Gần đây việc kinh doanh của tiệm net ngày càng tốt, Tưởng Thanh Duy bận rộn cả buổi tối. Sau khi đồng nghiệp đến thay ca thì cậu mới ngồi vào trước máy tính. Do dự một lúc, cậu vẫn tìm thấy trang web video mà Tào Oánh Oánh đã nói.

Đoạn video chính thức về buổi diễn mừng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được bạn học cắt ghép rồi đăng lên mạng, theo lời Tào Oánh Oánh nói, tiết mục của bọn họ có tỷ suất người xem đặc biệt cao, thậm chí còn vượt qua cả tiết mục của Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc.

Đúng là cậu muốn xem hiệu quả phần biểu diễn của mình, nhưng không đến mức khiến cậu do dự như bây giờ. Có một sự thôi thúc khác ở trong lòng bị cậu kìm nén nhưng đã xuất hiện trở lại.

Cậu muốn xem Vạn Kính Tiên.

Một ngày sau lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Vạn Kính Tiên lại biến mất khỏi thế giới của cậu. Tưởng Thanh Duy không khỏi nghĩ, có lẽ là cậu đã hiểu sai ý của Vạn Kính Tiên ngày hôm đó.

“Cậu có biết là tôi nhớ cậu biết bao nhiêu không hả!”

Có lẽ Vạn Kính Tiên chỉ đang nói hắn nhớ cơ thể cậu mà thôi.

Kể từ khi phát sinh quan hệ, liên hệ giữa bọn họ chỉ còn lại mỗi chuyện này, thậm chí bọn họ còn không có được một cuộc nói chuyện bình thường. Đây liệu có phải là điều mà Vạn Kính Tiên muốn?

Cậu có hận Vạn Kính Tiên không à? Hận chứ. Nhưng cậu càng hận chính mình hơn. Lần nào cũng là lúc đầu giãy dụa cự tuyệt, bị hôn một cái liền choáng váng đầu óc, khiến cho sự phản kháng trước đó đều trở nên nực cười, cuối cùng thì một bước sai lại càng sai. Thậm chí bây giờ cậu còn có một vài suy nghĩ méo mó rằng, cậu vào được trường trọng điểm của tỉnh đã là thiếu nợ nhân tình nhà họ Vạn, có lẽ đây cũng là một kiểu trả nợ.

Cậu không nên ngày càng nghĩ về Vạn Kính Tiên. Không nên.

Tưởng Thanh Duy không ngừng lặp lại lời này với chính mình ở trong lòng, khống chế ý muốn tìm kiếm video của Vạn Kính Tiên.

Cậu vốn định nhập tên tiết mục của mình vào khung tìm kiếm, nhưng không ngờ ngay lập tức nhìn thấy nó ở ngay trang chủ. Nhà trường rất coi trọng lễ kỷ niệm này nên đã thuê người quay phim chuyên nghiệp, hai vị trí quay cố định và hai vị trí quay có thể di chuyển được, sau khi chỉnh sửa xong thì thật sự cũng rất ra gì và này nọ.

Đứng xem bên cạnh sân khấu khác hoàn toàn với xem trong video. Lúc đứng trên sân khấu cậu chỉ quan tâm đến động tác của mình, còn lúc này cậu mới nhận ra bạn nữ múa chính múa rất nghệ, cộng thêm ánh sáng và âm nhạc, đẹp đẽ đến mức có chút bi thương.

Khi thanh tiến trình chạy đến cuối cùng, Tưởng Thanh Duy đang định đóng trang web lại thì bàn tay cầm chuột bị người nào đó ấn giữ. Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn, má suýt thì chạm vào Hoàng Nghênh Xuyên đang cúi người. Vậy mà trước đó cậu không hề phát hiện ra có người đến gần.

Khóe mắt của Hoàng Nghênh Xuyên vẫn luôn là độ cong dịu dàng và ngây thơ như vậy: “Tôi khuyên em xem phần bình luận dưới video.”

Tưởng Thanh Duy cầm chuột một cách khó chịu kéo xuống khu bình luận, cố gắng rời khỏi tay Hoàng Nghênh Xuyên một cách tự nhiên nhất có thể.

Cậu nghĩ rằng không có gì ngoài lời khen dành có người múa chính của tiết mục, nhưng bất ngờ là, có rất nhiều người hỏi thăm tin tức về cậu. Lúc cậu xuất hiện trên sân khấu thì có một máy quay nhắm thẳng vào cậu, quay cận cảnh, một màn này khiến không ít người bất ngờ.

“Em thực sự rất ăn ảnh.” Hoàng Nghênh Xuyên đã nói như vậy.

Tưởng Thanh Duy nhướng mày: “Tàm tạm.”

Hoàng Nghênh Xuyên ngồi xuống bên cạnh cậu: “Em có thích cảm giác đứng trên sân khấu không? Tôi thấy em lúc trên sân khấu hình như không căng thẳng lắm.”

“Lúc đó cảm thấy người đứng trên sân khấu không phải là mình… Nói thế này có hơi kỳ, giống như linh hồn thoát ra khỏi cơ thể vậy.”

Hoàng Nghênh Xuyên trầm ngâm suy tư: “Em có muốn thử học lớp diễn xuất không?”

Tưởng Thanh Duy lắc đầu, không đưa cho Hoàng Nghênh Xuyên bất kỳ lý do gì, từ chối một cách thẳng thắn.

Sau cơn mưa giá lạnh, mùa đông chính thức đến. Cái lạnh kèm theo hơi ẩm len lỏi vào những kẽ hở trong xương cốt, căn phòng không có điều hòa hay máy sưởi lạnh lẽo giống như phòng tra tấn.

Đây là mùa đông đầu tiên mà mẹ con Ôn Hiểu Bình quay lại nơi đây, Tưởng Thanh Duy lắp điều hòa trong phòng Ôn Hiểu Bình, còn bản thân chỉ mua một cái thảm điện, bật mười phút trước khi ngủ, khi vào trong chăn rồi thì tắt điện đi. Cơ địa cậu thể hàn, nếu như không dùng cách này thì sẽ đông lạnh đến mức không ngủ được.

Trước kia khi chưa mua chăn điện, chân tay cậu lạnh ngắt co quắp trong chiếc chăn cũng lạnh lẽo như vậy, làm cách nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn suy nghĩ không đâu. Rốt cuộc thì cậu cũng đã xem video tiết mục biểu diễn của Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc, hơn nữa còn không chỉ xem một lần, giống như tự ngược chính mình mà tìm kiếm đoạn video, sau đó thậm chí có thể đọc lại toàn bộ URL của trang video đó. Cậu xem trong trạng thái cảnh giác giống như một tên trộm, sau đó xóa toàn bộ lịch sử duyệt web. Khung cảnh cuối cùng dừng lại sẽ luôn là Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc đứng trước sân khấu chào cảm ơn.

Cậu nghĩ, rất tốt, như vậy là tốt nhất.

Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, ban ngày lên lớp tinh thần mệt mỏi, thường xuyên phải nhéo đùi để khiến bản thân tỉnh táo. Cậu không dám bỏ lỡ thời gian lên lớp một chút nào, lỡ tiết học nào là không có cơ hội học bù. Cả tuần trời thực sự không chịu đựng nổi nữa nên mới đi mua thảm điện.

Chui vào trong chăn bông ấm áp, cả người đều thả lỏng, những thứ dày vò cậu đột nhiên tiêu tan, tựa như khoảnh khắc đầu dính vào gối là trực tiếp rơi vào mộng cảnh.

Trong mộng vẫn là sân khấu mới toanh của tòa nhà Nghệ Huy, Vạn Kính Tiên bước về phía cậu, kéo cậu cùng cúi chào khán giả. Cậu cúi người, tim đập cực nhanh, không hiểu sao trọng tâm đột nhiên không vững, té xuống khán đài tối đen không thấy đáy. Bàn tay vừa nãy nắm lấy Vạn Kính Tiên trống rỗng, chỉ còn lại mình cậu đang nhanh chóng rơi xuống. Không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu mơ hồ biết rằng, tận cùng của bóng tối là núi đao biển lửa.

Tưởng Thanh Duy bừng tỉnh, nhíu chặt mày rồi lại ngủ thiếp đi, không còn nhớ tới giấc mộng này nữa.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chưa gì đã đến cuối năm.

Đường phố vào đêm Giáng sinh rất náo nhiệt, trong tiệm net cũng không hề vắng, các trò chơi trực tuyến nổi tiếng đều có cho mình những hoạt động đặc biệt nhân dịp Giáng sinh, rất nhiều người đến tiệm net thâu đêm.

Hoàng Nghênh Xuyên cởi chiếc khăn quàng cổ lông cừu trông có vẻ rất mềm mại ra, sau đó đặt túi giấy vào tay Tưởng Thanh Duy: “Giáng sinh vui vẻ!” Không đợi Tưởng Thanh Duy từ chối, gã nói tiếp: “Tuyệt đối đừng chê tôi không hiểu phong tình nhé.”

Tưởng Thanh Duy thở dài trong lòng, điểm giới hạn của cậu đã bị Hoàng Nghênh Xuyên nắm chắc rồi. Mở túi giấy ra, bên trong là một chồng bản thảo viết tay đã được sao chép.

Hoàng Nghênh Xuyên cười mỉm: “Là bản chỉnh lý những kiến thức và những câu dễ mắc lỗi mà học sinh giỏi là đàn anh của em đã làm, thi cuối kỳ cố lên.”

Tưởng Thanh Duy không có thừa tiền để mua sách tham khảo, hoàn toàn là dựa vào tài liệu dạy học và bài thi mà nhà trường phát. Món quà này có thể không đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại chứa đầy thành ý, Tưởng Thanh Duy không biết phải từ chối như thế nào, thế nhưng cậu vẫn nên đáp lễ thì tốt hơn. Hoàng Nghênh Xuyên nghe xong thì mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc đến mức Tưởng Thanh Duy vô thức muốn né tránh: “Tối nay tan làm thì để tôi đưa em về nhà.”

Tưởng Thanh Duy lo lắng nhìn bánh xe trước và ghi đông của xe đạp lộ ra khỏi cốp ô tô, thầm nghĩ lỡ đâu khiến lớp sơn xe của Hoàng Nghênh Xuyên bong ra thì phải làm sao, nhưng Hoàng Nghênh Xuyên lại có vẻ rất hài lòng.

Tưởng Thanh Duy ngồi vào ghế lái phụ, cặp sách đặt trên đùi, dáng vẻ rất dè dặt, toát ra khí chất học sinh. Hoàng Nghênh Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu cho đến khi tầm mắt của Tưởng Thanh Duy từ ngoài cửa sổ xe quay lại nhìn gã một cách nghi ngờ thì gã mới kéo phanh tay.

Tưởng Thanh Duy thấy Hoàng Nghênh Xuyên không nhìn cậu nữa, dây cung căng chặt trong lòng liền thả lỏng. Cho đến tận bây giờ cậu vẫn không hiểu rõ Hoàng Nghênh Xuyên, gã can dự vào cuộc sống của cậu một cách mạnh mẽ lại dịu dàng, tuy mục đích đáng nghi, nhưng đối xử với cậu như thầy như bạn, có lúc còn giống như là đang nuôi trẻ nhỏ, sự bầu bạn như vậy khiến sự cảnh giác của cậu ngày càng lỏng lẻo.

Khi sắp gần mười hai giờ đêm thì xe của Hoàng Nghênh Xuyên lái vào tiểu khu số 26. Tưởng Thanh Duy xuống xe, nhẹ nhàng cẩn thận lấy xe đạp từ trong cốp ô tô ra rồi khóa kĩ nó trước cửa tòa nhà, lúc này Hoành Nghênh Xuyên mới bước tới.

Tưởng Thanh Duy cảm giác rằng Hoàng Nghênh Xuyên của hôm nay không giống với trước đây, bất giác thần kinh trở nên căng thẳng.

***

Mùa thu như cánh chim di trú ngang qua thành phố, dừng chân một lúc rồi lại bay xa.

Khi Vạn Kính Tiên đi theo Vạn Vĩnh Tường ra khỏi dinh thự nhà họ Hạ, hắn mới bàng hoàng nhận ra bây giờ đã là cuối đông khi nhìn thấy những bông tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Ấn tượng của Vạn Kính Tiên về mùa này vẫn còn dừng lại ở buổi tối văn nghệ mừng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, trời cao mây rộng, ánh hoàng hôn chiếu lên con đường chạy bộ của thao trường, khiến người ta mê muội rốt cuộc chiếc lá rơi bị người trực nhật bỏ quên có phải là màu vàng hay không.

Sau ngày hôm đó, Vạn Vĩnh Tường thay đổi sự khiêm tốn của mình trước đó, đưa Vạn Kính Tiên đi đến hầu hết các cuộc xã giao, như thể muốn thông báo với bên ngoài về người thừa kế tiếp theo của nhà họ Vạn. Vạn Kính Tiên không hề thoái thác, hắn ý thức được thân phận con trai và cháu trai trưởng của nhà họ Vạn, chỉ khi lên nắm quyền thì mới có được tự chủ.

Vạn Kính Tiên biết rằng mình không phải là đứa trẻ được cưng chiều nhất của nhà họ Vạn, nhưng chắc chắn là đứa trẻ được đặt nhiều kỳ vọng nhất, vì vốn dĩ không chỉ có mỗi Vạn Vĩnh Tường coi hắn là người cầm lái tương lai của nhà họ Vạn. Hắn sẽ gánh vác trách nhiệm của nhà họ Vạn, nhưng hắn không định đi theo con đường mà Vạn Vĩnh Tường đã sắp xếp cho hắn.

Sự thịnh vượng của nhà họ Vạn không quá ba-bốn đời, vẫn không thể sánh được với nhà họ Hạ.

Ông cụ Hạ làm tiệc mừng thọ, ngoài mặt thì an nhàn thanh thản tương đối yếu ớt, nhưng nếu ai biết sơ về nhà họ Hạ thì đều biết tình hình sóng ngầm dâng trào hiện tại. Hạ Khôn – cháu trai của Hạ nhị gia – chen chân tiếp quản tập đoàn Thiên Thịnh, tuy còn lâu mới đến mức làm náo loạn bàn cờ nhưng cũng không nên coi thường những biến số mà hắn mang lại.

Đây là mối lo lắng của Vạn Vĩnh Tường, mục tiêu của Vạn Kính Tiên là một chi của ông cụ Hạ. Hạ Kiên là đàn anh khóa trước của Vạn Kính Tiên, đã xác định rằng sẽ vào Học viện Quân sự Thủ đô sau khi thi đại học, đi theo con đường ba đời đã trải sẵn. Quan hệ giữa Vạn Kính Tiên và Hạ Kiên vốn dĩ đã khá tốt, nhưng còn có thể tốt hơn nữa.

Vạn Vĩnh Tường khá hài lòng với biểu hiện của Vạn Kính Tiên trong hai tháng qua, tuy nghi ngờ thái độ của hắn quá mức hợp tác nhưng chung quy vẫn không thể phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy cũng dần dần buông lỏng trông chừng hắn. Vào đêm Giáng sinh, Lý Dịch Trác đến tận cửa rủ Vạn Kính Tiên ra ngoài chơi, Vạn Vĩnh Tường không phản đối mà còn đưa cho Vạn Kính Tiên một tấm thẻ. Không cần nhiều lời thì Vạn Kính Tiên cũng biết Vạn Vĩnh Tường có ý gì, chẳng qua là muốn hắn quản lý tốt vòng giao thiệp của mình.

Vạn Kính Tiên chỉ cùng bọn Lý Dịch Trác chơi bời khoảng một tiếng rồi tự mình rời đi, sau khi làm xong việc riêng thì gọi xe đến tiểu khu số 26.

Nhiệt độ đêm mùa đông vừa giảm xuống không độ, tuy không lạnh như cái lạnh ở phương Bắc, nhưng sau một thời gian dài ở bên ngoài thì lại lạnh thấu xương, tiểu thư thiếu gia được nuông chiều thành thói cũng đều không thể chịu nổi. Vạn Kính Tiên ngồi trên bệ đá bồn hoa dưới tòa chung cư, ẩn mình trong bóng tối, dường như không để ý đến cái lạnh.

Không biết trôi qua bao lâu, một chiếc xe Sedan lái vào. Xa xa tối om nhìn không rõ, lái vào rồi mới nhận ra đó là một chiếc Mercedes-Benz mới nhập khẩu. Chiếc xe có vẻ không ăn nhập gì với tiểu khu công nhân viên chức cũ kỹ này, nhưng khi cốp xe được mở, ghi đông và nửa bánh trước của một chiếc xe đạp cũ lộ ra, sắp sửa như tiếp đất đến nơi.

Tưởng Thanh Duy bước ra khỏi ghế lái phụ, hoàn toàn không để ý đến Vạn Kính Tiên đang ngồi trong chỗ tối. Vạn Kính Tiên không nhúc nhích, híp mắt lại. Hoàng Nghênh Xuyên bước xuống xe từ đầu bên kia, Vạn Kính Tiên nhìn thấy nụ cười trên mặt gã, cuộn tròn tay.

Hoàng Nghênh Xuyên lại gần Tưởng Thanh Duy và thì thầm vào tai cậu câu gì đó. Lời này dường như đã dọa Tưởng Thanh Duy khiến cậu lùi về sau một bước với tư thế phòng thủ. Hoàng Nghênh Xuyên khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc ngây thơ vô tội có thừa.

Tưởng Thanh Duy quay lưng về phía Vạn Kính Tiên, Vạn Kính Tiên chỉ có thể nhìn được một chút sườn mặt của cậu, không biết trên mặt cậu là phản ứng như thế nào, cũng không đoán được cậu đã nói gì, chỉ thấy Hoàng Nghênh Xuyên thu lại khuôn mặt ngây thơ vô tội đã dùng cả trăm lần, khóe miệng lại treo nụ cười dịu dàng, quay người lấy ra một túi giấy từ ghế sau, hai bông hoa loa kèn vàng nở rộ nhô ra khỏi miệng túi.

Tưởng Thanh Duy có chút ngượng ngùng nhận lấy, còn hơi cúi đầu. Hoàng Nghênh Xuyên rất là cưng chiều mà xoa đầu Tưởng Thanh Duy, nhân lúc cả hai tay cậu đều đang cầm đồ mà ôm nhẹ cậu một cái. Nói là ôm, nhưng chỉ là tư thế vòng tay ôm mà thôi, thực tế thì gần như không có tiếp xúc cơ thể.

Người này kiểm soát mọi thứ trong phạm vi của sự chu đáo và lịch sự, nếu chú ý phân biệt thì sẽ nhận ra gã thậm chí không mang bao nhiêu tình cảm vượt ranh giới cả. Nhưng Vạn Kính Tiên của lúc đó vẫn còn giữ khí phách thiếu niên, cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, đứng dậy bước ra khỏi chỗ tối.

Hoàng Nghênh Xuyên dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Vạn Kính Tiên đột ngột xuất hiện, vẫn luôn tươi cười chào hỏi hắn: “Thật trùng hợp, Vạn công tử.”

Vạn Kính Tiên không đáp lời Hoàng Nghênh Xuyên, sự chú ý của hắn đều đặt trên người Tưởng Thanh Duy. Tưởng Thanh Duy cứng người trong giây lát, dường như hít một hơi sâu mới xoay người lại.

Tưởng Thanh Duy không nói chuyện, ánh mắt lơ đễnh một lúc, cuối cùng cũng dừng lại trên người Vạn Kính Tiên. Vạn Kính Tiên cũng không nói chuyện, nhìn chòng chọc Tưởng Thanh Duy.

Hoàng Nghênh Xuyên giống như hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ trong bầu không khí lúc này, tự mình nói tiếp: “Hóa ra là đêm Giáng sinh đến tìm bạn học chơi, vậy thì tôi không quấy rầy nữa.” Gã đi về phía ghế lái, mở cửa xe rồi quay đầu lại, nở một nụ cười khó đoán nói: “Ồ, suýt nữa thì quên, chúc hai người Giáng sinh vui vẻ.”

Lúc này Tưởng Thanh Duy mới hoàn hồn, vội vàng cảm ơn Hoàng Nghênh Xuyên lần cuối.

Hoàng Nghênh Xuyên lắc chìa khóa xe, nghiêng đầu: “Không cần khách sáo như vậy, em có thể đáp ứng tôi vô cùng vui vẻ.” Gã nói xong liền nháy mắt như thể có một bí mật ngầm nào đó giữa hai người, sau đó cúi người ngồi vào xe, đưa tay ra ngoài cửa sổ xe và vẫy tay với hai người bọn họ rồi biến mất ở chỗ ngã rẽ.

Không có Hoàng Nghênh Xuyên, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Vạn Kính Tiên dường như có thể nghe thấy tiếng những ngón tay của Tưởng Thanh Duy đang vô thức cọ xát vào cổ tay áo bằng bông. Hắn tiến lên trước hai bước, dừng lại ở khoảng cách chỉ cách Tưởng Thanh Duy khoảng hai nắm tay. Cơ thể Tưởng Thanh Duy khẽ lắc lư, tựa hồ như muốn lùi lại, nhưng cuối cùng vẫn đứng im, trong mắt vốn dĩ đã không còn gợn sóng, nhưng lúc này đồng tử co rút, rồi lại gợn sóng.

Đây không phải là điều mà Vạn Kính Tiên dự định. Bọn họ bây giờ không nên gặp mặt, hắn chỉ là muốn đứng trong chỗ tối nhìn cậu một cái, muốn đích thân xác nhận cậu gần đây sống có tốt không. Nhất thời xốc nổi dẫn đến tình cảnh hiện tại, rất nhiều tâm sự dồn nén, vậy mà một câu cũng nói không nên lời.

Hắn không tra ra lịch sử xấu của Hoàng Nghênh Xuyên, nhưng điều này không có nghĩa là người này không có vấn đề. Hắn ghét Hoàng Nghênh Xuyên, nhưng nếu không có sự hiện diện của Hoàng Nghênh Xuyên thì cũng sẽ có thêm Bạch Nghênh Xuyên, Lam Nghênh Xuyên. Hắn muốn Tưởng Thanh Duy đợi hắn, nhưng lại không cách nào xác định được kỳ hạn chờ đợi là bao lâu, ba năm năm năm, hay là mười năm mười hai năm. Kế hoạch của hắn đủ lâu dài, nhưng mọi thứ đều chưa thể biết trước cho đến khi chúng được thực hiện. Hắn không biết con đường phía trước sẽ có bao nhiêu khó khăn, cũng không biết Tưởng Thanh Duy sẽ chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Điều duy nhất mà hắn rõ ràng là, một câu tình cảm cũng giống một bể cô đơn, bây giờ nói ra cũng vô ích, trái lại còn có thể khiến Tưởng Thanh Duy tổn thương.

Vì thế hắn im lặng, cộng thêm khuôn mặt bị đông cứng vì lạnh, thoạt nhìn trông rất cáu bẳn.

Tưởng Thanh Duy đợi khoảng mười phút, Vạn Kính Tiên đứng đối diện cậu, duy trì tính công kích, nhưng lại không có bất kỳ hành động nào, giống như một bức tượng điêu khắc đang phẫn nộ. Cậu không rõ Vạn Kính Tiên rốt cuộc muốn làm gì, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở miệng trước: “Không có chuyện gì thì tôi về nhà đây.”

Lời này giống như câu thần chú dỡ bỏ lệnh cấm đối với Vạn Kính Tiên đang hóa đá, hắn đột nhiên mở rộng vòng tay rồi ôm chặt Tưởng Thanh Duy vào lòng, hắn dùng lực đến mức trong đầu lóe qua ảo giác muốn ấn vỡ Tưởng Thanh Duy vào thân thể mình. Tưởng Thanh Duy có lẽ là bị ôm đến đau nên đã đấm một cái thật mạnh vào lưng Vạn Kính Tiên.

Rõ ràng là một cú đấm dùng toàn lực, nhưng Vạn Kính Tiên lại cho rằng Tưởng Thanh Duy đang làm nũng, giống như hồi nhỏ lúc cậu tức giận với hắn vậy. Thứ đè nén trong lòng mấy ngày qua dường như đã bị cú đấm này đánh rớt một lớp lớn, hắn đột nhiên thả lỏng, không thể nhịn được mà bật cười.

Tưởng Thanh Duy giẫm lên chân hắn, tức giận nói: “Cười cái gì mà cười?”

Vạn Kính Tiên xoa gáy cậu, đang định nói gì đó nhưng lại ngậm miệng – âm thanh va chạm của đồ vật truyền ra từ cánh cửa của tòa nhà tối om cách đó bảy tám bước chân. Tưởng Thanh Duy ở trong lòng cậu không có phản ứng, có lẽ là không nghe thấy. Vạn Kính Tiên híp mắt nhìn sang, một bóng đen lặng lẽ lao ra khỏi tòa nhà, tối quá, nhìn không ra là mèo hay chó.

Vạn Kính Tiên cau mày, ôm Tưởng Thanh Duy thêm mấy phút nữa rồi mới buông cậu ra. Không thể tiếp tục tùy hứng, càng chìm đắm thì chỉ càng phiền phức hơn thôi.

Hắn nghiến răng xoay người đi vài bước, sau đó dừng lại rồi quay trở về, lấy ra hai bông hoa loa kèn vàng trong túi giấy trong tay Tưởng Thanh Duy rồi nhét vào một vật thể màu đỏ không rõ là cái gì, sau đó không nhìn Tưởng Thanh Duy nữa, sải bước lớn ra khỏi tiểu khu không có bảo vệ.

Khi ra đến đường lớn để bắt taxi, Vạn Kính Tiên mới cau mày, bực bội đạp lên lề đường. Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã chuẩn bị thứ gì đó rồi, trong túi hắn chỉ có chiếc tất Giáng sinh mà lúc chơi đùa bọn Lý Dịch Trác đã nhét vào.

Phải thật nhiều năm sau hắn mới nhận ra điều đó thật may mắn biết bao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play