Có lẽ mỗi một duyên số trên đời này đều là một hồi kiếp, duyên số càng quý thì hồi kiếp càng sâu.
Ngoại trừ ‘giấy chuẩn đoán bệnh’ và thông báo cảnh cáo từ trường cấp hai ra thì mỗi một ‘bằng chứng phụ’ đều liên quan đến Khâu Y Dã. Trước khi gặp Khâu Y Dã, đã vài năm Hạ Khôn không mất kiểm soát và tái phát bệnh, hắn uống thuốc đúng giờ, thế giới tình cảm khô khan vắng lạnh. Khâu Y Dã giống như mùa xuân trên mảnh đất hoang, đánh thức mảnh đất đang ngủ yên. Đây là bí mật mà Hạ Khôn muốn giữ lại cho riêng mình, Khâu Y Dã không cần phải biết gì cả.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, thủ đoạn của kẻ ác, hắn sẽ tự mình trả lại toàn bộ.
Vừa rồi hắn ngồi ở chỗ đó, biết rõ mình đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn có lúc choáng váng đến không thở nổi, hắn làm theo hướng dẫn của Triệu Tư Vi, nhìn chăm chú vào đồ vật mà mình yêu thích mới có thể miễn cưỡng kìm hãm tâm trí. Sau khi Khâu Y Dã ôm hắn thì tất cả mọi bồn chồn và điên cuồng bị dồn nén đều tan biến ngay lập tức. Đó là một cảm giác an tâm khó tả, như thể chỉ cần người này ở bên cạnh thì không còn gì phải lo lắng nữa.
Không hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn ra, rõ ràng hắn đang rất vui, vui vì lần đầu tiên Khâu Y Dã đến kịp lúc, vui vì sự quan tâm, tín nhiệm, kiên định và dũng cảm của cậu. Khi những giọt nước mắt rơi xuống thì hắn đang nghĩ, Khâu Y Dã chính là số kiếp của hắn, cũng là lối thoát của hắn, hắn nguyện chết nguyện sống vì điều này.
Khi súp gần hoàn thành, rưới hai thìa mật ong lên đùi gà, sau đó tắt bếp và bày ra đĩa.
Hạ Khôn ăn liền tám cái đùi gà hầm bia mật ong, canh trứng sò khô củ cải xanh cùng một bát cơm rang bơ hành băm to bự, như thể không phải là người vừa nãy còn vịn bể cá không kìm được nước mắt. Khâu Y Dã rất tế nhị, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trò chuyện như bình thường.
“Giấy chuẩn đoán bệnh là giả. Nhưng đó không phải là phần tài liệu do Triệu Tư Vi chuẩn bị, trong phần tài liệu của Triệu Tư Vi bị lấy mất chỉ ghi rối loạn giấc ngủ dẫn đến chứng hưng cảm nhẹ. Không ngờ rằng lá gan của bọn chúng lại lớn như vậy, ngụy tạo thành chứng rối loạn lưỡng cực nặng loại I.”
Khâu Y Dã thực sự bị sốc, lúc đầu cậu còn cho rằng chẳng lẽ bọn chúng điên đến phát rồ rồi sao, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thì nhận ra mục đích của bọn chúng là tạo ra một cơn sóng lớn, cuối cùng chứng minh được rằng giấy chẩn đoán bệnh là giả thì có sao, vẫn còn những ‘bằng chứng phụ’ ở đó, sự việc sẽ chỉ trở nên khó bề phân biệt hơn mà thôi. Cho dù người tung tin bị kết tội phỉ báng thì cùng lắm cũng chỉ phải chịu mức án ba năm tù giam, căn bản không thể so sánh với giá trị thị trường của tập đoàn Thiên Thịnh bốc hơi mấy ngày qua. Rất có khả năng là đến cuối cùng, ban lãnh đạo vẫn cho rằng Hạ Khôn phải chịu trách nhiệm chính trong vụ thua lỗ nặng nề này.
“Tại sao anh không lập tức bác bỏ tin đồn?”
Hạ Khôn húp một ngụm súp: “Kế hoạch ban đầu là dụ bọn chúng nói về giấy chuẩn đoán bệnh này, không ngờ bọn chúng còn tàn nhẫn hơn anh nghĩ. Như thế cũng tốt, tiện tay xử lý luôn đống bong bóng tài sản(*), các nhân tố không ổn định của Thiên Thịnh có thể đoán ra được tám chín phần mười, tối nay sẽ thu lưới.”
(*) Bong bóng tài sản đề cập đến các phần giá tài sản không thể giải thích được bằng các yếu tố cơ bản (chẳng hạn như dòng tiền, tỷ lệ chiết khấu, v.v.), và có tác động rất lớn đến nền kinh tế thực.
Khâu Y Dã gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Nếu em nhớ không nhầm thì cổ phần của nhà họ Đỗ ở Thiên Thịnh cũng không tính là ít, bọn họ có lợi ích gì khi làm như thế? Lẽ nào bọn họ cho rằng có thể ép anh rời khỏi Thiên Thịnh hay sao? Hay là nói…bọn họ chuẩn bị lợi dụng Thiên Thịnh để bỏ cũ xây mới?”
Hạ Khôn nhìn cậu, trong mắt hiện rõ tán thưởng: “Đối với bọn họ mà nói, có thể hạ bệ anh là kết quả lý tưởng nhất. Hơn nữa, giống như em nghĩ, chắc hẳn còn có không ít chuẩn bị phía sau nữa. Có lẽ bọn họ cho rằng một khi đã loạn thì vài công ty chi nhánh gần thành phố K sẽ trở thành vật trong tay của nhà họ Đỗ.”
Nếu Hạ Khôn đã nói như vậy rồi thì chắc chắn đã có phòng bị nên Khâu Y Dã không còn lo lắng về chuyện này nữa. Sau khi ăn cơm xong, cậu nhắc Hạ Khôn uống thuốc, hỏi hắn có cần phải đến công ty hay không.
“Không cần đi. Ngày mai ngày kia sẽ có rất nhiều việc, hôm nay nghỉ ngơi dưỡng sức đã.”
Bọn họ nằm song song nhau, Khâu Y Dã ôm Hạ Khôn vào lòng, một lúc sau Hạ Khôn đã ngủ thiếp đi. Khâu Y Dã trông thì có vẻ bình tĩnh thoải mái trước mặt Hạ Khôn nhưng thực tế vẫn luôn căng thẳng thần kinh, lúc này cậu mới thực sự nhẹ nhõm một chút. Quầng thâm mắt của Hạ Khôn rất đậm, Khâu Y Dã nghi ngờ hắn đã không chợp mắt ít nhất bốn mươi tám tiếng. Đối với bất cứ loại bệnh tâm thần nào thì thiếu ngủ là điều tối kỵ.
Nửa năm gần đây, Khâu Y Dã đã đọc rất nhiều tư liệu về chứng hưng cảm, đôi lúc vẫn liên lạc với Triệu Tư Vi. Cậu không sinh ra đã là một nửa hoàn mỹ của Hạ Khôn, nhưng cậu vẫn luôn cố gắng để trở nên tốt hơn, để Hạ Khôn có thể thoải mái khi ở cạnh cậu, dành cho Hạ Khôn sự tin tưởng và bầu bạn nhiều nhất có thể.
Cậu nhìn người đàn ông trong lồng ngực, dùng đôi mắt phác họa lại khuôn mặt đang hơi nhíu mày của hắn, nhất thời dịu dàng tràn ngập.
Đúng như những gì Hạ Khôn từng nói, trong hai ngày sau hắn gần như chân không chạm đất, đệ trình chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Quần Triệu mở cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời, đại hội cổ đông, dọn sạch nội quỷ, khởi tố kẻ tung tin, đăng video thanh minh làm rõ sự việc, chứng minh mỗi một ‘bằng chứng phụ’ đều là ngụy tạo, sau đó tung ra tin tức tập đoàn Thiên Thịnh thành công thu mua công ty Hoa Thị Quốc Tế, cho nhà họ Lý ở thành phố H vẫn luôn tung tin nói về việc đàm phán thu mua Hoa Thị Quốc Tế một cái tát vang dội.
Ngoài ra, phiên bản điện ảnh của《Crazy Stalker》sẽ được phát hành ở nước ngoài trong dịp năm mới với tên gọi là《Hunter: The Disguiser》.《Crazy Stalker》có lượng khán giả nước ngoài vững chắc, doanh thu phòng vé và danh tiếng ngày một tăng cao, bộ phim gần như đã trở thành phim nói tiếng nước ngoài có doanh thu phòng vé cao nhất năm tại Âu Mỹ. Bộ phim được phát hành trong nước sau đó hai tuần, suất chiếu đầu tiên rất khó để mua vé. Tập đoàn Thiên Thịnh và tập đoạn Vạn Phương đầu tư vào bộ phim này chắc chắn đã thu được lợi nhuận khổng lồ.
Làn sóng phản kích này quá cứng rắn, thậm chí có người còn nghi ngờ rằng toàn bộ sự việc đều do Hạ Khôn tự biên tự diễn. Mười năm trước, Hạ Khôn đã vực dậy tập toàn Thiên Thịnh bằng ngành tài chính chứng khoán, phát triển bằng cách đầu tư vào ngành công nghiệp điện ảnh phim truyện và ngành khoa học công nghệ, trong mấy năm gần đây đã thu mua bất động sản, hóa chất, điện tử và các ngành công nghiệp khác làm chống đỡ; thủ hạ, nhân tài cùng vòng quan hệ tích lũy nhiều năm đã được chuẩn bị từ lâu. Sau khi thị trường đóng cửa trong hai ngày cuối tuần thì sang ngày thứ hai đã mở cửa, còn vào thứ ba – cũng chính là ngày thứ tám sau khi sự kiện xảy ra, giá cổ phiếu của tập đoàn Thiên Thịnh đã trở về mức cùng kỳ năm ngoái.
Hội đồng quản trị và cổ đông không phải là lũ ngốc, khiến bọn họ tin rằng nhiều năm như vậy dựa vào một tên chủ tịch bị tâm thần mới kiếm được nhiều tiền thì quả thực tương đương với việc xúc phạm chỉ số IQ của mỗi người. Chỉ là làn sóng này quá lớn, những kẻ gan nhỏ và những kẻ lén lút qua lại với nhà họ Đỗ đều khó tránh khỏi do dự. Hạ Khôn nhếch khóe miệng: “Người nào muốn đi, tôi tuyệt đối không cưỡng chế giữ lại, tình nghĩa nhiều năm vẫn còn, tôi có thể dùng giá cao nhất năm ngoái để mua lại cổ phần.”
Mọi người đã quen với sự cường thế của Hạ Khôn từ lâu, Hạ Khôn càng cứng rắn thì bọn họ càng yên tâm. Chỉ với câu nói này, tiếng ồn ào biến thành tiếng thì thầm, cuối cùng thì cả phòng họp lớn cũng trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Ánh mắt Hạ Khôn quét qua khuôn mặt của Đỗ Ân Long, nhìn ông ta không chút ấm áp.
Trong lòng Đỗ Ân Long không phải là không sợ, nhưng khi nghĩ đến sắp xếp đằng sau thì kỹ năng diễn xuất lập tức bùng nổ, nở nụ cười không rõ hàm nghĩa với Hạ Khôn.
Công ty chi nhánh ở thành phố K quả thực đang trải qua biến động cấp độ cao, hơn nữa dòng tài sản biến động lớn trên thị trường chứng khoán, ban đầu nó chỉ hạch toán độc lập, bây giờ nó càng có nhiều khả năng nằm ngoài tầm kiểm soát của Thiên Thịnh. Tuy nhiên, trận sóng hỗn loạn này không kéo dài quá lâu, Hạ Khôn đã phân bố nhân viên bắt đầu hành động, lật tẩy khoản thua lỗ lớn của doanh nghiệp tư nhân nhà họ Đỗ, đồng thời trực tiếp yêu cầu nộp đơn phá sản và hủy bỏ hoạt động vận hành chi nhánh.
Nhà họ Đỗ không ngờ Hạ Khôn lại tàn nhẫn như vậy nên tức tối khởi động kế hoạch cuối cùng.
Lúc Từ Vãng tới phá cửa thì Hạ Khôn đang ngủ ngon lành trong lòng Khâu Y Dã. Mấy ngày nay hắn quá kích động, được Khâu Y Dã dỗ dành mới nằm xuống. Khi vòng tay của Khâu Y Dã ôm lấy hắn, Hạ Khôn đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chưa đến năm phút đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Khâu Y Dã nghe thấy giọng nữ điện tử báo rằng Từ Vãng đang đợi ngoài cửa, cậu định rút cánh tay ra để đi mở cửa cho Từ Vãng, nhưng không ngờ Hạ Khôn đang ngủ say lại cảm nhận được điều gì đó, nửa tỉnh nửa mê thức dậy. Hắn rõ ràng vô cùng tức giận vì giấc ngủ bị quấy rầy, một phát nắm lấy cổ tay Khâu Y Dã kéo cậu trở lại giường. Phát kéo này dùng lực vô cùng mạnh, nếu đối phương là một đứa trẻ thì rất có khả năng đã bị vặn cho gãy xương.
Sau khi Khâu Y Dã ngã lại xuống giường thì không có động tĩnh gì, Hạ Khôn mông lung đột nhiên nhận ra mình đã làm gì thì hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nhanh chóng buông cổ tay Khâu Y Dã ra rồi ngồi dậy: “Em sao rồi, có đau không? Anh xin lỗi…”
Khâu Y Dã nhấc tay còn lại lên vung vẩy: “Không sao…”
“Không sao cái gì mà không sao!” Hạ Khôn mở to mắt, trên cổ tay Khâu Y Dã rõ ràng có dấu tay sưng đỏ.
Dấu tay này có kích thích vô cùng lớn với Hạ Khôn, ánh mắt hắn lộ vẻ đau lòng, hai tay nắm chăn bông nổi lên gân xanh.
Khâu Y Dã nhanh chóng nhổm dậy ôm lấy hắn, vuốt ve lưng hắn từ trên xuống dưới như dỗ trẻ con: “Em không sao, thật sự không sao cả, chỉ là một tai nạn nhỏ mà thôi, gần đây anh quá căng thẳng rồi.”
Sau gần mười phút, Hạ Khôn mới từ từ bình tĩnh lại. Giọng nữ điện tử báo “Từ Vãng tiên sinh đang đợi ngoài cửa” lại vang lên.
Từ Vãng đứng đợi ngoài cửa nửa tiếng, hình tượng người đàn ông mưu mô xảo quyệt ngông cuồng trước đây sắp sụp đổ rồi, anh ta nôn nóng đến mức muốn đạp thẳng vào cửa, Khâu Y Dã vừa mở cửa thì anh ta liền chửi: “Hạ Khôn, CMN cậu hành sự với tiểu tình nhân không thèm suy xét tình hình hả! Cũng không nhìn xem giờ là lúc nào rồi?!”
Hạ Khôn bước đến bên cạnh Khâu Y Dã, khí áp trên người thấp đến giá trị âm. Từ Vãng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Hạ Khôn thì hung hăng trừng mắt lại.
“Cậu nói cái gì? Cậu coi Khâu Y Dã là gì?”
Khâu Y Dã không hề hoài nghi nếu Từ Vãng không trả lời tốt câu hỏi này thì Hạ Khôn sẽ muốn đánh người, nhưng Từ Vãng cũng rất tức giận, rõ ràng không hề chuẩn bị thỏa hiệp. Khâu Y Dã thầm lau mồ hôi, lùi lại một bước rồi nói: “Mấy ngày nay Hạ Khôn không nghỉ ngơi đầy đủ, vừa rồi ngủ say quá, thật xin lỗi vì để Từ tiên sinh đợi lâu. Có chuyện quan trọng sao? Trước tiên vào trong ngồi đã.”
Cơn giận của Từ Vãng vẫn chưa tiêu tan, thậm chí anh ta còn cảm thấy vẻ ngoài biết điều nịnh nọt của Khâu Y Dã thật khó ưa, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn nên anh ta chỉ liếc Khâu Y Dã rồi đi về phía phòng khách.
Khi đi ngang qua Hạ Khôn, anh ta nghe thấy Hạ Khôn nói vô cùng âm trầm bên tai mình: “Khâu Y Dã là người yêu của tôi, tốt hơn hết cậu nên nhớ kỹ điều này.”
Từ Vãng không thèm để ý hắn, thẳng người ngồi lên sofa.
Hạ Khôn đang muốn bùng nổ thì bị Khâu Y Dã vỗ nhẹ vào vai: “Từ tiên sinh hẳn là có chuyện vô cùng quan trọng. Em đi pha trà, hai người nói chuyện trước đi.”
Với giao tình mười năm cùng Từ Vãng, Hạ Khôn biết rằng tất nhiên là có chuyện lớn, nhưng hắn đang thực sự tức giận, ngồi xuống sofa với vẻ mặt lạnh lùng.
Cơn giận trong lòng Từ Vãng qua đi, cũng hiểu rõ mình vừa gặp nguy hiểm, nhằm ngay lúc Hạ Khôn vừa ngủ dậy lại trực tiếp oán hận ‘đầu quả tim’ của hắn, quả thực quá bốc đồng. Anh ta hắng giọng: “Hoa Đồng xảy ra chuyện rồi. Hai nhà Đỗ – Lý đã chơi một ván cờ hay, những hành động trước đó đều là gây nhiễu loạn tầm mắt thôi, thứ bọn họ thực sự muốn là Hoa Đồng.”
Hạ Khôn cau mày: “Hoa Đồng?”
Hoa Đồng là một trong những công ty con quan trọng nhất của tập đoàn Thiên Thịnh, không chỉ về quy mô và hiệu quả lợi ích mà còn là vị trí chiến lược khu vực đồng bằng sông Tử Dương(*): Hoa Đồng là trung tâm dòng vốn giữa các doanh nghiệp thượng nguồn và hạ nguồn, mất quyền khống chế hội đồng quản trị Hoa Đồng gần giống như mất một dòng, thậm chí là vài dòng vốn.
(*) khu vực đồng bằng sông Tử Dương: tức Thượng Hải, miền nam Giang Tô và miền bắc Chiết Giang.
Từ Vãng nói: “Bọn họ nhân lúc mấy ngày hỗn loạn này đã thôn tính cổ phần của một số cổ đông vừa và nhỏ, nhà họ Lý cũng chen một chân, hiện tại tổng cổ phần đã cao hơn công ty mẹ Thiên Thịnh 5,2% rồi.”
“Bên chúng ta đã tính cổ phần trong tay của Cung Lâm Tịnh chưa?”
“Tính rồi. Cho dù chúng ta có tranh thủ được cổ phần của Vương Khê Luân thì vẫn còn thiếu 1,7%.”
Hạ Khôn và Từ Vãng đều im lặng: Vương Khê Luân là một tảng đá cứng, có thể di chuyển hay không vẫn còn khó nói, càng miễn bàn vẫn còn thiếu 1,7% – Trong lúc này sợ là 0,1% cũng khó tìm, hơn nữa thỏa thuận rót vốn chắc chắn sẽ bị chặn. Điều tệ nhất cũng như kết quả có thể xảy ra nhất lúc này là bọn họ sẽ mất quyền khống chế hội đồng quản trị Hoa Đồng.
Khâu Y Dã đặt khay đựng ấm trà và tách lên bàn trà: “Vừa nãy nghe thấy mọi người nói đến Hoa Đồng, cổ phần chênh lệch bao nhiêu?”
Từ Vãng khẽ nhíu mày, Hạ Khôn cũng hơi ngạc nhiên, Khâu Y Dã chưa từng chủ động thể hiện sự quan tâm đến chuyện của tập đoàn Thiên Thịnh. Hắn không nghĩ gì nhiều, trực tiếp nói với Khâu Y Dã rằng mức chênh lệch là 5,2%.
Khâu Y Dã cúi đầu rót ba tách trà: “Vậy thì vẫn chưa đủ… Em chỉ có thể chuyển cho anh 2,5% thôi.”
Từ Vãng cau mày, có vẻ tức giận mà nhìn Hạ Khôn: “Cậu đưa cổ phần cho cậu ta à?”
Hạ Khôn nhìn Khâu Y Dã: “Tại sao em lại có cổ phần của Hoa Đồng?”
Từ Vãng lúc này mới phản ứng lại vừa rồi mình ngớ ngẩn quá: “Phải đấy, không thể nào, trong danh sách cổ đông của Hoa Đồng không có tên cậu.”
Khâu Y Dã cầm tách trà của mình rồi ngồi xuống: “Đúng là không có tên tôi. Người nắm giữ cổ phần là công ty TNHH Mông Tường, pháp nhân là Bao Mãnh.”
Từ Vãng nheo mắt: “Tôi nhớ công ty này chuyên sản xuất các loại sản phẩm len cừu cao cấp, tháng năm năm ngoái đã tiếp quản cổ phần của Lục Giang ở Hoa Đồng. Chuyện này thì liên quan gì đến cậu?”
Khâu Y Dã nhún vai: “Mông Tường là công ty mà tôi và bạn mình thành lập.” Cậu nhìn Hạ Khôn: “Anh có còn nhớ lần chúng ta ngắm sao trên mái nhà, em từng nói với anh rằng em có một người bạn nhà ở Nội Mông không? Chính là Bao Mãnh. Vì gia đình bọn họ không hài lòng với giá thu mua lông cừu ở địa phương nên hồi đại học bọn em đã cùng nhau thành lập nên Mông Tường. Thực ra thì cổ phần này sớm muộn gì cũng sẽ đưa cho anh, về cơ bản đều là dùng tiền của anh mua mà.”
Thấy vẻ mặt không tin của Hạ Khôn, Khâu Y Dã uống một ngụm trà rồi nói tiếp: “Số tiền anh đưa em năm ngoái, em đã đưa cho một người bạn làm quỹ đầu cơ, vận khí không tồi nên kiếm được khá nhiều. Đầu tháng năm vừa rồi công ty chi nhánh ngân hàng Triều Á của các anh xảy ra chuyện, đến cả Hoa Đồng cũng có người rủa sụp đổ, người bạn giúp em làm đầu tư có chút giao tình riêng với Lục Giang, nghe nói Lục Giang sắp di cư cùng gia đình nên muốn chuyển nhượng cổ phần trong tay, nhưng lúc đó em đang quay《Crazy Stalker》nên bạn em không liên lạc được với em, người bạn đó đã giúp em lấy danh nghĩa của Mông Tường để sang tên cổ phần.”
Từ Vãng chấn kinh: “Hạ Khôn, cậu bao nuôi người ta rốt cuộc hào phóng tới mức nào thế?!”
Hạ Khôn đăm chiêu nhìn Khâu Y Dã: “Trong đó có tài sản riêng của em không?”
“Ặc… Lúc đó em tự ứng ra không ít, nhưng nửa năm sau anh chuyển tiền cho em, sau đó lại cấp thêm nữa nên đã bù lại được rồi. Thế nên anh không cần cảm thấy có gánh nặng, em chỉ giúp anh vận hành một chút, số cổ phần này vốn dĩ là tài sản của anh mà.”
Từ Vãng làm tài vụ, đương nhiên biết rằng cách nói này cực kỳ có vấn đề, nhưng anh ta mong Khâu Y Dã thực sự ngu ngốc mà nghĩ như vậy. Lúc vào cửa anh ta còn vu oan Khâu Y Dã là ‘hồng nhan họa thủy’, còn bây giờ thì cảm thấy Khâu Y Dã tuyệt đối là người ‘vượng phu ích tử’.
“Cậu có chắc Bao Mãnh sẽ đồng ý chuyển số cổ phần này cho Thiên Thịnh hay không?”
Khâu Y Dã gật đầu: “Ngay từ đầu Bao Mãnh đã biết số cổ phần này không phải là tài sản của công ty, hơn nữa lúc nào cũng có thể sang tên. Vậy bây giờ tôi liên hệ với tài vụ nhé? Nhưng các anh thiếu 5.2%, vẫn chưa đủ nhỉ?”
Hạ Khôn im lặng rất lâu, cuối cùng nói: “Anh có thể giải quyết Vương Khê Luân, chuyện còn lại không cần phải lo.”
Sau khi Từ Vãng rời đi, Hạ Khôn nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Khâu Y Dã vốn dĩ đang vô cùng vui vẻ vì có thể có cơ duyên tình cờ giúp được Hạ Khôn, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng lặng lẽ của hắn, cậu đột nhiên không chắc chắn lắm. Khâu Y Dã bước tới cửa sổ: “Hạ tổng, thương lượng chuyện này đi?”
Hạ Khôn quay đầu, nhìn Khâu Y Dã với ánh mắt nặng nề.
“Anh xem, em không lấy nhà lấy tiền của anh mà chỉ nhận một bộ phim điện ảnh do Hỏa Phong và Mạch Khải Uy đầu tư, vậy bản hợp đồng kia có phải mất hiệu lực rồi không? Ý của em là, coi như anh chưa từng bao dưỡng em?” Cậu dừng lại một lúc, một lời hai nghĩa: “Giúp đỡ bạn trai của mình trong sự nghiệp là điều bình thường mà nhỉ?”
Hạ Khôn nhìn cậu, hô hấp ngày càng nặng, hắn vươn tay ra vây cậu giữa mình và tấm rèm cửa sổ sát đất.
Tấm rèm bị xé rơi, cuốn theo làn gió bay phần phật lên trên cao.
“Em nói đúng… đều đúng…”
***
Khâu Y Dã vẫn còn bốn cảnh quay, cậu đã khiến tiến độ của đoàn phim bị trì hoãn mấy ngày rồi nên tiếp tục kéo dài cũng không ổn. Sau khi cậu giải thích sự việc với Cảnh Tử Vinh và Bao Mãnh xong thì rời khỏi thành phố B. Đồng thời, Hạ Khôn cũng đáp chuyến bay đến thành phố H.
Hạ Khôn bước ra khỏi tòa nhà Tích Hoa, lên xe còn chưa ngồi vững thì điện thoại đã réo inh ỏi. Tim hắn đập dữ dội, trước mắt mờ ảo xuất hiện bông tuyết. Nhắm mắt lại, tim hắn đập nhanh đến mức không nhận ra là mình đang khó thở, ngón tay khẽ run mở laptop, mã hóa hiển thị bản đồ vệ tinh.
Dấu chấm nhỏ tượng trưng cho Khâu Y Dã vẫn lặng lẽ đỏ, sau đó đột nhiên biến mất.
Máy cảm biến được cấy vào cơ thể mất tín hiệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT