10 giờ 50 phút tối, hai căn phòng trên tầng ba mươi bảy của tòa nhà Thái Lợi Hoa ở thành phố H vẫn đang sáng đèn.
Vương Thành Tịch đợi ở gian ngoài văn phòng của Hạ Khôn, đối diện với người đàn ông mang vẻ mặt u ám qua vách ngăn khiến anh ta lo lắng. Trợ lý đặc biệt Vương thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên trong lúc đang làm việc, sẽ quay mặt sang nhìn mặt sông đen ngòm ở bên ngoài bức tường kính, vài con thuyền dừng ở bên cạnh được trang trí đèn bên ngoài trông không quá rõ hình dạng.
Một đêm thấp thỏm lo sợ như vậy đã bắt đầu từ mười ngày trước.
Hôm đó còn muộn hơn hôm nay một chút, Hạ Khôn nhận được video quay lén ngày đầu tiên của Khâu Y Dã. Trên khuôn mặt ban ngày vốn cau có của hắn nở một nụ cười đáng ngờ, có lẽ bởi vì đã lâu không cười nên biểu cảm trên gương mặt rất quỷ dị, cười đến mức có cảm giác như bị xé rách, khiến Vương Thành Tịch suýt chút nữa hoài nghi liệu cơ mặt của hắn có phải hỏng rồi không. Cho dù hắn cười một cách ‘dè dặt’ thì khí chất bị mây mù bao phủ trong nhiều ngày dường như cuối cùng cũng đã giảm bớt.
Tuy nhiên, điều mà anh ta không ngờ tới là, Hạ Khôn sau khi xem đến cuối thì lại đập vỡ cốc cà phê. Trong văn phòng yên tĩnh vào ban đêm, tiếng đồ sứ đập mạnh vào góc bàn của phòng làm việc có thể dọa người ta bị bệnh tim.
Vương Thành Tịch bị âm thanh đột ngột làm cho giật mình đến nỗi tay ấn bàn phím đánh ra một hàng chữ loạn, nhanh chóng đứng lên rồi vòng qua vách ngăn.
Hạ Khôn đã đứng dậy, đang nhìn chiếc quần của mình với vẻ mặt bực bội — phần lớn cà phê đều đổ lên chiếc quần âu đắt tiền của hắn. Khi chú ý đến vị trí bị cà phê làm ướt, dây thần kinh trên khuôn mặt của trợ lý đặc biệt Vương cũng giống như sếp mình, suýt chút nữa thì mất khống chế.
Sau này, khi Hạ Khôn xem video thì không còn đập cốc cà phê nữa, mà lần lượt làm gãy một cái bút và một tập folder, đập hỏng một cái bàn phím và hai con chuột. Một con chuột rơi trúng vào bể cá, bể cá đầu tiên là bị nứt, không bao lâu sau thì vỡ hỏng luôn, cá cảnh cùng với cây thủy sinh vùng vẫy giữa các mảnh kính vỡ trên nền đất, trông cực kỳ thảm thương.
Vì vậy, mỗi khi một video mới được gửi đến, Vương Thành Tịch đều kinh hồn táng đảm, hận không thể bọc tất cả những đồ vật mà Hạ Khôn duỗi tay là có thể với lấy vào trong miếng bọt biển.
Hạ Khôn của tối nay vẫn được xem là bình thường, trừ việc bảo anh ta tìm đến xưởng gốm nhà họ Thiện, mua lại tất cả đồ gốm mà Khâu Y Dã đã làm.
Hạ Khôn mở khóa điện thoại, phớt lờ những tin nhắn văn bản chưa đọc từ Tôn Gia, gọi điện cho Triệu Tư Vi để báo cáo định kỳ ba ngày một lần. Triệu Tư Vi ở đầu bên kia điện thoại cười như không cười, nói rằng trạng thái thái hai ngày qua không tệ.
Hạ Khôn đương nhiên nghe ra được sự trêu đùa trong lời nói của Triệu Tư Vi, nhưng hắn nghĩ đây cũng chính là nói Vạn Kính Tiên. Hắn biết Vạn Kính Tiên mấy năm nay vẫn luôn dây dưa không rõ với Tưởng Thanh Duy, gần đây quan hệ của hai người bọn họ khó khăn lắm mới hòa hoãn, trước mắt Tưởng Thanh Duy có lẽ sẽ không cùng Khâu Y Dã phát triển ra cái gì. Nếu như đổi thành một người khác sớm tối ở chung cùng Khâu Y Dã diễn ‘huynh đệ tình thâm’, lại còn ngủ cùng một chiếc giường, chưa chắc hắn sẽ dễ tính giống như lúc này.
Hai người quay phim đi theo Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy có một người là người của hắn, người còn lại là người của Vạn Kính Tiên, Vạn Kính Tiên chắc cũng đã xem qua mấy cái video này. Ngay khi nghĩ đến vẻ mặt lúc này của Vạn Kính Tiên thì tâm trạng của Hạ Khôn lại tốt hơn rất nhiều.
Đến 11 giờ 40 phút trưa ngày 22 tháng 5, sau khi nhóm truy sát ‘tóm gọn’ nhóm thứ bảy thì chỉ còn lại ba nhóm chạy trốn, trong nhóm minh tinh chỉ còn lại hai người Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy. Nhóm truy sát không những không có thông tin gì về bọn họ mà còn liên tục bị fan của hai người ngáng chân.
Tuy nhiên, công việc tại phòng chỉ huy vẫn diễn ra trật tự, bầu không khí không có quá nhiều lo lắng: giờ bọn họ đã có thêm người để tập trung truy lùng ba nhóm còn lại. Khi thời gian bước sang nửa sau của cuộc hành trình thì áp lực của những người chạy trốn sẽ càng gia tăng, sự kiệt quệ về sinh lý và tâm lý sẽ làm tăng khả năng mắc sai lầm.
Tại thị trấn W, cách thành phố N năm trăm km về phía tây, Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy đang ngồi trên một ống xi măng bỏ hoang bên cạnh công trường xây dựng. Trong tay là bánh bao kẹp thịt nguội Kim La, ăn thật là ngon, nhìn từ xa trông không khác gì mấy công nhân xây dựng sau hàng rào gạch nhựa.
Bọn họ đi loanh quanh thị trấn vào buổi sáng, chỗ này không khác mấy so với bọn họ dự đoán: cách thành phố cỡ trung không xa, đang phát triển nhanh chóng, tương đối mà nói thì số dân ngoại lai không có vẻ tăng đột ngột.
Công trường xây dựng đằng sau bọn họ ở bên kia con đường có một hàng ăn kinh doanh rất tốt, chính là bối cảnh chính của cảnh diễn ngày hôm nay.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, bọn họ đến nhà vệ sinh công cộng để thay quần áo, sau đó Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy tạm thời tách ra, tự mình đi đến quán đồ nướng Tiểu Lị.
Bà chủ của tiệm nướng Tiểu Lị tên là Tiền Tiểu Lị, vốn không phải là người bản địa. Khi còn trẻ cô bị cha mẹ sắp đặt gả cho một người chồng hơn mình mười tuổi, gia đình nhà chồng bá đạo một vùng, ở bên ngoài tìm hoa hỏi liễu ăn nhậu chơi bời, còn về đến nhà thì đánh vợ. Tiền Tiểu Lị tự ý phá thai, khẳng định sẽ không bao giờ mang thai nữa, sau vài lần bị đánh đập thì cuối cùng cũng ly hôn. Sau khi gần như cắt đứt quan hệ với cha mẹ thì cô tự ra ngoài xông pha, bắt đầu từ một quán ăn sáng nhỏ ven đường, mười năm sau cuối cùng cũng có quán đồ nướng thịnh vượng này.
Tiền Tiểu Lị rất thông minh, sau khi mua cửa tiệm này, cô buôn bán từ mười một giờ trưa đến một giờ đêm, sau sáu giờ tối mới là tiệm đồ nướng. Buổi trưa chỉ làm cơm nhà, còn buổi sáng từ năm giờ đến mười giờ thì thuê một nhà chị gái và em trai làm quán đồ ăn sáng. Sự tích khởi nghiệp của cô còn lên cả chương trình truyền hình của tỉnh.
Gần đây ở chỗ này có một tòa nhà trệt đã bị dỡ bỏ, một khu dân cư mới đang được xây dựng. Quán ăn của nhà cô vừa ngon vừa rẻ, những người công nhân thỉnh thoảng lại tới để thay đổi khẩu vị. Bếp sau vốn dĩ vẫn luôn bận rộn, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, lại có thêm một phụ bếp đổ bệnh, cô chỉ có thể dán thông báo tuyển dụng ở trước cửa.
12 giờ 20 phút trưa, lối đi trong quán chật kín người, liên tục có người la mắng bà chủ tại sao món ăn của tôi vẫn chưa đem lên. Tiền Tiểu Lị đầu đầy mồ hôi, lần lượt đến từng bàn giải thích ‘xin lỗi hôm nay chúng tôi không có đủ người’. Đang định quay lại quầy thu ngân thì một người thanh niên nghiêng người chen ngang, khuôn mặt có hơi đỏ lên vì nóng: “Người phục vụ vừa rồi nói với tôi rằng chị là bà chủ?”
Tiền Tiểu Lị lau mồ hôi: “Đúng vậy. Hôm nay thức ăn lên chậm, nếu cậu không đợi được thì tôi trả tiền lại cho cậu.”
Người thanh niên nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không gọi món. Tôi nhìn thấy tờ tuyển dụng phụ bếp dán trước cửa nên muốn hỏi là chị đã tuyển được chưa? Tôi…”
Tiền Tiểu Lị vừa nghe thấy thế liền lập tức kéo cậu vào phòng bếp mà không để cậu nói hết nửa câu sau, ném cho cậu một chiếc tạp dề, cầm một tờ đơn rồi quét mắt nhìn: “Rửa tay, xào một đĩa khoai tây chua ngọt, một đĩa cà tím thái sợi sốt nước hầm cá diếc.”
Mười phút sau, người thanh niên mang ra hai đĩa gồm khoai tây xào chua ngọt và cà tím thái sợi sốt nước hầm cá diếc, Tiền Tiểu Lị không nhúc nhích, chỉ khoanh tay nhìn cậu, người thanh niên ngượng ngùng giải thích: “Rất nhiều đơn đều có hai món này.” Cậu càng nói càng nhỏ, cuối cùng lo lắng đến mức nắm chặt mép tạp dề: “… Chủ yếu là cái chảo này vừa đủ hai đĩa.”
Tiền Tiểu Lị trừng mắt nhìn cậu, cầm một đôi đũa sạch lên, trước tiên gắp mấy sợi khoai tây, sau khi nuốt xong thì đổi sang một đôi đũa khác, lại gắp thêm một miếng nữa trong cùng một cái đĩa.
“Không phải là học ở trường đầu bếp đấy chứ?”
Mặt người thanh niên càng đỏ hơn: “Không phải… tôi… nhà tôi truyền cho.”
Tiền Tiểu Lị lớn tiếng gọi em gái phục vụ bưng đồ ăn, kêu cô bé đem bốn đĩa thức ăn này dọn lên theo đơn.
Em gái bước vào: “Này, anh là ai? Anh ở đây quay cái gì vậy?”
Lúc này Tiền Tiểu Lị mới nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở một nơi kín đáo bên cạnh mình, tay đang giơ một cái máy ảnh.
Cô tiến lên vài bước: “Anh là người của đơn vị nào? Ai cho anh vào đây quay?”
Anh quay phim sắp khóc đến nơi, Hạ tổng và Vạn tổng nhiều lần nhấn mạnh rằng tất cả những hành động của nhóm này đều phải được quay lại một cách trọn vẹn nhất có thể, lại thêm Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy dùng tình cảm để lay động lòng người, dùng lý trí để khiến người ta hiểu, anh ta còn có thể làm gì khác nữa?
Có lẽ mấy ngày nay quay Khâu Y Dã quá nhiều nên kỹ năng diễn xuất của anh quay phim cũng được nâng cao: “Tôi đến từ kênh ‘Đời Sống’ của đài Giang Nam, chúng tôi đang làm một kỳ của chương trình ‘Ấn Tượng Sau Nhà Bếp’, giám chế bảo chúng tôi đến đây mà, mấy chị không nhận được thông báo sao?”
Tiền Tiểu Lị và em gái bưng đồ đều sững sờ, tình huống gì đây?
Sau đó anh quay phim lấy giấy chứng nhận công tác tại đài truyền hình ra, liên tục nói xin lỗi, có lẽ là chưa thông báo đến nơi này.
Chờ Tiền Tiểu Lị sắp xếp ổn thỏa cho anh quay phim xong, lượng khách của quán đã vượt mức đỉnh điểm.
“Chị Tiểu Lị, chị đổi đầu bếp rồi à?”
Tiền Tiểu Lị để ý thấy trên bàn có một đĩa cá kho đã ăn hết một nửa, màu sắc còn tươi hơi so với cậu chàng Đại Hải làm trước đây: “Đúng vậy, không phải là quá bận sao, nên mới tuyển thêm một người. Ăn thế nào, vẫn ổn chứ?”
Vị khách gật đầu: “Ngon lắm! Ngon lắm! Hương vị điều chỉnh rất tốt.”
Tiền Tiểu Lị cảm thấy nhẹ nhõm, gỡ quảng cáo tuyển dụng ở trên cửa xuống.
Người thanh niên thất thần ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ống kính máy quay của anh quay phim, tay chân không biết nên đặt ở đâu.
“Không sao đâu, Tiểu Dã, cậu cứ xem như không nhìn thấy máy quay đằng kia, chúng ta trò chuyện đi.” Cậu thanh niên này căng thẳng đến mức khiến Tiền Tiểu Lị cũng bắt đầu căng thẳng theo, nhịn không được an ủi cậu.
Một vị MC vừa bước vào, cũng nói tương tự như những gì anh quay phim đã nói, nói rằng giám chế ở đài truyền hình nhiều việc quá nên có lẽ quên mất thông báo cho bên này, nhưng có thể ghi hình trước để giảm áp lực lúc ghi hình sau này.
MC này rất ưa nhìn, nhìn một phát liền có cảm giác người này làm trong đài truyền hình, nhưng kiểu tóc có hơi xấu, không biết có phải là kiểu tóc gần đây đang thịnh hành ở các thành phố lớn hay không. MC cười rất thân thiện nhiệt tình, nói rằng tuyển đầu bếp trong đoạn thời gian này rất thú vị, có thể nâng cao tính câu chuyện.
Tiền Tiểu Lị cũng cảm thấy rất có tính câu chuyện, dẫu sao thì đang lúc bận rộn thế này lại đúng lúc tuyển được một đầu bếp ưng ý, giống như lửa xém lông mày mà kịp đưa chì kẻ mày vậy, thật sự có thể nói là duyên phận hiếm có.
Nhưng người thanh niên rất kháng cự, vô cùng không muốn lên tivi. Cuối cùng Tiền Tiểu Lị cũng nổi đóa, người thanh niên mới ấp úng nói rằng cậu đắc tội người ta, trốn khỏi quê nhà, sợ lên tivi bị người đó phát hiện.
“Cậu như vậy mà làm sao lại đắc tội người ta?” Tiền Tiểu Lị cảm thấy kỳ quái, tính cách của cậu chàng này mềm yếu như vậy, có chỗ nào giống người chọc phải phiền phức chứ?
Người thanh niên do dự một lúc mới nhỏ tiếng nói rằng người con gái mà người kia thích cứ một mực theo đuổi cậu, cậu đã nói cậu và cô gái đó không có quan hệ gì cả, nhưng người kia không thể làm gì cô gái được nên chỉ có thể trút giận lên cậu. Cậu không chọc vào được nên chỉ có thể trốn đi.
Tiền Tiểu Lị rất tức giận: “Thằng đó là ai thế?! Nên vạch trần tên khốn nạn như vậy trước mặt người dân cả nước mới được!”
Người thanh niên làm thế nào cũng không chịu nói, lúc thực sự bị ép buộc đến sốt ruột thì mới nói đó là một (phú) nhị đại.
Lời này vừa nói xong thì Tiền Tiểu Lị đã hiểu rõ nỗi khổ của cậu: trên đời này có quá nhiều người không thể chọc vào, lúc cô còn trẻ không phải cũng đã trốn đi đó sao?
Cô đã quên mất việc phải xem thẻ căn cước của người thanh niên này.
Sau khi Tưởng Thanh Duy dẫn theo anh quay phim rời đi, Khâu Y Dã đã giúp xiên các loại thịt và rau củ cả buổi chiều, tối đến vừa học tập vừa nướng giúp. Đến đêm, Tiền Tiểu Lị đưa cho cậu một tuần lương để cậu giải quyết việc gấp, trước tiên tìm một chỗ để ở.
Khâu Y Dã cảm ơn cô nhiều lần rồi mới lấy tiền, rẽ qua hai ngã tư để tụ họp với Tưởng Thanh Duy và hai anh quay phim.
“Anh Khâu, em tìm được một chỗ cho thuê ngắn hạn, vô cùng rẻ, chủ cho thuê không nhắc đến chuyện thẻ căn cước, nhưng điều kiện có hơi kém.”
Khâu Y Dã đi theo cậu ta qua hai con phố, đi đến rìa của thị trấn. Nhìn tòa nhà nhỏ ba tầng có nước bẩn tràn lan ủ dột ở trước mặt, cái hình dung ‘điều kiện có hơi kém’ này giống như một filter làm đẹp vậy.
“May mà chúng ta mang theo túi ngủ.”
Sau khi bọn họ biến mất trong tòa nhà, một vài bóng người mang theo những thanh thép bước ra từ bóng tối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT