Tay Cố Mặc lột sạch đồ mà Bạch Nhược đang mặc, thân thể gầy gò, hai xương quai xanh có thể nhìn thấy rõ. Hắn chứng kiến cơ thể của Bạch Nhược chằng chịt vết thương, đến khi vết thương lành lặn, rồi lại bị ốm đi theo thời gian. Cả một quá trình quan sát không ngày nào là không đau, cơ thể Bạch Nhược vốn nhỏ bé nay lại càng thảm hơn.
Cả hai khi bước ra khỏi phòng tắm đã là một khoảng thời gian sau, Bạch Nhược rất kiên trì tập đi lại. Cảm giác chưa quen nhưng dần dần cũng quen thôi.
Ngày hôm sau là ngày cô xuất viện, miếng vải che mắt cuối cùng có thể tháo xuống, có thể nhìn thấy ánh mặt trời lại rồi.
Hà Bạch còn mong chờ giây phút này hơn Bạch Nhược, cô ta là bác sĩ chính chịu trách nhiệm cho Bạch Nhược, dù là sai sót nhỏ cũng rất ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.
Bạch Nhược hé mở mắt, ánh sáng quả thật rất chói rất khó chịu nhưng đập vào mắt là Cố Mặc thì khó chịu lại tăng gấp trăm nghìn lần. Đổi lại là Cố Mặc hay Dương Tư ở trong mơ có lẽ sẽ không có ảnh hưởng gì.
Sao anh ta lại ở đây? Biết mình còn sống nên đến cười nhạo sao?
Hà Bạch gấp gáp nói: “Tôi là bác sĩ chính của cô, tên Hà Bạch.” Cô ta chỉ tay về cô gái khác có thân hình nhỏ gọn giống y như Bạch Nhược “Cô ta là y tá cũng là người la hét ầm ĩ khi cô vừa có ý thức, tên thì không cần biết đâu chỉ là nhân vật tiểu tốt.”
Vị y tá đó nhún vai, nhịn lại cơn nóng giận trong người. Chỉ là nhân vật tầm thường không có địa vị nhưng cô ta cũng đã làm việc rất năng nổ trong những năm làm việc của mình.
Hà Bạch đưa mắt đến chỗ của Cố Mặc, khó xử: “Vị kia cô còn nhớ không? Có cần tôi giới thiệu lại không?”
Bạch Nhược không có tức giận chỉ là thấy người kia không vừa mắt, hình ảnh rất giống với Cố Mặc trong mơ nhưng ấn tượng lại rất khác.
Giọng điệu của cô có lạnh nhạt, có hờ hững: “Cố Tổng, tôi biết anh ta!”
Bạch Nhược nghĩ rằng ngày xuất viện Cố Mặc sẽ không đến, hắn làm cô bất ngờ thật. Nhưng so với điều đó cô còn có một chuyện cần quan tâm hơn, cô hỏi Hà Bạch, không đối hoài gì đến Cố Mặc: “Hộ lý nam kia đi đâu rồi? Tôi muốn cảm ơn người đấy!”
“À!” Biểu cảm của Hà Bạch không đúng lắm, đúng làm sao được khi người đó là Cố Mặc chứ? Nói ra là hắn cho người thủ tiêu tất cả mọi người luôn.
Ngay cả vị ý tá kia cũng lén lút chạy ra ngoài.
“Cảm ơn vì điều gì?” Cố Mặc khó chịu nói “Làm vì tiền mà thôi.”
Bạch Nhược muốn đánh người thật sự, nhưng không chịu thua lời lẽ cay độc của Cố Mặc: “Không phải ai cũng như anh nghĩ, công ty không có việc gì à? Đến đây đòi tiền viện phí sao? Tôi không trả đâu, giết người cũng không có.” Trước khi cô đi tìm đường chết đã không giữ lấy một xu đương nhiên khi tỉnh lại cũng sẽ như vậy.
Cố Mặc bất ngờ về cách nói chuyện của Bạch Nhược, từ khi còn ở thân phận là hộ lý cảm thấy Bạch Nhược nói chuyện nhiều hơn trước, thoải mái hơn lúc trước khi nhảy lầu. Đến hôm nay chính thức dùng thân phận thật của mình cũng vậy. Ngay cả cách xưng hô cũng có sự thay đổi rõ rệt không còn là “Anh – Em” mà thay vào đó là “Anh – Tôi”.
“Tôi cần vài đồng đó của cô sao?” Cố Mặc cũng không vừa gì, lời mà hắn vừa nói ra rất khó nghe.
Một vài đồng qua miệng của Cố Mặc thật ra không ít, nằm viện ba năm trời là bao nhiêu? Một người bình thường đã phải rất cố gắng mới có thể bươn chải, có thể nó nhiều đối với Bạch Nhược, nói ra lời này cũng không nghĩ cho cô, hắn luôn là vậy không hề thay đổi.
Bạch Nhược chỉ mới nói với Cố Mặc có vài câu quay qua đã không còn thấy Hà Bạch đâu nữa, người chạy đi rất nhanh. Khi nãy cô ta vừa giới thiệu tên, Bạch Nhược khá bất ngờ, trong giấc mơ của cô cũng có một người tên gọi là Hà Bạch, cô ta và Cố Mặc là bạn thân xem ra là khác xa rồi. Căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người, cô ngồi hắn đứng, rất khó xử.
“Tôi hỏi thật, anh đến đây làm gì? Tôi không có tiền, xem tôi diễn trò hay đại loại là như thế thì về bật điện thoại xem vài bộ phim thì hay hơn.” Bạch Nhược không có ý khiêu khích chỉ là nghĩ sau nói vậy, bên cạnh không có Dương Tư không ai có thể bảo vệ cho cô nữa rồi.
“Cô là vợ tôi!”
Bạch Nhược cười nhạt: “Đưa đơn ly hôn mà anh chuẩn bị đây, tôi sẽ ký!”
Một câu nói chứa đầy sự dứt khoát, không nghe ra Bạch Nhược giận hắn, là không còn qua tâm đến Cố Mặc nữa. Làm cho hắn cũng sững người, nếu không nhầm khoảng thời gian ba năm trước hắn từng cảm nhận được cô gái này có tình cảm với hắn, bây giờ đến một câu bình thường cũng không nói được.
“Đi về!” Cố Mặc không tranh luận, câu chuyện này hắn không muốn làm căng thêm nữa. Ba năm nay hắn không chỉ có ngồi chờ cô tỉnh dậy, một mình hắn làm rất nhiều việc chẳng qua là không có can đảm để nói ra, Cố Mặc sẽ đợi đến khi Bạch Nhược phát hiện, đợi đến khi cô chịu tha thứ cho hắn.
Về đâu?
Bạch Nhược rất nhanh thích ứng với hiện thực tàn khốc. Cô cũng ý thức được việc bản thân mơ mộng trong ba năm qua, về nhà mà Cố Mặc từng đuổi cô đi quả là biết làm khổ người khác.
“Anh có chắc chắn không đòi lại số tiền đã đóng viện phí cho tôi chứ?” Bạch Nhược đã hỏi Hà Bạch về các chi phí khi cô ở bệnh viện, điều là Cố Mặc bỏ tiền ra lo liệu, cô muốn hỏi rõ một chút để sau này không đem chuyện này ra, làm khó một người nghèo như cô.
“Không có chuyện đó!” Cố Mặc khẳng định.
“Vậy được rồi, tôi sẽ tìm một chỗ trọ để ở, anh có thể về rồi.” Bạch Nhược nhìn thẳng Cố Mặc mà nói, trong mơ cô làm được, hiện thực khó khăn hơn một chút nhưng sẽ nhanh thích ứng thôi.
Bản thân ba năm trước chưa từng nghĩ qua, vậy thì để ba năm sau là được rồi, vẫn chưa muộn.
“Cô đừng bướng nữa, theo tôi trở về!”
“Không phải, là tôi không muốn nhìn thấy Thẩm An Huyền.”
“Cái gì?” Cũng lâu rồi Cố Mặc chưa nghe cái tên này, hôm nay là do chính miệng Bạch Nhược nhắc cho hắn nhớ.
“Anh bị điếc à? Tôi nói không muốn nhìn thấy vợ chồng hai người?”
“Vợ chồng? Tôi cưới cô ta từ lúc nào?”
Bạch Nhược hít sâu một hơi, lấy hết bình tĩnh ra để nói chuyện với Cố Mặc, cô không muốn nhanh vậy đã cãi nhau nhưng cũng không muốn im lặng mãi như lúc trước, thế thì hèn lắm. Bản thân cô cố gắng không khóc, chuyện này có là gì?
“Tôi đồng ý ký đơn ly hôn cũng đồng ý chúc phúc mặc dù anh và cô ta không để tâm đến lời chúc này cho lắm. Nhưng cái gì tôi cũng đồng ý hết rồi, vậy hãy để tôi làm theo ý của tôi đi.”
“Không muốn!”
Cố Mặc đợi cô lâu như vậy, muốn rời đi muốn hắn đi kết hôn với một người lừa dối hắn, chuyện này khác nào bảo hắn chết đi.
“Tôi rất cảm kích khi anh không giết quách tôi đi cho rãnh nợ, nhưng cuộc sống mà phải nhìn xem hai người vui vẻ, tôi không thể!”
“Từ nay không có nữa!” Đúng, từ nay chỉ có cô là chủ nhân của căn nhà đó.
Cố Mặc đã nói đến như thế thì cô không thể phản bác, ai cho hắn ý nghĩ như vậy Bạch Nhược không biết. Cố Mặc ở hiện tại xem Thẩm An Huyền như bạch nguyệt quang, nói ra câu đó đã rất dũng khí. Cố Mặc thay đổi hay chỉ nói suông, Bạch Nhược không thể phân biệt nhưng đi một chút cũng không thiệt hại gì. Xem lời hắn có có trọng lượng bao nhiêu?
Cô rời giường chân có thể tập tễnh vài bước, không muốn lên tiếng nhờ Cố Mặc bởi vì không muốn hắn chạm vào người, kinh tởm!
Cảm giác Cố Mặc từng ghét cô, Bạch Nhược bây giờ có thể trải nghiệm rồi!
Cố Mặc cũng chưa muốn vội vàng tiếp cận, hắn chuẩn bị một chiếc xe lăn để đẩy cô ra ngoài. Xe của hắn đậu ở cổng sau, Bạch Nhược đoán là không muốn để bên ngoài biết đến, chỉ làm hắn xấu mặt thêm.
Ngồi vào xe, là ghế phụ lái. Bạch Nhược đoán tâm tình của hắn tốt đến mấy mà để cô ngồi vào vị trí này, ngồi không thì rất buồn chán Bạch Nhược hỏi hắn: “Là Thẩm An Huyền nài nỉ anh đến đây à? Ít nhất cũng phải thể hiện một chút thái độ không hài lòng đi chứ?”
“Cô đừng nhắc đến nữa có được không?” Cố Mặc đang nhìn đường, tập trung lái xe, hắn cho tốc độ đi rất chậm, sợ sẽ xảy ra tai nạn nên chân ga không dám đạp mạnh.
“Nói từ miệng tôi rất dơ bẩn có đúng không? Anh cứ nói thẳng không phải ngại.”
“Đầu óc cô có vấn đề có đúng không? Suy diễn? Có thật là bình phục hẳn chưa?” Cố Mặc bị chọc tức nên mới nói như thế, so với hắn, thái độ của Bạch Nhược khi nói chuyện khi hắn làm hộ lý thì rất bình thường.
“Không nói với cô sớm là tôi không đúng, Thẩm An Huyền đang ở trong tù. Một ngày ba bữa bị mấy đàn chị ở trong đó dạy dỗ, cô năn nỉ tôi đi thăm cô ta thì cơ may tôi sẽ suy nghĩ lại đưa cô cùng đi theo.” Cố Mặc chậm rãi nói, câu nói và cách diễn tả rất giống với Dương Tư đang nói chuyện cùng cô.
“Cô ta vào tù, có liên quan gì đến tôi không?”
“Hỏi ngu cái gì vậy? Cô nằm một chỗ tận ba năm thì liên quan gì?” Cố Mặc không hiểu nổi tính khí của Bạch Nhược, lúc thì trầm ổn như bây giờ, lúc thì thích làm khó người khác.
Bạch Nhược thở nhẹ một hơi: “Anh giận cá chém thớt người khổ sẽ là tôi. Người tình nhỏ bé đã vào tù rồi vẫn còn tâm trạng đi rước tôi, không nghĩ được là đầu ốc tôi có vấn đề hay là Cố Tổng có vấn đề!”
“Là cô ta trộm tài liệu mật của công ty, bị kiện thì vào tù thôi. Chuyện ba năm này có rất nhiều chuyện cô không biết.” Đặc biệt là những chuyện hắn làm vì cô.
Bạch Nhược đáp qua loa vài tiếng rồi quay ra nhìn cửa xe, nhìn vào kính chiếu hậu thì lại là chuyện gì vậy?
Một đoàn xe đang chạy phía sau bọn họ, không giống là của Cố Mặc chuẩn bị cho lắm. Bọn họ đưa vật thể gì đó ra ngoài cửa kính, cô không nhìn thấy rõ đã vội hỏi Cố Mặc.
______
Mơ thời gian một năm rưỡi nhưng bên ngoài đã là ba năm! Đừng có ủa kì vậy nha, tui giận đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT