Ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất, hòa vào ánh nến thi thoảng lay lộng, bầu không khí lành lạnh thanh khiết nay đã đổi hương vị: nhấp nháy, chớp nhoáng, ái muội lại triền miên.

Chỉ có phần lưng của Hạ Khôn là ở trên ghế ngồi của đàn dương cầm, còn từ thắt lưng trở xuống thì buông thõng, bờ mông được Khâu Y Dã nâng trong tay, từng khối cơ bụng lộ rõ. Thứ ở giữa háng hắn đã căng trướng, lắc lư qua lại trong lớp váy vải lụa voan màu đỏ thẫm xếp chồng lên nhau, như có như không mà bị cọ xát. Trên gậy th*t đều là vết son môi của Khâu Y Dã. Có vẻ chất lượng của cây son này khá tốt, cho dù chất dịch không ngừng chảy ra từ đầu khấc cũng không khiến vết son bị lem đi.

Khâu Y Dã chuyển động không nhanh, nhưng mỗi lần đều chính xác vị trí. Hạ Khôn cau mày nghĩ, bất kể thế nào cũng rất biết dày vò người khác, quả nhiên là yêu tinh. Hắn không chịu thua nhìn chằm chằm vào Khâu Y Dã với vẻ lên án.

Tuy nhiên, trong mắt Khâu Y Dã, ánh mắt của Hạ Khôn lại vừa dịu dàng vừa phiêu lãng. Sao hắn lại đáng yêu thế cơ chứ?

Khâu Y Dã chỉ cảm thấy trái tim mình tràn ngập si-rô giống như dung nham, dường như sắp bị thiêu đốt trong sự ngọt ngào này. Cậu sợ Hạ Khôn mệt nên từ từ đặt hắn xuống, sau đó đổi một tư thế khác rồi mới gia tăng tốc độ, ôm lấy hắn từ sau lưng và cùng nhau phóng thích.

Ngay lúc cậu cảm thấy mình lại sắp cứng nữa thì Hạ Khôn rời khỏi vòng tay cậu, xoay người rồi dùng một tay bế cậu lên. 

Chiếc váy dạ hội của Khâu Y Dã vẫn còn nguyên vẹn trên người, tà váy rũ xuống và nhẹ nhàng bồng bềnh theo từng bước chân của Hạ Khôn. Sau một lúc kinh ngạc, Khâu Y Dã nhếch khóe miệng, ánh mắt sáng ngời tràn đầy xuân sắc, dưới ánh nến và ánh trăng quả thật là một mỹ nhân yêu kiều quyến rũ, làm gì có dáng vẻ mạnh bạo như vừa rồi?

Hạ Khôn không đi quá xa, hắn đặt cậu xuống sofa lớn trong phòng khách, bóp gel bôi trên lên tay rồi lập tức phủ người xuống, thò vào trong vạt váy của Khâu Y Dã.

Cổ váy dạ hội khoét sâu chữ V, Hạ Khôn gạt sang một bên, ngậm lấy hạt đậu vốn đã có chút sung huyết căng trướng ở trước ngực, một tay khác vân vê bên còn lại. Khâu Y Dã lập tức không chịu nổi, không thể kiềm chế mà rên rỉ, khiến Hạ Khôn từ bỏ ý định dạo đầu, vén váy lên rồi lập tức đâm vào.

Bọn họ đều hiểu rõ lẫn nhau, thi thoảng Khâu Y Dã muốn đổi vị trí chính là một kiểu điều hòa tình thú, sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa hai người chính là tại thời điểm này, như vào cõi tiên, không biết ngày mấy tháng mấy.

Khâu Y Dã không biết đêm nay Hạ Khôn bị bật công tắc nào mà toàn chơi các kiểu tư thế mới lạ ngoài ý muốn, để cậu tựa vào cửa sổ sát đất rồi bị hắn chịch bắn vẫn chưa đủ, còn đặt cậu nằm ngửa trên sofa nhấc một chân của cậu lên rồi chịch lần nữa, sau khi bế cậu vào phòng tắm mà chân tay vẫn còn táy máy.

“Không phải là anh uống thuốc gì sau lưng em đấy chứ?” Khâu Y Dã nằm trong vòng tay của Hạ Khôn không muốn nhúc nhích chút nào, chọc cùi chỏ vào cơ bụng của Hạ Khôn

“Không phải là sau lưng em.”

“Lẽ nào lại trước mặt em à?” Đương nhiên Khâu Y Dã biết Hạ Khôn không có khả năng làm loại chuyện như uống thuốc này kia được. Cậu cho rằng đó chỉ là lời mắng yêu giữa người yêu với nhau mà thôi, nhưng không ngời Hạ Khôn lại thực sự thừa nhận.

“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ mỗi anh uống mà em cũng uống.”

Biểu cảm của Khâu Y Dã lúc này là ‘hoang mang.jpg’.

“Hả?”

Hạ Khôn ghé sát vào tai cậu: “Canh của dì Tương, nguyên liệu mà em nếm không ra ấy, là pín hươu(*).”

(*) Chỉ bộ phận sinh dục của con hươu đực, giúp bổ thận, tăng cường sinh lý và tăng kích cỡ dương v*t của đàn ông.

“… Hạ Khôn, anh… không đến mức đấy chứ?”

Hạ Khôn xoa eo cậu: “Nghĩ lung tung cái gì đấy. Hai ngày trước tiêu hao thể lực có hơi nhiều, sợ em không chịu nổi, muốn bồi bổ cho em một chút. Làm sao mà anh biết được hôm nay em lại nhiệt tình như thế…”

Khâu Y Dã hất nước vào mặt hắn: “Này, sao em lại chịu không nổi hả? Với lại, không phải là anh cất đồ vào ngăn tủ đấy sao?”

Hạ Khôn ôm chặt lấy cậu, thuận nước đẩy thuyền mà không giải thích rằng chính mình đã để quên trong đó: “Rồi rồi rồi, là anh có động cơ thầm kín. Làm sao mà em biết những thứ đó là cho em?”

“Kích thước này còn chưa đủ rõ ràng hả? Lúc anh đặt làm bộ váy này không cảm thấy ánh mắt của nhà thiết kế nhìn anh rất khác thường sao?”

Hạ Khôn chỉ cười không nói, chuyển đề tài: “Buổi tối lúc anh trở về còn tưởng rằng em chưa nhìn thấy.”

Khâu Y Dã khẽ xoay người, quệt bong bóng trong tay lên ngực Hạ Khôn: “Có bất ngờ nho nhỏ mới thú vị, không phải sao? Hơn nữa em còn phải nấu cơm, mặc váy sẽ hạn chế em phát huy.”

Hạ Khôn không thể tượng tượng nổi trên thế giới này sao lại có một người như Khâu Y Dã khiến hắn yêu đến mức không biết phải làm sao. Hắn hôn lên gáy cậu: “Hủy lịch trình《Bạn Nói Lại Lần Nữa》có được không? Chúng ta đi nghỉ phép tại trang trại rượu ở quận Prince Edward. Gần đây vừa khéo là lúc lô rượu cuối cùng trong năm được đóng chai, anh muốn đưa em đi xem.”

“Được!”

Khâu Y Dã chưa kịp nghĩ đã đồng ý ngay. Cậu vẫn còn nhớ rõ, rất lâu trước đây Hạ Khôn từng đề cập đến việc đưa cậu đi xem trang trại rượu ở Canada. Lúc đó cậu cho rằng mối quan hệ cùng Hạ Khôn vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước, mặc dù thi thoảng cậu vẫn nhớ đến chuyện này nhưng không có mong chờ mãnh liệt, chỉ là tưởng tượng trong đầu thì rất đẹp. Bây giờ nó thực sự sắp trở thành sự thật rồi, cậu không thể vui vẻ hơn được nữa. Vả lại, bọn họ sao có thể được coi là một cặp đôi đủ tiêu chuẩn nếu như chưa đi du lịch cùng nhau?

Khâu Y Dã thường bận rộn công việc, thời gian rảnh đều dùng để trở về thành phố Q thăm chị gái và em trai, đã rất nhiều năm rồi chưa đi du lịch từ sau khi tốt nghiệp đại học. Cậu cực kỳ mong chờ chuyến du lịch lần này, nếu như trong công việc có thời gian rảnh hoặc là xem kịch bản mệt rồi thì cậu sẽ tìm hiểu phong tục địa phương và hành trình của chuyến du lịch. Tuy có Hạ Khôn là hướng dẫn viên, nhưng cậu vẫn muốn biết càng nhiều càng tốt.

Việc lập kế hoạch cho chuyến du lịch là một niềm vui cực lớn, những điều chưa xảy ra hoặc sắp xảy ra thì hết thảy đều có khả năng tốt đẹp.

Vương Thành Tịch cảm thấy khoảng thời gian này Hạ tổng cứ như biến thành một người khác, mặc dù ở công ty vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, luôn yêu cầu khắt khe trong công việc, nhưng dường như hắn đã thoải mái hơn một chút trong cách cư xử với mọi người. Hơn nữa chỉ cần hắn hoàn thành xong công việc mà bắt buộc phải xử lý tại công ty thì sau đấy hắn sẽ lập tức rời đi mà không nán lại lâu hơn một giây.

Vương Thành Tịch có chút bất an, lúc ăn cơm cùng Từ Vãng đã nhắc đến chuyện này, Từ Vãng nhún vai: “Yên tâm, người ta là người vừa có gia đình, là điều khó tránh, cậu mà có vợ thì cũng sẽ như thế thôi.”

Vương Thành Tịch vẫn cảm thấy đây là chuyện khó mà tưởng tượng được.

Ngược lại, Khâu Y Dã không mong Hạ Khôn trở về sớm như thế, cứ lắc lư đi theo cậu trong bếp, đôi lúc còn làm lỡ dở việc. Ví dụ như không hiểu sao lại ôm hôn cậu, hại cậu xào sườn mất quá nhiều thời gian; lại ví dụ như ánh mắt của hắn cứ như lời mời ‘phòng bếp play’ vậy, hại cậu run tay mà rắc quá gia vị. Nhưng hầu hết thời gian Hạ tổng vẫn rất đáng yêu nghe lời, nếu như không tính đến việc hắn rửa một bó rau chân vịt ‘hoàn hảo’ tới mức không còn một chút ‘thiếu sót’ nào trên các nhánh lá.

Khâu Y Dã thích cùng Hạ Khôn làm việc trong thư phòng, sau đó nâng tạ, vận động theo nghĩa đen và nghĩa bóng một chút rồi tắm rửa đi ngủ. Ở một mức độ nào đó, những việc này dường như đã bổ khuyết cho những thiếu sót đáng tiếc khi chưa được yêu đương thời sinh viên của cậu.

Hai đêm trước khi khởi hành, Hạ Khôn nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi hắn cúp máy thì rất trầm lặng, cau mày lục tìm tài liệu trên máy tính.

Khâu Y Dã đọc kịch bản ở bên cạnh, ban đầu không để ý, nhưng nhanh chóng cảm nhận được Hạ Khôn có gì đó không đúng.

“Hạ Khôn? Xảy ra chuyện gì à?”

“Nếu như không có gì bất ngờ thì lại là Đỗ Ân Long thọc gậy bánh xe, lần này nhà họ Lý cũng tham gia, có chút phiền phức.”

Khâu Y Dã cho rằng không chỉ có như vậy: “Có phải mấy ngày tới anh cần ở lại thành phố B không?”

Có đôi khi Hạ Khôn thậm chí cảm thấy rằng sự sắc bén của Khâu Y Dã đã đạt đến mức độ dọa người. Thông thường xảy ra trường hợp khẩn cấp như vậy, giao cho mấy người đắc lực đi xử lý, còn hắn điều khiển từ xa là được, nhưng lần này tính chất có chút khác biệt. Lần này cần phải ứng phó với cơ quan chính phủ cấp cao, theo lý mà nói thì hắn bắt buộc phải đích thân ra mặt. Hắn cũng mong chờ kỳ nghỉ này không kém gì Khâu Y Dã, vì vậy lúc này hắn cực kỳ cáu kỉnh. Nếu như không phải Khâu Y Dã vẫn còn đang ngồi bên cạnh thì hắn đã muốn đập phá đồ đạc rồi.

Nhìn thấy phản ứng của Hạ Khôn, Khâu Y Dã biết rằng hắn chắc chắn sẽ không thể đi được trong mấy ngày tới. Kế hoạch bị đổ bể thì rất đáng tiếc, nhưng lúc này cậu lại lo lắng cho Hạ Khôn nhiều hơn: “Vẫn là công việc quan trọng hơn, sau này sẽ có thời gian đi du lịch thôi. Sự việc khó giải quyết lắm sao?”

Hạ Khôn không trả lời câu hỏi của cậu mà nghiêm túc nhìn cậu: “Em không giận sao?”

“Ừm, có hơi giận, Đỗ Ân Long luôn gây phiền phức cho em, thật là đáng ghét mà!”

Hạ Khôn bị cậu chọc cho cười, lửa giận tích tụ trong lòng cũng tan hơn phân nửa. Hắn bước tới ôm lấy cậu: “Năm sau chúng ta lại đi, chắc chắn.”

Ngay cả khi có khó khăn trong công việc, nhưng có thể cùng người yêu sớm tối bên nhau thì đều là những ngày tháng tươi đẹp, mà những ngày tháng tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh. Chớp mắt, bộ phim《Khoáng Tinh》sắp bấm máy, Khâu Y Dã phải đến thành phố S ít nhất là bốn tháng, chuỗi ngày hôn nhau trước khi ngủ và ôm nhau sau khi dậy sắp kết thúc, thật là cực kỳ vô cùng luyến tiếc.

Một ngày sau khi Khâu Y Dã rời đi thì Hạ Khôn liền mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng hắn dứt khoát đứng dậy mặc áo choàng tắm rồi đến thư phòng làm việc.

Hạ tổng lại trở về là Hạ tổng của trước đây, áp bức còn hơn cả trước đây, giống như chưa dùng hết tinh lực vậy. Vương Thành Tịch thầm nghĩ, lúc có bà chủ ở bên cạnh vẫn tốt hơn.

Khâu Y Dã đã sắp quên mất thân phận khác của Phí Triều rồi, sau khi nghe nhà sản xuất đọc danh sách các nhà đầu tư trong lễ bấm máy xong thì liếc nhìn Phí Triều, lúc này cậu mới chợt nhớ ra, ồ, người tình cũ trước trước trước.

Nghĩ lại thì, chắc hẳn có mấy vị tình nhân cũ ‘hiểu rõ sự tình’, cho rằng bộ phim này là do Hạ Khôn đầu tư vì Phí Triều. Hơn nữa không chỉ là ‘cho rằng’,《Khoáng Tinh 》đã chuẩn bị gần ba năm, lúc Hạ Khôn đầu tư vào bộ phim này thì cậu và hắn còn chưa quen biết,《Khoáng Tinh 》rất có thể thực sự là lúc đó Hạ Khôn đầu tư vì Phí Triều.

Mặc dù biết rõ đó là điều có thể hiểu được, nhưng cậu vẫn là có chút không vui, ngay cả sự mong chờ Hạ Khôn đến thăm ban cũng đã vơi bớt. Nhỡ đâu Hạ Khôn nhìn thấy Phí Triều thì sao đây? Có lẽ khả năng cao nhất là để ‘những người vốn dĩ hiểu rõ sự tình’ tiếp tục hiểu lầm, điều này không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của cậu và Hạ Khôn cả, nhưng nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.

Nếu như người này là Tôn Gia thì có lẽ cậu sẽ không suy nghĩ gì cả, nhưng Phí Triều ‘cao cấp’ hơn Tôn Gia rất nhiều, rõ ràng là không cùng một đẳng cấp. Cậu đã trao đổi với Phí Triều ba bốn lần về kịch bản và vai diễn, nhưng cho đến nay vẫn không hiểu rõ con người anh ta, chỉ cảm thấy anh ta là một người đàn ông gần như hoàn hảo về mọi mặt. Nếu như bắt buộc phải nói ra có điểm thiếu sót nào đó thì có lẽ cũng chỉ có thể lật lại nợ cũ, nói anh ta làm đầu tư không khiến người khác bớt lo.

Khâu Y Dã có chút khinh bỉ chính mình vì lòng dạ hẹp hòi và lòng ganh đua so sánh, cảm thấy mình đánh mất phong độ, vì thế cố gắng hết sức chuyển sự chú ý của mình sang bộ phim. May là sau khi bấm máy, cậu không còn tinh lực để nghĩ mấy chuyện này nữa, một lòng dốc sức vào nhân vật, bớt đi rất nhiều phiền não.

Tuy nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến, Hạ Khôn sao có thể nhịn nổi khi chỉ được nhìn thấy cậu qua video?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play