Cuộc gọi không có người nhận, tự động chuyển sang hộp thư thoại, sau khi Khâu Y Dã để lại lời nhắn thì thở phào nhẹ nhõm cúp máy. Nếu như Hạ Khôn mà nghe máy, cậu thực sự không biết phải dùng giọng điệu gì để nói chuyện mới thích hợp.

Sau khi tạm biệt đoàn phim, cậu quay về thành phố để tiếp tục lịch trình, sau đó quay quảng cáo cho hãng đồ uống thể thao mà cậu làm người đại diện, lúc quay về nơi ở đã chín giờ tối. Đầu tiên là đi tắm nước nóng, sau khi từ phòng tắm đi ra thì nấu cho mình một bát mì Xuân Dương, lục tủ lạnh rồi xé một gói cải bẹ. Cậu ngồi xuống vừa ăn vừa dựng Ipad lên, gần đây quá bận rộn nên lâu lắm rồi cậu không lên mạng xem tin tức. Không cần lướt xuống dưới, Khâu Y Dã đã nhìn thấy tên của Hạ Khôn ngay trang đầu tiên của trang chủ.

Tập đoàn Thiên Thịnh thu mua một công ty Mỹ WG, Hạ Khôn phản ứng trước tin đồn về việc sa thải quy mô lớn.

Khâu Y Dã thầm nghĩ, ồ, hóa ra là đang bận công việc. Cậu đọc xong bài báo liền tiện tay lướt bình luận, có một bình luận không bắt mắt nhưng khiến cậu chú ý.

“Aaaa, thật là biết cách chuyển hướng sự chú ý, luận về thực lực xã giao, tôi phục ngay papa Hạ.”

Chuyển hướng sự chú ý?

Khâu Y Dã có hơi tò mò, nhấn vào một trang mới để đăng nhập vào một diễn đàn ẩn danh. Mặc dù các phương tiện truyền thông chính thống trông thì có vẻ sạch sẽ, nhưng sẽ có một số thứ đã bị ẩn đi có thể tìm được dấu vết còn sót lại ở chỗ này. Quả nhiên, sự kiện mới xảy ra không lâu, vẫn còn bài đăng thảo luận mã hóa. Khâu Y Dã xem đến hơi mệt, may mắn là có một bài tóm tắt của một tiểu thiên sứ có mã hóa không quá dày.

Theo dòng thời gian, sự kiện bắt đầu vào tối ngày 10 tháng 4, có người đăng tải lên mạng một bức ảnh không quá rõ ràng, nhân vật chính là Hạ Khôn, Lâm Chấn của công ty đầu tư Hải Thức và Tùng Anh Hào của công ty truyền thông Lạc Đào. Trong ảnh, Hạ Khôn đánh Lâm Chấn và Tùng Anh Hào máu chảy đầy mặt.

Người tung bức ảnh nói rằng ăn cơm ở Minh Lan, đi vệ sinh thì thấy có người đánh nhau, một đánh hai, xem đến ngơ luôn.

Người tung bức ảnh hình như không biết nhận vật chính của sự kiện này là ai, nhưng cư dân mạng đều là những người tinh mắt. Bức ảnh này chỉ lan truyền trên mạng hơn mười tiếng rồi hoàn toàn biến mất, nhưng thông tin đã lan rộng. Bốn ngày sau có một nhân sĩ tự xưng là người của công ty con của tập đoàn Thiên Thịnh đã liên tiếp giành được hai vụ thầu lớn từ công ty đầu tư Hải Thức, sau đó lại có người nói Thiên Thịnh đã rút vốn khỏi một bộ phim điện ảnh và hai bộ phim truyền hình của công ty truyền thông Lạc Đào.

Đây quả thực là vở kịch lớn của năm, các diễn đàn lớn sôi nổi mở đề tài thảo luận về ân oán tình thù giữa Hạ Khôn, Lâm Chấn và Tùng Anh Hào. Thảo luận tới thảo luận lui cũng không có thông tin gì, dường như giữa bọn họ chỉ có mối quan hệ hợp tác thương nghiệp bình lặng như nước. Thế là cuối cùng đều bị drama này tạt cho lạc chủ đề. Lâm Chấn bị bóc là gay, từng ngủ với không ít minh tinh, thậm chí còn có cả MC và đạo diễn trẻ. Thông tin về Tùng Anh Hào lại càng nhiều hơn,có tin đồn với vô vàn ‘hoa thơm cỏ lạ’.

Mọi người bắt đầu bổ não, hai người này không phải là uống quá nhiều rồi muốn dâm loạn Hạ Khôn đấy chứ? Dùng móng chân nghĩ cũng không có khả năng, chưa nói đến việc trong đầu bọn họ có bị úng phân hay không, cho dù Hạ Khôn nằm úp sấp trước mặt, với khí chất đó cũng không ai dám đụng vào. Vì vậy có người đoán là bọn họ động vào người của Hạ Khôn, suy đoán này tương đối đáng tin, nhận được sự tán đồng rộng rãi của quần chúng hóng drama.

Cho nên Hạ Khôn là gay sao? Ồ, thảo nào hắn vẫn chưa kết hôn. Cũng có người phản bác, việc Hạ Khôn ngồi ở vị trí này ở độ tuổi này mà không kết hôn thì không cần quá nghiêm túc, hơn nữa Tùng Anh Hào ngủ với nữ minh tinh tương đối nhiều.

Nói tóm lại bên nào cũng cho là mình đúng, quần chúng thảo luận hăng say về hình tượng của Hạ Khôn: vì yêu hận tình thù mà đầu rơi máu chảy, ngẫm lại thật đúng là Jack Sue(*)!

(*) Là biến thể dành cho phái nam của từ Mary Sue, có nghĩa là hình tượng nhân vật hoàn hảo, có ngoại hình xuất chúng, sở hữu tài năng giỏi giang, không gì không làm được trong phim ảnh, tiểu thuyết…

Nửa ngày lại trôi qua, tất cả những bài đăng có mã hóa không dày đều đã biến mất.

Khâu Y Dã đọc xong một bài đăng, cảm thấy trí tuệ tập thể của quần chúng hóng drama xứng đáng được ghi nhận, những suy đoán đều khá là hợp lý. Nhưng nói sao đây ta, cậu vẫn cảm thấy cứ kỳ kỳ.

Đầu tiên, câu ‘vì yêu hận tình thù mà đầu rơi máu chảy’ đặt trên người Hạ Khôn cực kỳ không hài hòa. Nếu như là Hạ Khôn mà cậu biết, nếu người mình thích bị ức hiếp, hắn nhất định sẽ lên kế hoạch tỉ mỉ xử đối phương đến chết, mà cũng không biết hắn đã làm thế nào, gióng trống khua chiêng đơn giản mà thô bạo như vậy không phải là phong cách của Hạ Khôn.

Thứ hai, mặc dù người tung bức ảnh khẳng định mình không quen biết Hạ Khôn, mọi chuyện dường như chỉ là trùng hợp, nhưng Khâu Y Dã vẫn cảm thấy Hạ Khôn bị người khác tính kế, với người có địa vị như Hạ Khôn, trên mạng không có khả năng rò rỉ thông tin bùng nổ như vậy.

Lại nói, mùng 10 tháng 4 chẳng phải là cái đêm Hạ Khôn đến khách sạn nơi đoàn phim đang ở, sau đó làm cậu đến ngất rồi rút chim bỏ đi đó sao? Cho nên tuyến thời gian của Hạ Khôn đêm đó là đầu tiên đánh người xong, sau đó lái xe bốn mươi cây số đến ngủ cậu, cuối cùng quay về xử lý chuyện tiếp theo. Vậy nguồn sức mạnh ở trên giường làm cậu đến chết đi sống lại là bởi vì đánh người không sướng tay à? Nghĩ thôi mà cứ thấy quái quái sao ý?

Còn một điểm nữa, ‘người mà Hạ Khôn thích’?

Nếu như tồn tại một người có thể khiến Hạ Khôn chiến đấu vì mình như vậy thì quả thật là điều bất ngờ, và còn có… sự khó chịu không thể giải thích được.

Duy trì mối quan hệ thể xác với cậu, đồng thời trong lòng lại chứa một người khác, nếu mà nghĩ như vậy hình như có hơi khốn nạn.

Khâu Y Dã vốn dĩ muốn chịch một trận sau khi phim đóng máy, nhưng xem ra bây giờ có lẽ Hạ Khôn chạy không thoát thân. Ngày mai cậu có hơn nửa ngày để nghỉ ngơi, nếu đã vậy thì cậu có thời gian rỗi rồi. Cậu gửi tin nhắn WeChat cho chủ xưởng gốm là anh Sóc, đặt trước chỗ nửa ngày với anh ta.

Thói quen khó khăn lắm mới hình thành vẫn là không nên dễ dàng từ bỏ, Khâu Y Dã trải tấm thảm yoga ra chuẩn bị tập một bài yoga trước khi ngủ, đang lúc cậu quỳ nhoài người về phía trước để thả lỏng cột sống thì cảm nhận được điện thoại trên sàn ở bên cạnh đổ chuông. Cậu nghiêng mặt sang, duỗi tay cầm điện thoại lên, là Hạ Khôn. Cậu chuyển sang tư thế ngồi rồi nhấn nút nghe.

“Phim đóng máy rồi à?”

“Ừm, ngày hôm qua đóng máy.”

Khâu Y Dã có hơi quan tâm muốn biết những chuyện lộn xộn của Hạ Khôn đã được giải quyết hay chưa, nhưng lập tức nhớ đến kết quả suy nghĩ hai ngày qua bèn gạt bỏ ý định hỏi thăm. Ở đầu bên kia, vài giây không thấy Hạ Khôn lên tiếng, Khâu Y Dã kiên nhẫn chờ, cũng không nói một lời.

“Chiều mai đến Hối Gia.”

Khâu Y Dã có chút xấu xa mà nghĩ, cậu không phải là trai bao lúc nào gọi thì đến. Cậu chuyển điện thoại từ tay trái sang tay phải: “Thật ngại quá, là thế này… Tôi đã hẹn chiều mai đi làm gốm rồi.”

Không ngoài dự đoán, cậu cảm nhận được rõ khí áp của Hạ Khôn ở đầu bên kia đã giảm xuống, Khâu Y Dã thấy vui hơn một chút nên đúng lúc nói thêm: “ Hạ tiên sinh có hứng thú không? Có muốn cùng đi không? Nghịch bùn rất thư giãn đầu óc đó.”

Hạ Khôn ở đầu bên kia có vẻ như đang xem lịch trình, cuối cùng đồng ý.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Khâu Y Dã, sau khi ngắt cuộc gọi với Hạ Khôn, cậu nhếch khóe miệng rồi lại đặt thêm một chỗ nữa với anh Sóc.

Hạ Khôn ngồi trong văn phòng nhéo vai và cổ, cảm thấy mình quả thực cần được thư giãn đầu óc, với lại, quan trọng hơn là hắn muốn gặp Khâu Y Dã.

Hai ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, lúc bảy giờ Tôn Gia tìm đến cửa thì hắn vẫn còn đang trong văn phòng.

Tôn Gia dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, khuôn mặt đẹp trai có chút méo mó: “Cho nên anh quan tâm đến Phí Triều như vậy sao? Vì hắn mà thậm chí anh còn tự tay đánh người, còn không ngại đấu đá với Hải Thức và Lạc Đào?”

Hạ Khôn ngồi ở đó, vô cảm nói: “Tôn Gia, cậu đến đây là muốn nói gì?”

“Em muốn hỏi tất cả những chuyện này có phải đều là vì Phí Triều hay không? Đó chính là người trong lòng anh? Là anh cùng với những bạn giường khác, cùng với em, đều chưa từng thật lòng sao?” Khóe mắt của Tôn Gia hơi ửng đỏ, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối khác với trong quá khứ.

Hạ Khôn lại không hề thương tiếc: “Tôn Gia, những chuyện này đã không còn liên quan đến cậu nữa. Hy vọng cậu hiểu được, đối với cậu, tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Con người không thể quá tham lam.”

Khóe mắt Tôn Giả hơi nhếch lên, lúc không cười trông vô cùng sắc bén: “Hạ Khôn, thật xin lỗi, anh đã nuôi ra một kẻ có lòng tham rồi.”

Hạ Khôn nhìn Tôn Gia giận dữ xoay người rời đi, day ấn đường.

Lúc hắn nhìn thấy Tôn Giả bước vào liền biết tin đồn đã lan truyền ra ngoài từ chỗ của hai tên khốn kia. Lúc đó sau khi máu nóng qua đi, đây có lẽ không phải là chuyện xấu gì, nhưng lại đủ để gây nhầm lẫn.

Tối ngày 10 tháng 4, Hạ Khôn có một buổi xã giao ở nhà hàng Minh Lan.

Trò chuyện tương đối cởi mở, hai bên lần đầu hợp tác, đều tỏ ra hài lòng với tiến độ rồi uống rất nhiều rượu. Hạ Khôn đi vệ sinh để hòa hoãn lại, ở trong buồng cách vách nghe thấy bên ngoài có hai người đàn ông đang nói chuyện.

Minh Lan là nhà hàng cao cấp số một số hai của thành phố B, tầng cao nhất người tiếp đón không nhiều, nhà vệ sinh này lại nằm bên cạnh lầu gác Tử Huệ, bình thường chỉ có khách của lầu gác Tử Huệ mới dùng, Hạ Khôn vì để tránh người của đối tác nên mới chọn chỗ này. Người ở bên ngoài hiển nhiên không ngờ rằng bên trong buồng vệ sinh còn có người khác. 

“Người ở bên cạnh Đổng thiếu gia không tồi.” Lời nói không lộ liễu nhưng giọng điệu của người đàn ông lại khá tục tĩu.

“Đúng là không tồi, có điểm giống Khâu Y Dã năm đó.”

Hạ Khôn không có hứng thú nghe người khác nói chuyện, đang tính đi ra khỏi buồng vệ sinh thì nghe thấy tên của Khâu Y Dã, bàn tay đã đặt lên chốt mở khóa lại bỏ xuống.

“Yo, sao thế, vẫn còn nhớ mãi không quên hả?’

Giọng nói của người đàn ông dính nhớp: “Nói đúng hơn là hối hận, lúc đó lại thả nó đi, bây giờ có muốn chơi đùa cũng không còn dễ như vậy nữa.”

“Chả thế thì sao, mặc dù vẫn chưa là nhân vật lớn gì, nhưng độ nổi tiếng quả thực càng ngày càng cao.”

“Mày không biết đó thôi, năm đó nó bị gãy xương sườn, mắt cá chân cũng bị tao dẫm nát, mồm toàn là máu mà vẫn có thể bình tĩnh nhìn tao. Mấy năm nay mỗi khi nhớ tới dáng vẻ đó của nó, tao đều có thể cứng, so với ăn thứ đồ kia còn cứng nhanh hơn.”

“Ồ, vậy tại sao năm đó mày không xuống tay?”

“Là muốn làm nó hôn mê xong rồi thịt, nhưng mà ánh mắt của nó, mày mà thấy thì cũng phải khiếp sợ. Thằng nhóc đó quả thực biết ăn nói, cái gì mà dưa hái xanh không ngọt, rồi còn có rất nhiều mỹ nhân muốn theo ông chủ Lâm học hỏi phong tình.”

“Lúc đó mày không cho nó lợi ích gì sao?”

“Làm gì có chuyện đó? Lúc đó tao nói với nó cho nó vai nam chính của《Dòng Máu Anh Hùng》, nó lại không muốn. Nó còn nói bản thân không có lý tưởng gì lớn, bồi rượu bồi chuyện bồi chơi đều không thành vấn đề, chỉ có chuyện lên giường phải là cùng với người mình thích.”

“Đùa à, người mới vào giới cũng không có đơn thuần như vậy chứ?”

“Đơn thuần cái con c*c, người giống như nó qua bao nhiêu năm nữa cũng chỉ là diễn viên tuyến ba mươi tám thôi. Bây giờ có tài nguyên rồi, không biết đã bò lên giường của ai, đến cuối cùng còn không phải là dựa vào việc bán mông sao?”

“Ha ha ha, mày nói như vậy làm tao lại nhớ đến Phí Triều…”

Hạ Khôn không nghe thấy bọn họ nói gì sau đó, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt một mạch từ trái tim đến đại não, thiêu đốt lý trí, làm nứt lớp vỏ bình tĩnh mà hắn đã xây dựng bao năm qua.

Đợi đến lúc hắn hoàn hồn, hai tên khốn thiếu đánh đã nằm trong vũng máu, xung quanh đều là người, Vương Thành Tịch gần như ngây người nhìn hắn.

Hạ Khôn rửa tay, ném bộ tây trang dính máu vào thùng rác rồi dặn Vương Thành Tịch ở lại xử lý chuyện.

Hắn chỉ muốn lập tức được nhìn thấy Khâu Y Dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play