Trên bàn ăn Hải Lam vẫn giữ nét ung dung thản nhiên còn Tô Uyển Nhi trong lòng như có lửa ân cần gấp đồ ăn cho em. Hải Lam cũng không có biểu hiện gì từ chối. Đột nhiên nghe cậu 2 cô lên tiếng.

Nguyễn Tư Ân : Nghĩ lại có nhiều giai thoại rất hay về ông Bưởi và bà Mận vẫn được nghe ông cố kể.

Tô Uyển Nhi : Cậu 2 ăn món này nè. Bưởi với Mận chắc đi đầu thai lâu rồi cậu không nên nhắc nữa nha !!!

Nguyễn Chính Cần : Ba kể con nghe một chút đi. Con và Uyển Thư rất thích nghe chuyện xưa nha !!!!

Uyển Thư : Đúng đó cậu, nếu không Cao Văn kể nghe xem. Để xem cậu 2 Ân ngày xưa như thế nào ?

Nguyễn Tư Ân uống một hốp rượu rồi cười nói " Các con có thấy cái lỗ chó bên hong nhà không ?

Cao Văn : Cái lỗ đó lúc trước không có. Lúc cô giáo Nhi đến ở mới có.

Nguyễn Thư Nhàn : Đúng đúng , ông cố cũng nói vậy. Tô Uyển Nhi không ngờ con lại phá hoại nhà thờ tổ hennnn.

Tô Uyển Nhi tay cầm đũa run run miệng cười yếu ớt. Cô nào biết cái lỗ nhỏ bé năm ấy lại bị đem ra nói sau hàng trăm năm chớ.

Nguyễn Tư Ân : Ông Bưởi nói tuy cô Nhi là người bảo ông đục cái lỗ đó nhưng cô chưa bao giờ chui qua. Có việc gì toàn sai ông làm, đến lúc mất ông vẫn còn ấm ức vụ đó.

Nguyễn Chính Cần : Vậy cô Nhi có thể nói xem tại sao lại tạo sự oan uổng cho ông Bưởi vậy đa ?

Tô Uyển Nhi chửi thầm [ Vậy đa cái đầu anh, Nguyễn Chính Cần đợi đến ngày mai gặp Alistar xem anh còn cười nổi không ! Còn thằng Bưởi này nữa cô dạy nó nhiều điều đâu phải để nó nhắc với con cháu rồi đốt nhà cô đâu, đúng là.....].



Nguyễn Thư Nhàn nắm tay Hải Lam nhẹ nhàng nói " Đặt biệt là bà Mận, lúc bà tổ cô mất tích bả khóc hết nước mắt .Đến tận mấy năm sau lúc hơn 20 tuổi bà cũng không chịu lấy chồng chỉ muốn tìm bà tổ cô ".

Hải Lam : Tội con bé, con và 2 đứa lớn lên cùng nhau xem nhau như chị em. Nếu không vì...

Cô liết mắt sang Tô Uyển Nhi, nếu không vì chị thì chắc hẳn cả cái đất Vĩnh Long này cô cũng không bước chân ra khỏi.

Nguyễn Thư Nhàn hiểu rõ, con bà quả thật có sức hút rất cao. " Ông Bưởi cũng không chịu đi, cuối cùng ông cố tổ mới gá nghĩa để họ sống với nhau sẳn chăm coi nhà cửa ".

Hải Lam : Dì thật sự là cháu chắc của em Thắng ???

Nguyễn Thư Nhàn : Ấy chết, bà tổ cô đừng nói vậy. Tội con chết đa.

Tô Uyển Nhi và Uyển Thư vuốt vuốt mặt. Danh hiệu bà tổ cô này mẹ các cô càng gọi càng thuận miệng rồi.

Nguyễn Thư Nhàn : Lát nữa chúng ta cùng đi đến phòng thờ đi, chắc hẳn bà rất muốn thắp hương cho ông bà lắm .

Hải Lam gật gật đầu, cô không ngờ chỉ mới chớp mắt cô thì vẫn còn trẻ mà ba má cô lại trở thành người tối cổ kẻ âm người dương mất, cô đúng là đứa con bất hiếu mà.

Sau khi ở phòng thờ trở về Hải Lam không nói một câu nào lặng lẽ vào phòng. Tô Uyển Nhi cũng theo sau, cô hiểu tâm trạng của em nên để em yên lặng nhưng không để em một mình.

Cô cũng từng ở tình trạng của em nên hiểu rất rõ, chỉ có thể bên cạnh an ủi em. Một đêm an tĩnh không ai nói một lời.

0........0

Tờ mờ sáng hôm sau mọi người trong biệt phủ đã tất bật chuẩn bị mọi thứ để đón khách. Hôm nay từ nhân viên của công ty, đối tác và dàn diễn viên người mẫu sẽ đến để diễn tập chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối nay.



Tô Uyển Nhi hôm nay phá lệ thức rất sớm, không biết vì tối qua mệt mỏi hay sao mà lúc cô rời giường Hải Lam vẫn chưa thức và cũng không hay biết. Em ngủ rất ngoan rất trầm.

Cô xuống bếp nấu một bát cháo nấm hương pha thêm một ly trà ấm, loại trà này em rất thích mỗi khi tâm trạng không tốt vẫn thường hay uống.

Hải Lam bị cái vuốt ve và nụ hôn êm nhẹ làm tỉnh giấc, cô xoa xoa mắt thì thấy con người nào đó đang cười ngọt ngào với mình làm bao nhiêu giận hờn buồn phiền tối qua đều tan biến, cô cũng mỉm cười.

Hải Lam : Sao thức sớm vậy đa ?

Tô Uyển Nhi : Tối qua em ăn không nhiều hôm nay sẽ có rất nhiều việc cần đến em nên tui nấu miếng cháo cho em ăn lót dạ.

Hải Lam : Có phải đang ăn năn trong dạ nên hôm any mới tốt với em như vậy ?

Tô Uyển Nhi ôm em ngồi dậy hôn lên trán dùng tay vuốt vuốt tóc em " Tui luôn tốt với em mà đa "

Một bữa sáng xem như vuốt giận được cô. Nhưng trong lòng vẫn còn hàng tá đau lòng cùng ghen hờn mà cô chưa nói, đợi đến ngày chị tự mình bày tỏ cùng cô.

Sau bữa sáng Hải Lam luôn tất bật từ việc kiểm tra trang phục đến tiếp đón đối tác. Tô Uyển Nhi và mọi người cũng bận bịu không kém, đó là lí do cô ghét kinh tế giao tiếp. Tuy vậy cô vẫn dành thời gian chăm sóc cho Hải Lam cô sợ em mệt.

Hải Lam cũng ân cần lo lắng cho chị con người này bình thường váy áo điệu đà bây giờ lại là quần jean áo thun tóc cột đơn giản thật khác với bình thường mà. Cô biết vì chị sợ cô mệt nên phần giao lưu đều dành phần hơn.

Hải Lam nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho Tô Uyển Nhi, chị đã thấm mệt nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi. Cô cũng vậy , cho d ùlà trước đây khi còn ở nhà với ba má cô chỉ cần học nữ công và tam tòng mọi việc đã có người ăn kẻ ở lo.

Còn khi đến hiện đại lúc đầu cũng do chị Văn lo liệu mọi thứ c ôchỉ cần học tập. Đến khi gặp lại chị thì hầu như mọi thứ từ trong ra ngoài chị đều không cho cô nhúng tay. Chị nói vợ là để cưng chiều, nghĩ đến đây cô mỉm cười dịu dàng nhìn Tô Uyển Nhi người trước giờ luôn được người khác nâng niu bây giờ lại cưng cô hơn trứng mỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play