Hạ Khôn đang ngược sáng, Khâu Y Dã không nhìn được rõ biểu cảm trên mặt hắn. Cậu chỉ muốn nói đùa thôi, thế mà Hạ Khôn lại hỏi ngược lại cậu, thật là nửa điểm cũng không định chịu thiệt.
Cậu nằm xuống, duỗi tay sờ lên vành tai mềm mại của Hạ khôn, không hiểu sao lại nhớ đến câu ‘còn không phải là không thắng nổi chữ thích’ của Tưởng Thanh Duy.
Hôm nay lúc Hạ Khôn giới thiệu cậu với mẹ của hắn, vậy mà lại dùng thân phận ‘con của bạn cũ’, khiến cả chiều nay trong lòng cậu tràn đầy ngọt ngào và mềm mại. Còn có mẹ của Hạ Khôn nữa, khiến người ta vô thức muốn gần gũi.
Mặc dù hiện tại cậu không thể làm rõ đây là tình thú của Hạ Khôn hay là Hạ Khôn cũng hơi thích cậu, nhưng lúc này cậu không muốn suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện vẫn nên làm từng bước một.
“Bằng lòng chứ.” Khâu Y Dã cầm lấy tay trái của Hạ Khôn, nhẹ nhàng hôn lên: “Tôi bằng lòng.”
Ánh nến khẽ lay động, phản chiếu bóng người triền miên trên giường hư hư thực thực.
Khâu Y Dã nằm đè lên người Hạ Khôn, ngón tay khẽ lướt qua cơ bụng săn chắc của hắn, đồng thời quan sát biểu cảm trên gương mặt hắn.
Đôi lông mày cương nghị và đôi môi bất động, nhưng trong đôi mắt lại có ngọn lửa và các vì sao.
Cậu tiến lại gần, cắn nhẹ vào đầu v* của Hạ Khôn, dùng lưỡi trêu chọc phần bị kẹt ở giữa hai hàm răng. Khâu Y Dã cảm nhận được hô hấp của Hạ Khôn đột ngột trở nên nặng nề, tay cậu xoa trên cơ ngực hắn, chăm sóc cả bên còn lại, đầu tiên là dùng cả bàn tay nắm lấy, sau đó xoa nắn lúc nhẹ lúc nặng, tiếp theo dùng móng tay cào nhẹ viên thịt đã trở nên nhạy cảm.
Cuối cùng thì Hạ Khôn cũng không chịu đựng nổi, lật người đè lên Khâu Y Dã, một phát kéo quần lót của cậu xuống nhưng lại không có động tác gì tiếp theo, chỉ quỳ gối rồi tách hai chân Khâu Y Dã ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ phận giữa hai chân cậu.
Khâu Y Dã cảm nhận được ánh mắt chân thực của Hạ Khôn, trụ thể sớm đã hoàn toàn cương cứng không khỏi vểnh về phía trước, giống như đang mời gọi, vốn không trải qua bất kỳ sự đụng chạm nào mà đã chảy ra dịch thể trong suốt.
Bàn tay Hạ Khôn đang nắm lấy đùi Khâu Y Dã đột nhiên dùng sức, hắn cong lưng ngậm lấy cây thịt thô dài màu hồng kia, nghe được tiếng hít thở theo bản năng của Khâu Y Dã. Lưỡi hắn lướt qua bao quy đầu, đầu lưỡi khảy vào lỗ nhỏ trên đầu gậy th*t, thỉnh thoảng mút lấy.
Không bao lâu sau khóe mắt Khâu Y Dã đã ướt đẫm, cậu run rẩy gọi Hạ Khôn: “Hạ Khôn… Được rồi… Được rồi…”
Hạ Khôn ngậm từng hòn bi của cậu một lượt xong mới buông tha hạ thân cậu, nhích lên trước hôn môi cậu.
Khâu Y Dã nếm được mùi vị của chính mình, mặt lập tức nóng bừng, nhưng lại vô cùng động tình, tay sờ vào bờ mông rắn chắc của Hạ Khôn rồi ấn xuống dưới. Hạ Khôn ngay lập tức hiểu được ý của cậu, bắt đầu dùng thứ của mình cọ xát với thứ của Khâu Y Dã, hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc sảng khoái.
Khâu Y Dã đang lúc ý loạn tình mê thì nghe thấy Hạ Khôn ở bên tai mình nói: “Em nói muốn thử, vậy có muốn thử không?”
Khâu Y Dã quay mặt sang, nhìn vào mắt Hạ Khôn một cách không chắc chắn: “Gì cơ?”
Giọng của Hạ Khôn cứng đờ nhưng gò má lại hơi ửng đỏ: “Em có muốn thử không?”
Mặc dù Khâu Y Dã có sự mong chờ mơ hồ nhưng đó chỉ là một câu nói đùa mà cậu tiện mồm nhắc vào lúc đó, không nghĩ rằng Hạ Khôn lại thực sự đồng ý.
Phản ứng đầu tiên của cậu là cắn lên môi Hạ Khôn, không biết phải làm sao để thể hiện bản thân, chỉ có thể mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng hắn. Hạ Khôn bị kích thích bởi sự mạnh bạo bất ngờ của cậu nên cũng bất chấp mà kịch kiệt đáp lại, môi lưỡi khuấy động, giống như kẻ khát nước trên sa mạc mà hút lấy chất lỏng trong miệng đối phương. Hôn đến gần như nghẹt thở, Khâu Y Dã mới thở hổn hển hỏi Hạ Khôn có gel bôi trơn không.
Hạ Khôn mò được một hộp thiếc nhỏ ở bên cạnh, là một loại mỡ dưỡng da kiểu cổ điển, trên nắp hộp là hình ảnh người đẹp Trung Hoa mặc sườn xám. Thiết nghĩ những vật dụng hàng ngày như vậy được chuẩn bị để phù hợp với phong cách của trang trại rượu kiểu cũ này.
Khâu Y Dã hôn lên tóc mai của Hạ Khôn, lời nói bất giác dịu dàng: “Vậy không được, lần đầu tiên không thể dùng cái này để thay thế. Phần thưởng giữ lại đã, tôi muốn làm anh ở nơi lần đầu tiên anh làm tôi.”
Cậu cầm chiếc hộp thiếc nhỏ từ tay Hạ Khôn, lấy một ít mỡ màu trắng ngà ra rồi tự xoa lên cửa sau của mình.
Ở nơi mà Khâu Y Dã không nhìn thấy, khóe mắt Hạ Khôn đã ửng đỏ.
Bọn họ chỉ làm một lần trên chiếc giường Bạt Bộ cổ kia, Khâu Y Dã nghe Hạ Khôn nói chiếc giường này là đồ cũ nên cũng không muốn giày vò nó thêm nữa. Hạ Khôn mới làm một lần thì sao có thể đủ được, trong thùng tắm lớn bằng gỗ lại đè Khâu Y Dã làm thêm lần nữa nhưng vẫn chưa thỏa mãn. Khi nghe thấy bụng của Khâu Y Dã bắt đầu réo lên vì đói, hắn mới buộc mình phải kìm nén dục vọng bất tận không cách nào có thể giải tỏa được hết.
Nhà ăn của trang trại rượu đối diện với căn bếp cũ chật hẹp, lúc động đũa Khâu Y Dã mới nhớ ra hỏi Hạ Khôn đến thành phố S lúc nào.
“Hôm nay anh mới đến?!”
“Sao vậy?”
“Haiz, lỗi của tôi, nên sớm nghĩ đến mới phải, tối qua anh vẫn còn ở thành phố B.”
Hạ Khôn nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của Khâu Y Dã, không biết cậu đang phiền não điều gì.
Khâu Y Dã liếc hắn một cái: “Ngày đầu tiên trở về nên cùng ăn cơm với bố mẹ.” Cậu nhìn đồng hồ bằng gỗ mun ở trên tường: “Ăn nhanh lên rồi về sớm đi, ít nhất không thể đêm không về ngủ.”
Hạ Khôn dừng đũa, nhìn chằm chằm Khâu Y Dã một lúc lâu, mãi cho đến khi Khâu Y Dã nhìn lại và hỏi thì hắn mới cúi thấp đầu, đưa cho cậu một bát canh vịt hải sâm nhỏ cách cậu hơi xa.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng hắn tràn ngập những tình cảm xa lạ.
Hạ Khôn cảm nhận được rằng, đối với Khâu Y Dã thì gia đình quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Khi Khâu Y Dã nói về gia đình mình với vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, đặc biệt là em trai, trong lòng hắn sẽ có lúc khó chịu. Tuy nhiên, sự quan tâm như bây giờ lại lan rộng đến gia đình hắn, thế mà lại ấm áp đến vậy.
Cừu Đức Triệu nghe Cừu Y Vân nói gặp được vợ và con trai của Hạ Chính Tường, thầm nghĩ quả thực rất có duyên phận, hẳn là nên biết ơn sự chăm sóc của người ta. Số điện thoại của Hạ Chính Tường trong danh bạ điện thoại vẫn còn lưu từ ngày kỷ niệm thành lập trường tám năm trước, không ngờ rằng thế mà gọi được. Trùng hợp là Hạ Chính Tường nghe vợ mình kể về cuộc gặp gỡ tình cờ chiều nay thì cũng đang lật xem cuốn sổ kỷ niệm mà năm ấy ngày thành lập trường còn giữ lại.
Sau nhiều năm nối lại liên lạc, hai người trò chuyện rất nhiều, Hạ Chính Tường vừa đặt điện thoại xuống thì Hạ Khôn bước vào.
“Trước đây bố đã nhắc về chú Cừu với con rồi à?” Sau khi phấn khích nối lại liên lạc với đàn anh cũ, Hạ Chính Tường lập tức nhận ra chuyện này có khá nhiều chỗ kỳ lạ.
Hạ Khôn mặt không đổi sắc: “Con nghe mẹ nói qua, người đàn ông đẹp trai nhất trong cuốn sổ kỷ niệm.”
Cao Mẫn Chi đã không còn nhớ mình từng nói câu nào như vậy hay chưa, nhưng lúc này không phải là thời điểm tốt để truy tìm quá khứ, bởi vì chồng bà đang nghi ngờ nhìn sang. Bà bưng cốc sữa nóng đi tới: “Con nhớ nhầm rồi, làm gì có ai đẹp trai hơn bố con?”
Vấn đề này cứ như vậy mà được bỏ qua. Trước khi đi ngủ Hạ Khôn nhận được chỉ thị của bố mẹ, bảo hắn liên lạc với Khâu Y Dã, ngày kia dẫn theo chị và em trai đến nhà ăn cơm. Hạ Khôn suy nghĩ rồi nói rằng Khâu Y Dã phải vào đoàn phim vào ngày mùng năm, mùng bốn chắc hẳn phải chuẩn bị đồ đạc, bằng không thì đổi sang ngày mai.
Cao Mẫn Chi nhìn hắn với nụ cười đầy thâm ý, gật đầu nói: “Nghĩ chu đáo đấy.”
Nhà họ Hạ chuẩn bị bữa tiệc gia đình không quá cầu kỳ, chủ yếu là các món ăn của thành phố G với nguyên liệu tươi ngon và tinh tế, dì Chu làm cơm là người từ quê của Cao Mẫn Chi, am hiểu nhất là ẩm thực truyền thống địa phương.
Có hai, ba đĩa ở trên bàn là món ăn phương Bắc do Cao Mẫn Chi làm, hình thức bình thường, hương vị chỉ ở mức chấp nhận được. Theo quan sát của Khâu Y Dã, hầu hết thời gian Hạ Chính Tường đều ăn cơm vợ nấu, hơn nữa không trông có vẻ là không có ý giữ mặt mũi cho vợ, có vẻ rất thích.
Mặc dù lĩnh vực chuyên môn của Cừu Y Khâu và Hạ Chính Tường không giống nhau nhưng bọn họ trò chuyện vô cùng nhiệt tình. Cừu Y Khâu khi nói về chuyên ngành của mình hoặc những thứ liên quan đến chuyên ngành của mình thì hoàn toàn không thấy sự ngượng nghịu lạnh nhạt ngày thường khi đối diện với người ngoài, vẻ mặt bay bổng khiến thiếu niên trông như đang phát sáng.
Sau khi Cao Mẫn Chi sinh Hạ Khôn xong thì vẫn luôn muốn có thêm một cô con gái, nhưng có thể do tiếp xúc với nguyên liệu hóa chất và thuốc thử trong công việc nên vẫn không thể mang thai tiếp, đến cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối. Sở thích ăn mặc của Cừu Y Vân không được hầu hết phụ nữ trung niên đánh giá cao, nhưng Cao Mẫn Chi lại cho rằng cô rất có cá tính, hơn nữa càng tiếp xúc lại càng yêu thích tính cách độc lập, phóng khoáng nhưng không mất đi nét dịu dàng của Cừu Y Vân, chỉ cảm thấy mới gặp đã thân. Khi biết mẹ của ba chị em mất sớm, bà hận không thể giữ cô ở lại nhà mình làm con nuôi, nhưng lại sợ nếu làm như vậy thì dọa đứa trẻ mất nên chỉ có thể không ngừng nói, nếu sau này đi thăm em trai thì nhất định phải ghé vào nhà dì ngồi chơi, cùng nhau đi mua sắm, uống trà.
Hai bên đều trò chuyện sôi nổi, Khâu Y Dã và Hạ Khôn ngồi ở giữa lại an tĩnh nhất. Hai người nghiêm túc dùng bữa, thỉnh thoảng lại trao đổi quan niệm về một món ăn nào đó.
“Trước đây khái niệm của tôi đối với ẩm thực của thành phố G chỉ có các loại mì, không ngờ lại có nhiều sắc thái đến vậy.”
“Quả thực người bình thường ở thành phố G chủ yếu là ăn mì. Chỉ là gia đình dì Chu có công thức nấu ăn do tổ tiên truyền lại, mấy thế hệ sau này lại có không ít những món mới được chế tạo. Anh họ của dì còn giỏi hơn, hiện tại là bếp trưởng của Phương Giang lâu.”
Phượng Giang lâu là nơi mà ngay cả khi bạn có đủ năng lực, bạn cũng có thể không hẹn trước được. Khâu Y Dã đã từng đến một lần vào năm ngoái khi cậu đi xã giao cùng Tạ Nghiêu, quả thực khiến người ta ấn tượng sâu sắc, không khỏi đối đãi thận trọng hơn với đồ ăn trước mặt.
Hạ Khôn nhìn dáng vẻ cẩn thận nếm thử của cậu, ý xấu không có nói toạc ra năng khiếu nấu nướng của dì Chu không cùng cấp bậc so với anh họ của dì, hơn nữa dì cũng không kế thừa công thức gia truyền, bằng không cũng sẽ không làm đầu bếp nhà bọn họ.
Khâu Y Dã ăn được một lúc mới hiểu ra Hạ Khôn đang trêu cậu. Cậu có tự tin rằng mình có thể làm giống ít nhất 80% những món này, những món này và Phượng Giang lâu có chênh lệch quá lớn.
Cậu đang nghĩ làm sao để phản kích lại thì điện thoại trong túi áo của Hạ Khôn rung lên.
Hạ Khôn nhìn lướt qua màn hình, là Vương Thành Tịch, cũng không nghĩ tới việc muốn tránh Khâu Y Dã nên trực tiếp nhấn nghe máy. Một lúc sau, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, đứng dậy đi ra khỏi phòng ăn chính.
Nhưng Khâu Y Dã vẫn nghe được một phần nội dung, liên quan đến công ty con của Thiên Thịnh ở thành phố H, và cả Phí Triều nữa.
Cậu tự nhận là mình không có nghĩ nhiều cái gì cả, thất thần lọc xương trong thịt cá ở trên đĩa sứ. Vẫn chưa kịp lọc sạch sẽ thì thấy Hạ Khôn vội vàng quay lại, trên người đã thay quần áo chỉnh tề, nói xin lỗi có chuyện gấp phải rời thành phố S trước, mọi người từ từ ăn.
Hạ Chính Tường và Cao Mẫn Chi đã quen với trạng thái bận rộn của con trai, lần này trở về vào ngày 1/5 đã không dễ dàng gì, vì thế chỉ dặn tài xế lái xe cẩn thận, dặn Hạ Khôn tự chú ý sức khỏe.
Hạ Khôn đang muốn nói gì đó thì điện thoại lại rung lên. Khóe miệng hắn căng ra, gật đầu với những người đang ngồi nhìn như xin lỗi rồi xoay người rời đi.
Có lẽ là bù đắp cho thị giác vốn sinh ra đã yếu ớt và không có cảm giác đau nên những giác quan khác của Khâu Y Dã đều rất nhạy cảm, cậu nghe được từ góc tường loáng thoáng truyền đến giọng nói: “Phí Triều, đừng lo lắng, cậu bình tĩnh trước đã…”
Chiếc xương cá bé tí nhô lên, bị Khâu Y Dã dùng đũa gắp ra. Nhưng cậu vẫn không thể bỏ vào miệng – những chiếc xương đó dường như đã đâm vào trong tim cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT