1 tháng sau. Hôm nay từ trên xuống dưới tập đoàn tất cả đều tất bật
chuẩn bị nhưng đi trước xuống Vĩnh Long chỉ có gia đình Tô Uyển Nhi, gia đình Nguyễn Chính Cần, Hải Lam, Cao Văn. Những người còn lại và dàn
khách mời sẽ đến vào hôm sau.
Cao Văn láy xe chở Tô Uyển Nhi, Hải Lam còn Uyển Thư thì đi cùng xe với ba mẹ cô.
Cao Văn : Tô Uyển Nhi nhìn đường đi thật quen mắt đa.
Tô Uyển Nhi : Không phải lần đó chúng ta cũng đi phượt như vậy sao ?
Cao Văn : Thật nhớ nhà Hải Lam.
Hải Lam im lặng, cô cũng rất nhớ nhà. Hong biết ba má bây giờ có khỏe hong, em Thắng đã lấy vợ chưa. Thằng Bưởi với con Mận lớn tới cỡ nào rồi,
hong biết họ có nhớ cô nhiều hong. Nghĩ tới đây tâm trạng cô chợt trùng
xuống.
Tô Uyển Nhi biết em đang nhớ nhà, chính cô cũng nhớ mọi
người ở đó. Cô còn chưa truyền nghề lại hết cho thằng Bưởi nữa mà chứ
khù khờ như nó mần sao mà có vợ được. Tiết là cô chỉ mố truyền được một
nữa.
Hải Lam dựa đầu vào vai cô nhắm mắt an tĩnh, con đường này là do cô chọn tuyệt sẽ không hối hận có chăng chỉ là cảm giác ray rứt với
người nhà.
Đi tầm hơn 3 tiếng xe cũng dừng lại ở một biệt phủ cô
xưa rộng lớn. Tuy vậy vẫn trang nghiêm kính cổng cao tường, ngoài vẻ cổ
kính thì dường như đã được trùng tu bên ngoài còn có cả bảo vệ canh gác.
Tô Uyển Nhi mở cửa xe nắm tay Hải Lam bước xuống. Phản ứng đầu của 3 người là sửng sốt, căn biệt phủ trước mặt trên cổng còn khắc vài chữ tàu quen thuộc dù không hiểu nghĩa nhưng cả 3 đều biết 4 chữ đó khắc " Biệt Phủ
Nguyễn Gia ".
Đây rõ ràng là nhà Hải Lam ở kiếp trước, khung
cảnh chẳng có gì thay đổi ngoại trừ con đường đất trước mặt đã thay bằng đường nhựa. Xe ngựa, xe bò thì thay bằng xe hơi xe máy thôi.
Lúc này Gia đình Nguyễn Thư Nhàn và Nguyễn Chính Cần cũng đi đến, nhìn bộ dạng 3 người cũng vô cùng thắc mắc.
Nguyễn Thư Nhàn : Tô Uyển Nhi con sao vậy, không nhận ra nhà thờ tổ à ?
Tô Uyển Nhi : Hả ??? Mẹ, ý mẹ nói đây là nhà thờ tổ ngoại của con.
Nguyễn Thư Nhàn : Đứa con không nên thân này, chỉ 10 năm không về đã quên mất rồi à.
Tô Uyển Nhi quay sang nhìn Hải Lam và Cao Văn vẻ mặt của họ cũng ngạc nhiên không khác gì cô.
Tô Uyển Nhi : Mẹ, mẹ họ gì ?
Sau câu hỏi đó là một cái đánh yêu của nà lên đầu cô là đầu tóc cô bù xù hết lên.
Hải Lam mỉm cười rồi vuốt tóc lại cho chị, thiệt là sao chị lại hỏi câu hỏi này chớ.
Nguyễn Thư Nhàn : Tô Uyển Nhi mẹ cho con suy nghĩ lại ?
Tô Uyển Nhi ôm đầu "Con nhất thời không nhớ không được sao đa".
Cao Văn bước đến giải vây cho Tô Uyển Nhi .
Cao Văn : Dì thôi kệ nó đi dì. Nó là người không gan không phổi mà.
Uyển Thư : Đúng đó mẹ. Chúng ta vào trong thôi, ở đây nắng sẽ ảnh hưởng vẻ đẹp của mẹ đó.
Uyển Thư cũng đang thắc mắc nhưng bây giờ không phải là lúc rặn hỏi .
Để mọi người đi trước vào trong Tô Uyển Nhi kéo Hải Lam đến bờ tường. Chỗ
lỗ chó cô hay chui vào nhà mỗi khi xuống đây , tay chỉ vào nơi đó hào
hứng nói " Mình em xem, lỗ chó này là chỗ thằng Bưởi chỉ cho tui . Lúc
trở về tui hay chui qua nó để vào đây tìm em, không ngờ đây lại là nhờ
thờ của họ ngoại tui".
Hải Lam nhìn nhìn rồi quay sang nhìn chỗ đình nghĩ mát cô thường ngồi để đánh đờn hay học tiếng Pháp.
Qua hơn trăm năm cả nó và ngồi nhà này đã được trùng tu sửa chữa không ít, tuy vậy cô vẫn cảm nhận được sự quen thuộc khó tã.
Nếu bây giờ cô và Nhi thay y phục cùng ngồi nơi đó một người dạy một người học thì chẳng khác gì hồi 1 năm trước .
Hải Lam : Cô giáo Nhi bày đặt chui lỗ chó nữa đa.
Tô Uyển Nhi nghe thấy câu nói này như được quay ngược thời gian vậy, cô
khẻ cười bước đến nắm tay em " Là tui nhập gia tùy tục đó cô 3 ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT