Tôn Gia lộ vẻ mặt hài lòng, nhưng Khâu Y Dã lại nói tiếp: “Bởi vì không cần phải tranh đoạt hay so sánh gì cả. Phí Triều ở trong lòng Hạ Khôn có thân phận đặc biệt, điều này không phải là giả, nhưng bọn họ cùng lắm cũng chỉ được xem như đôi bên cùng có lợi trong kinh doanh mà thôi, còn nếu xét đến chuyện tình cảm thì Phí Triều quá thất bại rồi.”

Khâu Y Dã nói chuyện, đồng thời trong lòng cũng đang tự hỏi, những suy nghĩ vụn vặt rải rác trong đầu, cuối cùng cũng trở nên hoàn chỉnh vào lúc này: “Cho dù thời cơ xuất hiện của anh ta được ông trời ưu ái, có sự nghiệp ấn tượng, có thể khiến Hạ Khôn luôn coi trọng, nhưng người bên cạnh Hạ Khôn lúc này không phải là anh ta. Cho dù Phí Triều có địa vị gì trong lòng Hạ Khôn thì mối quan hệ của bọn họ đã dừng lại ở bước ‘tình nhân cũ’ rồi. Nói cách khác, Hạ Khôn không đủ yêu anh ta. Đối với tôi mà nói, Phí Triều không phải là một tấm gương tốt, cũng không phải là một đối thủ tốt.”

“Thứ mà tôi muốn không bao giờ liên quan đến sự phát triển cá nhân, không muốn chỉ là tình nhân hiện tại của anh ấy, cũng không muốn bị người sau thay thế. Thứ tôi mong muốn là sự lâu dài, là duy nhất, là ở bên cạnh anh ấy, cũng là người trong lòng anh ấy.”

Không ngoài dự đoán, rốt cuộc Tôn Gia cũng không thể duy trì dáng vẻ lịch thiệp được nữa, sắc mặt y thay đổi, trong sự kinh thường châm chọc còn có chút khó chịu: “Tôi cứ nghĩ cậu là người thông minh, không ngờ rằng cậu không biết tiến thủ mà tâm tư còn cao hơn cả trời. Chỉ dựa vào cậu á, hơn nửa năm rồi mà chỉ bàng môn tả đạo (*) được một cái giải lồng tiếng gì đó, còn muốn ở bên Hạ Khôn? Sao vậy, thích tư vị được bao dưỡng, không làm mà vẫn có hưởng, cho rằng dùng tình cảm thì có thể ở lại? Ha, đúng là kẻ ngốc mơ mộng hão huyền!”

(*) Bàng môn là cửa hông, không phải cửa chính; tả đạo là tôn giáo sai trái. Tóm lại trong văn cảnh này thì chỉ cách đi cửa sau để giành được giải.

Khâu Y Dã không hề tức giận, đến hôm nay cậu cũng mới hiểu rõ được một số việc. Tốc độ cậu nói chuyện không nhanh, nhưng mỗi chữ đều rất rõ ràng: “Tôi phải thừa nhận, thực ra tôi không thích hợp làm người của công chúng, không những không thích hợp, thậm chí tôi có quá nhiều mâu thuẫn và sợ hãi ẩn giấu trong lòng, một giải lồng tiếng phim hay nhất này cũng đủ khiến tôi lo lắng áp lực đến mức suýt nữa đã mắc lỗi trên sân khấu. Là một diễn viên, tôi có chút thiên phú, cố gắng làm việc hết mình, nhưng tôi không thể hy sinh nhiều hơn cho nó được, nó không thể làm tổn hại đến cuộc sống của tôi. Phí Triều, Ôn Bác Siêu, còn cả anh nữa anh Tôn, sức ảnh hưởng và tầm cao của các người, tôi không cách nào đạt được, nếu Hạ Khôn muốn tôi đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới giải trí giống như các người, e rằng kế hoạch của anh ấy cũng sẽ thất bại thôi. Có điều, để đền bù, tôi sẽ là một người yêu tốt.”

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, cậu nở một nụ cười tự tin: “Tốt hơn tất cả các người.”

Vương Thành Tịch nghe được báo cáo trong tai nghe, đi đến bên cạnh Hạ Khôn thấp giọng nói: “Khâu Y Dã và Tôn Gia đang ở trong góc của phòng bao ba tầng phía bên trái khán đài.”

Hạ Khôn lập tức đứng dậy, mắt thấy sắp bước ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, như là đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó, cuối cùng hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, phân phó Vương Thành Tịch đi tìm Khâu Y Dã, thay mình chuyển lời với cậu, bảo cậu xem điện thoại.

Sau khi Vương Thành Tịch rời khỏi, Hạ Khôn dùng cạn hết sức tự chủ của mình, sau khi do dự chốc lát, hắn gần như vô lực mà ngồi xuống sofa. Hắn muốn ngay bây giờ, ngay lập tức được gặp Khâu Y Dã, nhưng cũng không muốn gặp cậu vào lúc này. Bởi vì hắn biết, nếu như gặp được Khâu Y Dã, hắn chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được bản thân: hắn sẽ không màng địa điểm, làm lơ người khác, bất chấp hậu quả mà mạnh mẽ ôm lấy cậu, hôn cậu, nói yêu cậu.

Hắn không biết Khâu Y Dã vẫn luôn cho rằng hắn còn tình cảm với Phí Triều. Hơn nữa, thậm chí có là vậy, cậu cũng sẵn sàng dốc hết sức lực, dùng hết sự can đảm và tự tin để ở bên hắn.

Hắn cho rằng Khâu Y Dã chỉ có một chút tình cảm với mình nên hắn mới nói thích cậu. Hắn sợ trái tim quá nóng nảy và ích kỷ của mình sẽ dọa cậu sợ, cản trở cậu. Hắn tán thưởng diễn xuất hơn người của cậu, cũng biết rằng Khâu Y Dã nghiêm túc với sự nghiệp của mình như thế nào, cho nên hắn lo lắng Khâu Y Dã bởi vì kiêng dè sự khống chế của hắn mà trở nên do dự với phần tình cảm này. Hắn chậm rãi suy nghĩ, hy vọng một ngày nào đó hắn có thể tìm lại được sự cân bằng, để Khâu Y Dã cảm thấy an tâm khi ở bên hắn.

Thế nhưng Khâu Y Dã đã quen một mình, đã đi quá xa trên con đường yêu hắn rồi.

Vương Thành Tịch đi về phía thang máy dẫn đến khán đài tầng ba, lông mày bất giác nhíu lại.

Anh ta nhớ lại cuộc đối thoại với Từ Vãng nửa năm trước. Anh ta biết rõ sự ích kỷ và lạnh nhạt đối với chuyện tình cảm cá nhân của Hạ Khôn trong quá khứ. Vì thế cho đến tận lúc này anh ta mới nhận ra Từ Vãng quả thực là một lời thành sấm: Khâu Y Dã trở thành thất tình lục dục của Hạ Khôn. Cậu là lý do vì sao Hạ Khôn lại nhiều lần cuồng bạo bùng nổ trong nửa năm qua.

Ngay khoảnh khắc Vương Thành Tịch hiểu ra, anh ta liền hoảng sợ.

Bây giờ muốn Khâu Y Dã rời khỏi Hạ Khôn hiển nhiên là đã quá muộn, vậy thì Từ Vãng nói không sai, những chuyện liên quan đến Khâu Y Dã không thể bị rò rỉ ra ngoài – cậu đã trở thành điểm yếu lớn nhất của Hạ Khôn.

Tuy Tôn Gia đơn phương cho rằng Khâu Y Dã đã hạ thư tuyên chiến với mình, nhưng Khâu Y Dã lại không hề lo lắng: cậu có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Hạ Khôn không còn một chút tình cảm nào với Tôn Gia cả.

Mặc dù Tôn Gia khiến người ta đau đầu, nhưng Khâu Y Dã vẫn thoải mái chán. Cuối cùng thì cậu cũng có thể trút bỏ áp lực mà sự nghiệp mang lại khi thích Hạ Khôn – trong khoảng thời gian qua, ngoài mặt thì cậu tỏ ra không quan tâm, nhưng trong tiềm thức chưa bao giờ quên những người mà Hạ Khôn từng bao dưỡng trong quá khứ, lo lắng chính mình không đi đến được vị trí mà Hạ Khôn mong đợi, cũng không muốn trở thành trung tâm của sự chú ý, muốn tách biệt bản tính của Hạ Khôn và bản thân. Bây giờ thì cậu đã thông suốt rồi, Hạ Khôn đặt cho bọn họ tiêu chuẩn như vậy, rất có thể là vì bọn họ chưa từng chân chính có được tình yêu của hắn.

Yêu một người, làm sao có thể ra điều kiện đối phương phải là một ảnh đế cơ chứ?

Về phần Phí Triều… Cậu đã nói không xem Phí Triều là đối thủ, nhưng lại không có cách nào hoàn toàn không để tâm cho được, Phí Triều chính là cái dằm cắm sâu trong tim cậu. Có lẽ đợi đến lúc tình cảm của cậu và Hạ Khôn tốt hơn, cậu nên nói chuyện với hắn.

Khâu Y Dã còn đang suy nghĩ thì cửa thang máy mở ra, Vương Thành Tịch đứng ở bên ngoài.

“Được, bây giờ tôi đến chỗ trợ lý lấy điện thoại.”

Ánh mắt Vương Thành Tịch nhìn cậu không giống như trước, có nhiều hơn vài phần dò xét. Khâu Y Dã do dự một lúc, vẫn là hỏi: “Vương tiên sinh còn chuyện gì sao?”

“Hạ tổng chỉ dặn dò từng này, những lời sau đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi.” Khác với cỗ máy đơn giản giỏi giang đã được tiêu chuẩn hóa trong quá khứ, Vương Thành Tịch tỏa ra chút tình người. Anh ta biết rằng Hạ Khôn có lẽ cũng đang nghe vào lúc này, như với tư cách là trợ lý đặc biệt, về công về tư, mấy lời này cũng nên do anh ta nói ra. Cho dù sau này có bị Hạ Khôn tính sổ, anh ta cũng hy vọng điều này sẽ giúp đại não của Hạ Khôn giữ vững lý trí trong một đêm bùng nổ này.

“Tôi biết rằng bản hợp đồng mà cậu đã ký có một thỏa thuận cụ thể về bảo mật, nhưng tôi vẫn muốn nhiều lời thêm một câu, không chỉ vì mỗi lợi ích của Hạ tổng và sự ổn định của tập đoàn Thiên Thịnh, còn là vì an toàn cá nhân và sự phát triển của cậu mà suy xét, chuyện của cậu và chủ tịch Hạ càng khiêm tốn, càng ít người biết thì càng tốt.”

Sau khi Vương Thành Tịch nhắc đến điểm này, Khâu Y Dã chợt nhận ra rằng, gần đây dường như sự cẩn trọng đã bị tình yêu cuốn đi rồi. Sảnh lớn của trường quay hàng đầu của Trung tâm chắc chắn không phải là nơi thích hợp để trò chuyện riêng tư, lỡ như đoạn hội thoại vừa nãy của cậu và Tôn Gia bị người khác nghe thấy, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tuy Tôn Gia không đến mức không có phòng bị, nhưng lý trí của cậu trong các vấn đề liên quan đến Hạ Khôn cũng không đáng tin lắm. Khâu Y Dã có chút sợ hãi, cậu gật đầu, đáp lời: “Cảm ơn anh, tôi sẽ đặc biệt chú ý.”

Tiểu An nhìn thấy Khâu Y Dã, vội vàng đi tới: “Anh đã đi đâu vậy, anh Khâu? Chị Dư với em không tìm thấy anh đều sốt ruột gần chết rồi! Anh không sao chứ?”

Khâu Y Dã lắc đầu: “Anh không sao, chỉ là lúc trên sân khấu cảm thấy không thoải mái nên đi nghỉ một lát, bây giờ anh khỏe hơn nhiều rồi. Đưa điện thoại cho anh, còn nữa, nói với chị Dư rằng anh quay lại rồi, để chị ấy yên tâm.”

Điện thoại mở khóa, trên màn hình có một tin nhắn chưa đọc đến từ Hạ Khôn: Đợi ở bãi đậu xe P8 của khách sạn Lãng Đỉnh.

Khách sạn Lãng Đỉnh mới mở bên cạnh Trung tâm Điện ảnh và Truyền hình Quốc tế chính là nơi mà cậu sẽ ở lại đêm nay. Đây là lần đầu tiên Hạ Khôn không nói rõ thời gian.

Lúc Khâu Y Dã trở lại khách sạn thì đã là 3 giờ 30 phút sáng. Sau khi Tiểu An và Thư Dư rời đi, cậu tẩy trang, để đầu bù tóc rối, thay một bộ đồ thể thao, sau đó tìm đến bãi đậu xe theo bản đồ mà khách sạn cung cấp ở trong phòng.

Sáng sớm 4 giờ quá 8 phút, chính là bóng đêm cuối cùng trước khi mặt trời mọc.

Tầng tám là tầng cao nhất của bãi đậu xe ngoài trời. Khâu Y Dã bước ra khỏi thang máy, trong ánh đèn lờ mờ, cậu nhìn thấy chỉ có năm sáu chiếc xe ở tầng này, hình như có một người đang đứng cạnh chiếc xe gần mặt sông Bắc nhất.

Tim Khâu Y Dã đập loạn một nhịp, sau đó đập thình thịch càng lúc càng nhanh. Trong bóng tối, cậu có một linh cảm mạnh mẽ rằng, người đó là Hạ Khôn, đây sẽ là cuộc hẹn hò đầu tiên không giống với bình thường của bọn họ.

Cậu bước đến nhẹ nhàng nhất có thể, phát hiện Hạ Khôn đang dựa vào cửa xe nhìn về phía Đông.

“Muốn đợi mặt trời mọc sao?”

Hạ Khôn quay đầu, nhưng chỗ này lại cách xa ngọn đèn, Khâu Y Dã không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

“Không đợi mặt trời mọc, đợi em.”

Rõ ràng Hạ Khôn không nói lời âu yếm tình tứ gì ghê gớm nhưng nhịp tim của Khâu Y Dã càng lúc càng không chịu sự khống chế. Cậu cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường một chút: “Anh đợi bao lâu rồi? Tôi không ngờ buổi lễ lại kéo dài muộn đến vậy, đáng lẽ tôi nên gửi tin nhắn trước cho anh để căn thời gian.”

Hạ Khôn đứng thẳng người khỏi cửa ô tô, đi lên phía trước ôm lấy cậu. Hắn ôm vô cùng chặt, Khâu Y Dã muốn ôm lại hắn nhưng lại không nhấc được cánh tay ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im, nghi ngờ nhịp tim của mình đập dữ dội khiến Hạ Khôn cảm nhận được lồng ngực bị chấn động.

Hạ Khôn càng ôm càng chặt, Khâu Y Dã không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy có chút khó thở. Hạ Khôn như nghĩ tới điều gì đó, hơi thả lỏng vòng tay đang ôm cậu: “Có thể đợi được em, tốn bao nhiêu thời gian đều xứng đáng.”

Khâu Y Dã vùi mặt vào cổ Hạ Khôn hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi cơ thể chỉ thuộc riêng về Hạ Khôn hòa quyện với hơi lạnh của sương đêm, trong lòng dâng lên sự yêu thích con người này vô tận, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

“Nhưng tôi không nỡ để anh đợi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play