Động tĩnh của nhóm người này thật sự quá lớn, tất cả bởi vì mấy người đàn ông cao to cường tráng đi theo sau bọn họ, cũng bởi vì khí chất và dáng vẻ của mỗi người bọn họ đều ngời ngời nổi bật, rất khó không gây chú ý cho mọi người.
– Một, hai, ba, bốn…Tự dưng lòi đâu ra bốn soái ca, hai người đẹp vậy trời, ôi mẹ ơi, đây là nhãn phúc gì vậy trời.
– Áu áu, tớ muốn đi xin WeChat soái ca. – Chu Giai Lộ xúi giục Vương Thiến.
– Thôi tớ xin, nhìn là biết không dễ trêu chọc vào rồi. Hơn nữa biết đâu người ta là có đôi có cặp rồi, tớ cần gì tự rước nhục chứ?
Chu Giai Lộ cười gượng:
– Ừ cũng phải.
Cô ấy quay lại nhìn Diêu Chính Hạo, lại phát hiện Diêu Chính Hạo không còn ngồi ở đó nữa, lại dòm nhìn tìm kiếm, thì ra là đi tìm Giang Nguyên.
Ngay giây phút nhận ra Phùng Sướng, Diêu Chính Hạo đã hốc miệng đến nhét được quả trứng gà.
Anh ta tức thì nhìn về phía Giang Nguyên, Giang Nguyên ngồi xổm dưới đất, đang cắm cúi luồn những sợi dây dài qua ống trại. Khi làm việc anh lúc nào cũng tập trung cao độ.
Diêu Chính Hạo chờ đến sốt hết cả ruột, sợ bỏ lỡ trận náo nhiệt này bèn chạy qua đó.
Giang Nguyên nghe anh ta nói nửa câu, đứng lên nhìn về phương hướng anh ta chỉ.
Vừa nhìn một cái ngay cả Diêu Chính Hạo cũng phát giác ra điều không bình thường rất kỳ lạ.
Vị trí dừng chân của đoàn người Phùng Sướng rất gần với Giang Nguyên. Ba lô của một số công nhân vạm vỡ thậm chí còn đáp thẳng xuống bãi đất trống liền kề với trại của họ.
– Thế này thì trùng hợp quá đi. – Diêu Chính Hạo thì thà thì thào, – Người bên cạnh là bạn trai em ấy à?
Hôm nay Phùng Sướng mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu tím nhạt, mái tóc đen buộc cao để lộ chiếc cổ thon dài, vòng eo thon nhỏ mềm mại, vẫn cực kỳ thu hút bắt mắt giữa một đám soái ca và mỹ nữ. Cô và bạn đứng cạnh nhau, vừa trò chuyện vừa xem công nhân làm việc, bên tay phải cô là một chàng trai trong bộ đồ thể thao màu xanh nước biển mỗi lần nói chuyện đều cúi thấp bên tai cô, mà Phùng Sướng không biết là không nhìn thấy Giang Nguyên thật hay là giả bộ như không có chuyện gì phát sinh, ánh mắt chưa từng chệch đi quá nửa phân, chỉ vừa nói vừa cười với người đàn ông đứng bên cạnh mình, rất tự nhiên thoải mái.
Điều này cho thấy chuyện trêu ghẹo ở mấy tháng trước thật sự đã trở thành dĩ vãng. Diêu Chính Hạo lại một lần nữa tiếc cho tính cách của Thôi Chỉ Nghi không giống với Phùng Sướng.
– Tôi thì thấy chắc là vậy đó.
Thấy Giang Nguyên không tiếp lời mình, Diêu Chính Hạo tự hỏi tự đáp.
– Bớt để ý vào chuyện người khác đi.
Giang Nguyên đâm anh ta một câu, xoay người bỏ đi.
Nhóm Phùng Sướng trước sau chỉ đứng đó không tới vài phút, sau đó đi một con đường khác rời khỏi nơi cắm trại.
– Đi nhanh như vậy á? Tớ còn chưa kịp chụp tấm ảnh nào đâu.
– Gấp cái gì? – Chu Giai Lộ ra hiệu ám chỉ về mấy công nhân đang bận rộn, – Tối nay chắc chắn là họ sẽ quay lại thôi.
– Kẻ có tiền có khác. Ghen tị ghê.
– Này thì có gì ghen tị. – Chu Giai Lộ bĩu môi, – Tới cắm trại thì phải tự mình làm việc, không thì chút cảm giác tham gia sẽ không có, thế thì thà ở nhà ngủ còn hơn. Cậu nói có đúng không?
– Bớt đi. – Vương Thiến cười đẩy cô ấy, – Đừng có ở đây kéo da hổ hát tuồng nữa, đi tìm đàn em Giang Nguyên của cậu đi.
– He he he… – Chu Giai Lộ cũng chẳng chút ngượng ngùng, cầm mấy bình nước đi về chỗ Giang Nguyên.
Giang Nguyên đang giúp mọi người cố định lều trại.
Thấy công việc đã xong xuôi hết, Chu Giai Lộ không đi nữa, cô ấy phát bình nước xong đứng bên cạnh Giang Nguyên, cúi nhìn động tác trên tay anh.
– Giang Nguyên ơi, em rất thích cắm trại bên ngoài à?
– Vâng ạ. – Chưa nói tới thích hay không, chỉ là nhiều lúc cần thiết thôi. Giang Nguyên cũng không muốn nói nhiều.
– Hôm nay may nhờ có em, không thì bọn chị chẳng biết phải làm gì, chẳng biết đến lúc nào mới xong được.
– Giang Nguyên này, lát em sẽ dẫn bọn chị đi ngắm mặt trời lặn chứ?
Giang Nguyên còn chưa trả lời, Chu Giai Lộ đã giữ chặt ống tay áo của anh.
– Dẫn bọn chị đi mà. Ngắm mặt trời lặn cũng cần chú ý đến bảo vật phong thủy, em quen thuộc với núi Nhạn như thế, nhất định là biết chỗ nào cảnh đẹp nhất rồi.
– Được ạ.
Giang Nguyên vốn cũng không định thoái thác, anh vỗ vỗ bả vai Đổng Nguyên Chương,
– Đi gọi mọi người đi, tụ tập đầy đủ thì xuất phát.
Trên con đường đá đi ngắm cảnh ở đỉnh phía tây đã tụ tập một vài người, Giang Nguyên theo triền núi dẫn bọn họ đi một đoạn đường, đưa họ đến một bệ đá rộng hơn một chút.
Chân trời chạy dài trong biển mây màu đỏ cam, mặt trời chậm rãi rơi về phía tây, ánh sáng phản xạ ở trên vách đá, bao phủ toàn bộ ngọn núi trong một ánh sáng vàng rực rỡ.
Tiếng trầm trồ kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người vang lên hết đợt này đến đợt khác, tiếng chụp ảnh tanh tách liên tục.
Giang Nguyên lui ra phía sau, ánh mắt từ từ lướt qua giữa những khách du lịch.
Dưới bệ đá dốc có một ngọn núi, bên vách núi dựng lên một quán trà cổ, khu đất bằng phẳng.
Phùng Sướng ở nơi đó, thưởng thức chiếc quạt xếp trên tay, câu được câu không nghe Hoàng Việt Bác nói chuyện.
Vị trí của Giang Nguyên đối diện với ba chiếc bàn đá đặt bên ngoài quán trà. Khi anh thấy Phùng Sướng, vừa lúc Phùng Sướng ném chiếc quạt xếp trên tay lên cao, quạt xếp rơi xuống giữa không trung, bị người đàn ông bên cạnh cô giành cướp lấy.
Giang Nguyên sẽ không ngốc mà cho rằng Phùng Sướng xuất hiện ở núi Nhạn chỉ là sự trùng hợp.
– Nhìn gì thế em? – Chu Giai Lộ cũng lui ra.
Giang Nguyên thu ánh mắt về.
– Đàn chị không ngắm hoàng hôn ạ?
– Chị muốn đi lên trên một chút.
Giang Nguyên dặn dò:
– Thế chị phải cẩn thận chút.
– Em không đưa chị đi à? – Trong giọng nói của Chu Giai Lộ lộ ý làm nũng, – Đưa chị đi có được không?
– Đổng Nguyên Chương!
Giang Nguyên gọi giật cậu bạn,
– Đàn chị bảo cậu đưa chị ấy đi lên trên một chút.
– Ờ. – Đổng Nguyên Chương đi đến bên cạnh Chu Giai Lộ, – Đi thôi chị.
Chu Giai Lộ:
- …
Trước khi đi lên cấp bậc, Chu Giai Lộ quay đầu lại nhìn Giang Nguyên, anh để sườn mặt về phía cô ấy, hai chữ “giả ngu” đúng là diễn y như thật.
Đối với vẻ mặt đó, Chu Giai Lộ lại không chút khó chịu nào.
Phùng Sướng, Văn Hạo, cùng với bạn của Văn Hạo sau khi màn đêm buông xuống hoàn toàn chen qua nhiều người ngồi vây quanh, trở về nơi cắm trại.
Trong ánh trăng mông lung mờ mờ ảo ảo nhóm sáu người mới đến không dễ thấy như ban ngày, nhưng vẫn có một ít ánh mắt mượn ánh lửa chiếu sáng, mượn bóng đêm che lấp mà không kiêng dè gì mà đánh giá bọn họ.
– Cậu thấy tớ hiện tại thế nào? – Vương Thiến chọc chọc Chu Giai Lộ.
– Thế nào là thế nào?
– Có đẹp hay không?
– Đẹp.
– Vậy là tốt rồi. Tớ đi xin WeChat đây.
– Không phải chứ? – Chu Giai Lộ kêu lên, – Thật hay giả thế —— cậu nhìn trúng ai?
Vương Thiến thì thào:
– Người mặc áo hoodie đeo kính kia kìa.
– Cậu không sợ người ta là một đôi à?
– Trái tim đang đập của tớ nói cho tớ biết, anh ấy nhất định là thẳng.
– Ha ha ha ha, thế thì mau lên đi, qua thôn này không có cửa hàng đâu.
Vương Thiến hít sâu một hơi, lặng lẽ hát “Tình yêu phải đua mới thắng”, đánh bạo đứng dậy, đi về phía nhóm mấy người đang đứng kia.
Còn chưa đến gần, bốn phía đã vang lên tiếng huýt sáo, mấy người Phùng Sướng xoay người lại nhìn, ánh mắt đồng loạt tập trung lên người cô ấy.
Vương Thiến đang bạo gan rảo bước tiến lên bước chân khựng lại, trong ánh mắt nhìn chăm chú càng ngày càng nhiều căng da đầu đi đến trước mặt người đàn ông mà mình thích.
– Chào anh…
Văn Hạo là người đầu tiên bật cười ra tiếng, bị bạn gái vỗ vai ngăn lại.
– Anh đừng có làm người ta sợ chứ.
– Được được được.
Vương Thiến lấy hết dũng khí:
– Chào anh, em có thể thêm WeChat của anh được không ạ?
Văn Hạo đánh mắt ra hiệu với Viên Gia Kỳ.
Viên Gia Kỳ lườm anh ta một cái, lấy di động ra.
– Để em quét anh. – Vương Thiến run rẩy đưa màn hình vào mã QR, khung vuông con trỏ vừa trượt, danh thiếp lập tức nhảy ra, ngón tay Vương Thiến nhanh như bay xác nhận, gửi yêu cầu kết bạn xong thì quay người đi ngay.
– Ấy em gái ơi đừng đi vội. – Văn Hạo gọi cô ấy lại.
Vương Thiến quay lại ngây người:
– Dạ?
Giọng của Văn Hạo không lớn không nhỏ,
– Em gái ơi, sao em chỉ kết bạn với Viên Gia Kỳ mà không kết bạn với bọn anh vậy. Mất mặt bọn anh quá.
– Em…
Vương Thiến làm sao nghĩ rằng còn có chuyện này nữa.
Đầu óc cô ấy như bị úng, miệng như bị cứng đơ, biết rõ đối phương trêu đùa mình nhưng lại không biết ứng phó như nào. May mà phía sau có giọng nam lên tiếng giải vây cho cô ấy.
– Em kết bạn với anh nhé!
– Em cũng vậy!
Những tiếng đáp lại vang lên liên hồi.
– Để tôi xem là ai giải vây cho em gái nào….
Văn Hạo đi vòng qua Vương Thiến.
Diêu Chính Hạo cùng mấy bạn nam nữ sinh đều cười tiếp lời, người của hai bên tự giới thiệu với nhau, hàn huyên đôi câu mới phát hiện thì ra là bạn cùng trường. Có câu gặp nhau đều là có duyên, Đổng Nguyên Chương mời nhóm những người kia ngồi xuống cùng nhau.
Hết chương 16
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT