Lý Lộ rời giường từ lúc trời chưa sáng, anh muốn dậy sớm để bắt chuyến tàu đầu về thành phố G đi làm, thời điểm anh tỉnh dậy Hà Học Chu đang thành hình chữ X ở trên giường, chăn bị đá cho lộn xộn. Lý Lộ chỉnh điều hoà lên cao hơn, rồi gửi tin nhắn cho mẹ của Hà Học Chu, nói rằng cỡ giữa trưa cậu sẽ về nhà. Lúc chuẩn bị rời đi, anh lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng về phía thiếu niên đang ngủ trên giường, nhìn cậu một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, đeo cặp lên rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tạm biệt thiếu niên ngây thơ mà chứa nhiều tâm sự.
Nhìn ngọn núi đầy cây xanh dần dần lùi về sau ở ngoài cửa sổ, Lý Lộ dựa vào lưng ghế lẳng lặng đần người ra. Cha mẹ anh qua đời lúc anh còn đang học cấp 2, trong nhà cũng không có tiền tiết kiệm gì, toàn là đi ăn ké cơm nhà người ta để lớn lên. Lúc ấy, vì muốn trả ơn cho những đồng hương đã cưu mang anh, anh luôn dùng thời gian rảnh rỗi sau khi học xong để dạy kèm cho các em nhỏ ở quê, anh cố gắng làm thật tốt. Sau khi lên đại học, anh dựa vào việc đi làm gia sư để trang trải học phí và còn dư được thêm một khoảng nhỏ, anh vẫn luôn cảm thấy mình là một vị gia sư tốt, không ngờ lại gặp phải Hà Học Chu ở đây. Quả thật đúng là xui xẻo, làm việc gì cũng xui xẻo, đáng lẽ trong lúc chính sách song giảm đang diễn ra, anh không nên thừa cơ bí mật đi dạy thêm, để kiếm một ít tiền mà anh lại mất tất cả.
Không biết Hà Học Chu lúc tỉnh dậy sẽ khóc không? Lý Lộ rũ mắt, trong lòng thầm nghĩ. Chờ qua một thời gian, đến khi Hà Học Chu quen với cuộc sống muôn màu muôn vẻ ở đại học, chắc sẽ không bao giờ nhớ đến anh nữa. Lý Lộ trong phòng phiền muộn, lại không có chỗ phát tiết, đành phải siết chặt cây bút máy màu xám bạc ở trong tay.
Thời điểm Hà Học Chu tỉnh lại, mắt cậu sưng húp như hai hạt đào, trông còn có chút ngốc ngốc. Đến khi phát hiện trong phòng chỉ còn mỗi mình cậu, mới nhớ lại chuyện đau lòng hồi tối qua. Cậu ngơ ngác đứng dậy, vùi mình vào đệm giường bên cạnh, tưởng tượng Lý Lộ chỉ là tạm thời rời đi, rất nhanh sẽ trở lại giường, hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Thẳng đến khi nhân viên khách sạn nhắc nhở cậu trả phòng, Hà Học Chu mới đỏ mắt đứng dậy, thay đồ rồi cầm điện thoại rời đi. Cậu thất tình rồi sao? Đến khi về đến nhà, Hà Học Chu vẫn đang suy nghĩ, thất tình chính là như vậy sao? Đau khổ đến vậy sao? Con người có thể sống qua nổi trong niềm thất tình này sao?
Hà Học Chu vẫn cứ bơ phờ qua nhiều ngày vẫn không vực dậy tinh thần nổi. Châu tiểu thư mẹ cậu vẫn bận rộn suốt mấy ngày qua, đến khi phát hiện con trai của mình bẹp dí ở nhà trồng nấm mới cảm thấy không ổn, vội vàng quan tâm cậu: "Thi đại học xong rồi, con còn ở nhà làm gì? Có phải tiền tiêu vặt không đủ không, mẹ chuyển thêm cho con một ngàn ha, con tìm bạn đi chơi đi."
"Không có hứng." Hà Học Chu lười nhác nằm xoài trên ghế sô pha, điện thoại cũng không biết đã ném đi chỗ nào, cậu đã vài ngày không thèm sạc pin. Châu tiểu thư duỗi tay sờ trán của Hà Học Chu, thập phần lo lắng: "Cục cưng, có chỗ nào không khoẻ sao? Hay là tìm thầy Lý chơi thử xem?"
"..." Hà Học Chu trầm mặc một lát, nói: "Lý Lộ không bao giờ muốn gặp con nữa "
"Sao lại thế? Cậu ấy không thích bút máy mà chúng ta tặng sao? Con đã tỉ mỉ chọn lâu như vậy, mẹ cảm thấy cậu ấy đáng lẽ phải thích chứ." Châu tiểu thư khó hiểu hỏi. Tâm trạng của Hà Học Chu càng thêm chùng xuống, cậu rũ mắt nói: "Anh ấy từ chối con."
"Hả?"
"Mẹ ơi, con xin lỗi, con thích thầy Lý, con là gay."
"Hả???" Hai mắt Châu tiểu thư trợn lớn, không dám tin nhìn về phía con trai nhà mình. Chỉ thấy Hà Học Chu vẫn như cũ nằm ở trên sô pha, nước mắt lại theo khoé mi chảy xuống ghế, rơi lách tách trên nệm ghế, tạo thành một đoá hoa sẫm màu.
Châu tiểu thư nhất thời có chút luống cuống, từ nhỏ con trai cô đã có chút cáu kỉnh nhưng cũng lâu lắm rồi không có khóc. Cô nhanh chóng ép xuống sự khiếp sợ và kinh hoàng trong lòng, đem người con đã cao lớn hơn cô rất nhiều ôm vào lòng.
"Con thật sự xin lỗi mẹ, con là đồ rác rưởi, huhuhuhu."
"Không phải đâu, không phải đâu con à, con làm sao là rác rưởi được!" Châu tiểu thư an ủi đứa con trai đang gào khóc của cô, trong lòng vừa lo lắng mà cũng vừa buồn bã, hai mắt cũng rơi lệ: "Gay cũng không sao cả, con thích ai cũng không sao cả, đừng khóc nữa, mẹ ủng hộ con mà."
"Nhưng mà, Lý Lộ từ chối con rồi, hu hu hu, anh ấy bảo con là học trò của ảnh, không hiểu được cảm xúc của bản thân, nói con không phải là gay..." Hà Học Chu khóc thút thít, đứt quãng kể tiếp: "Chính là con, con rất thích anh ấy, con chính là gay."
Châu tiểu thư trong lòng cảm xúc lẫn lộn, chỉ có thể nhẹ nhàng mà giúp con trai bình tĩnh lại, một bên an ủi cậu: "Chờ con vào đại học K, con liền không còn là học sinh của cậu ấy, là đàn em của cậu ấy. Đến lúc đó con hãy theo đuổi cậu ấy đi.
"Nhưng mà, con bị từ chối rồi."
"Không có liên quan nha, hai đứa trong hè này không liên lạc, để cả hai suy nghĩ một chút, nghĩ cho kỹ rồi lại bắt đầu một lần nữa."
Hà Học Chu lau khô nước mắt, gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, hạ quyết tâm thấp giọng nói:" Con đã biết rồi, cảm ơn mẹ."
Châu tiểu thư ôm con trai của mình, trong lòng có cảm giác một lời khó nói hết. Than ôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT