyên.
Diêu Chính Hạo tò mò liếc nhìn ghế lái.
Vừa nhìn một cái, anh ta suýt chút nữa thì choáng váng.
Phùng Sướng lái xe rời đi rồi, ánh mắt Diêu Chính Hạo vẫn dán chặt vào đuôi xe của cô.
– Ngẩn người gì thế?
Giang Nguyên kéo cổ anh ta trở về.
– Đó là…đó là…
Trong một thời gian dài trước đây, hai chữ “Phùng Sướng” hầu như luôn là từ cấm trước mặt Giang Nguyên, thế cho nên Diêu Chính Hạo uốn lưỡi mấy lần rồi mới nặn ra được:
– Đó là Phùng Sướng phải không?
– Ừ.
– Cô ấy tới làm gì? Cô ấy trở lại rồi à? Trở về khi nào? Cô ấy lại tới tìm cậu à?
– Cậu tới làm gì thế?
Giang Nguyên không trả lời một câu nào hết, Diêu Chính Hạo cũng không dám hỏi lại nữa. Anh ta ôm lấy bả vai anh:
– Tối nay đi uống rượu với tôi nhé.
– Không đi. – Giang Nguyên hất tay anh ta ra, – Không rảnh.
– Vậy tôi sẽ chờ đến khi cậu rảnh mới thôi. – Diêu Chính Hạo rất tốt tính, – Cái khác không nói, riêng khoản kiên nhẫn thì tôi hạng nhất luôn.
– Tôi thật sự không có thời gian đâu. – Giang Nguyên nghiêm mặt nói, – Hạo Tử, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Không cần thiết đâu.
– Oan cho tôi quá. – Diêu Chính Hạo không thừa nhận, – Tôi căn bản không nghĩ nhiều gì cả, chỉ đơn thuần muốn uống rượu thôi. Mà Giang Nguyên này, tự cậu đếm xem bao lâu rồi bọn mình không tụ tập rồi? Lúc trước tôi biết cậu bận bịu hội thảo báo cáo Thập Đại kia nên mới không hẹn cậu, thế nào mà mới rảnh mấy ngày cậu lại bận rồi? Bận đến mấy tôi cũng mặc kệ, hôm nay phải đi uống rượu với tôi mới được.
Giang Nguyên đau đầu:
– Sao cậu cứng đầu quá vậy? Bó tay với cậu rồi đó.
– Thiên phú đấy. – Diêu Chính Hạo hứng khởi, – Đồng ý rồi nhá? Khi nào đi?
– Tôi về phòng thí nghiệm hoàn thành nốt cái đã.
Giang Nguyên cùng Diêu Chính Hạo đến “Phổ Độ” đã gần 8 giờ, vừa khéo Triệu Hân cũng ở đó, ngồi cùng hai người.
Lúc Triệu Hân đi rồi, Diêu Chính Hạo mới ngập ngừng nói:
– Giang Nguyên này, có chuyện này tôi vẫn luôn không nói với cậu.
– Nói đi.
– Triệu Hân từng thích Phùng Sướng đấy.
Giang Nguyên không nói gì. Diêu Chính Hạo nói tiếp:
– Không biết cậu còn nhớ kỳ nghỉ đông năm nhất đại học không, đám Triệu Hân có xung đột với người ta ở quán ăn khuya, là cậu với Phùng Sướng ra tay giúp bọn họ. Từ sau lần đó, Triệu Hân mỗi khi rảnh là hỏi tôi về Phùng Sướng, còn hỏi phương thức liên hệ với Phùng Sướng nữa. Tôi thấy cậu với Phùng Sướng đang ở bên nhau, cho nên…
– Làm sao mà trí nhớ các cậu lại tốt như thế. – Giang Nguyên cắt ngang lời anh ta, – Chuyện cũ lắm rồi, đã chẳng ai để ý tới nữa, cậu nhắc tới làm gì?
– Phải. Là không thèm để ý. – Diêu Chính Hạo nói lại câu của anh, – Chả phải tự dưng nhìn thấy Phùng Sướng, rồi lại gặp Triệu Hân nên bất giác nhớ ra à. Thôi được, không nói nữa, tôi cũng quên từ lâu rồi. Nào, uống đi, một chén rượu say giải ngàn sầu. Ờ, là tôi sầu, người tôi theo đuổi đã sắp mười năm rồi mà còn không theo đuổi được, tôi không lo hay sao.
Giang Nguyên chạm cốc với anh ta.
– Hồi trước cậu nói không cần gấp còn gì.
– Khi ấy thấy gấp mấy thì cô ấy cũng không đi đâu được cả. – Diêu Chính Hạo thở dài, – Nhưng mà giờ con của La Duệ cũng sắp biết đi rồi, mà tôi vẫn còn đang ở trong công cuộc trường chinh đây.
– Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Giang Nguyên, dù tôi vô dụng thế nào thì vẫn tốt hơn cậu một chút. Tốt xấu gì người yêu trong mộng vẫn còn đó, cho dù không phải là tôi, thì ít nhất muốn gặp vẫn gặp được.
– Đúng là tốt hơn so với tôi. – Giang Nguyên bình thản nói, – Cậu nói đúng.
– Đúng rồi, tôi cho cậu xem cái hay ho này này. – Diêu Chính Hạo lấy di động ra, nhấp vào phần mềm xã hội, lướt qua nó một lúc, nhấp vào hình đại diện của một người bạn, đưa tới trước mặt Giang Nguyên.
– Em gái mới vào đơn vị tôi đó, xinh không?
Đây không phải là lần đầu tiên Diêu Chính Hạo làm việc này. Giang Nguyên cũng không phải lần đầu tiên từ chối:
– Tôi không có thời gian.
– Cậu vừa phải thôi. Giang Nguyên, bao năm rồi có khi nào cậu rảnh rỗi đâu. Gặp mặt một lần có được không? Cậu cứ tính ở một mình mãi thế à?
– Ai nói thế? Mà cậu bớt lo chuyện của tôi đi.
– Không có thời gian, cũng không muốn làm quen người mới. Giang Nguyên, có phải cậu vẫn không…
Diêu Chính Hạo mượn cảm giác say rượu mà nói thẳng,
– Thực ra tôi thấy Phùng Sướng có ý muốn nối lại tình xưa. Hai người…
– Không thể. – Giang Nguyên uống cạn rượu trong ly, – Không ai sẽ vấp ngã hai lần ở một chỗ đâu.
– Tôi đây này. Tôi chẳng sao hết, tôi ngã một vạn lần đều không làm sao cả. Dù sao thì tôi đã chấp nhận cái hố này rồi, nhất quyết mọc rễ này mầm ở trong cái hố này.
– Ờ. – Giang Nguyên nói, – Vậy là cậu ngu thôi.
Còn anh thì không.
– Lúc đó hai người chia tay quá nhanh, rất nhiều chuyện còn chưa nói rõ ràng. Giang Nguyên, hay là cậu hợp lại với Phùng Sướng thử xem. Có lẽ thử lại một lần nữa, cậu sẽ phát hiện ra cô ấy cũng không có gì đặc biệt cả, không đáng để chú ý đến nữa.
– Xong chưa? – Giang Nguyên nhíu mày nhìn anh ta, – Diêu Chính Hạo, có phải là cậu tích cóp mấy năm rồi tối nay nhất quyết phải nói ra bằng hết đúng không? Tôi nói không thể nào là không thể nào, cậu đừng có nhắc lại chuyện cũ và nhắc đến người không liên quan nữa có được không?
– Tôi…- Diêu Chính Hạo bắt gặp ánh mắt có chút say của anh, lời phản bác bên miệng bị mắc kẹt lại.
– Thôi được rồi. Không nhắc tới thì không nhắc tới nữa.
Anh ta lấy ly rượu cạn trước mặt Giang Nguyên đi.
– Được rồi, Giang Nguyên. Hôm nay uống đến đây thôi. Chúng ta đi về đi.
– Không đi. – Giang Nguyên vịn bàn bất động, – Muốn đi cậu đi đi, tôi không đi.
Diêu Chính Hạo nhìn lướt qua trên bàn, da đầu tê dại, tại sao mình lại không chú ý tới chứ, trên bàn đã cạn rất nhiều bình rượu rồi.
Diêu Chính Hạo thầm mắng mình trí nhớ kém đã quên mất vết sẹo năm đó. Năm thứ ba đại học kia, anh ta cùng Đổng Nguyên Chương không nỡ thấy Giang Nguyên cả ngày ủ rũ đau buồn mà dẫn anh đi uống rượu giải sầu, ý định là muốn anh trút hết những cảm xúc tiêu cực tích trữ ở trong lòng ra, muốn cho anh thấy tốt hơn một chút. Ai mà ngờ đâu Giang Nguyên chỉ vào mà không ra, cứ thế mà uống rượu như uống nước, ngăn thế nào cũng không ngăn được.
Anh cũng không uống say đến phát điên, không gây ồn ào, chỉ không chịu cử động, không chịu đi, cho đến khi bản thân gục xuống thì mới thôi.
Lần đầu tiên Diêu Chính Hạo cùng Đổng Nguyên Chương bị anh làm cho sợ mất mật. Đêm hôm đó cả hai tốn rất nhiều sức mới đỡ được Giang Nguyên về ký túc xá, hai người còn thề từ nay về sau không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.
Nhưng mà Giang Nguyên sau khi say rượu tỉnh dậy đầu đau như muốn nứt ra lại dường như đột nhiên phát hiện ra rằng rượu là một thứ tốt, anh hẹn Đổng Nguyên Chương buổi tối tiếp tục đi uống rượu.
Đổng Nguyên Chương kiên quyết cự tuyệt, Giang Nguyên cũng không ép buộc, anh vừa rời khỏi phòng thí nghiệm, đăt ba lô xuống là một mình đi ra ngoài.
Đổng Nguyên Chương một mặt kêu khổ không ngừng, một mặt nhanh chóng thông báo cho Diêu Chính Hạo.
Hai người ở nửa đường ngăn anh lại, muốn khuyên nhủ anh, Giang Nguyên đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói một lần cuối cùng.
Vì thế bọn họ lại uống rượu với anh.
Từ sau lần đó, Giang Nguyên không bao giờ gọi cho họ nữa. Cứ cách vài ba bữa anh lại ra ngoài ở, ngày hôm sau lại mang theo cảm giác say chuếnh choáng vào lớp học.
Có một vài người nhận ra, có một vài người không biết. Cũng không biết Giang Nguyên làm như thế nào, tối hôm trước rõ ràng anh đã say thành bùn nhão, nhưng việc lên lớp vào ban ngày thì lại không bỏ một buổi nào.
Càng kỳ lạ hơn chính là, trong khoảng thời gian đó, Giang Nguyên giống như đặc biệt trêu hoa ghẹo nguyệt, Đổng Nguyên Chương cùng khối với anh, cho nên luôn bắt gặp rất nhiều nữ sinh xinh đẹp ngay mặt cản người theo đuổi. Thậm chí ngay cả Dư Phàm ở ký túc xá cũng phải than thở rằng số nữ sinh đi đường vòng từ chỗ anh ta đã nhảy vọt về lượng.
Tất cả mọi người đều không thể đoán ra được, nhưng họ đều động viên khuyến khích Giang Nguyên yêu đương, khuyến khích Giang Nguyên bước vào một cuộc tình mới, Giang Nguyên toàn coi như gió thoảng bên tai.
Về sau nữa bỗng nhiên một ngày, Giang Nguyên lại trở lại bình thường. Không đi đêm không về ngủ, cũng không đi uống rươu. Cho dù ngày kết hôn của La Duệ, anh cũng rất có chừng mực, chưa từng uống một ngụm rượu nào.
Ai ngờ hôm nay Diêu Chính Hạo lại sơ ý, Giang Nguyên lại lặp lại tình trạng cũ.
– Trở về rồi uống tiếp.- Diêu Chính Hạo chặn tay mở bình rượu của Giang Nguyên lại, ôn hòa khuyên anh, – Không phải không cho cậu uống, về rồi chúng ta tiếp tục uống.
– Tôi uống ở đây.
– Nơi này sắp đóng cửa rồi, uống không hứng khởi. Lát về rồi, cậu muốn uống bao nhiêu thì uống.
– Cậu coi tôi là trẻ con ba tuổi à? – Giang Nguyên không chịu buông tay, – Nơi này lúc nào đóng cửa tôi biết rõ hơn cậu.
Lực tay anh rất lớn, Diêu Chính Hạo hết cách, đành phải gọi Triệu Hân tới hỗ trợ.
Hết chương 41
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT