Dung Chỉ không thể tin nổi, chỉ cần sai sót một chút thì chuyện năm xưa sẽ bị phơi bày. Bà ta không trực tiếp giết Thục Nhi nhưng không tránh khỏi có liên quan, ngồi tù vài năm là chuyện thường tình.
Bà ta chỉ vì trái tim đã yêu một người mà không nỡ rời đi, chỉ mong là tình yêu của Dung Chỉ không bị lung lay khi đứng trước thẩm phán.
“Nó chết rồi! Hãy nhìn vào sự thật đang phơi bày ra trước mắt đi. Không tìm được xác, có thể bị làm mồi cho cá rồi.” Dung Chỉ nói.
“Tôi biết rồi, là do hai vị đây muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.” Cố Mặc đứng dậy, từ trên cao khinh bỉ nhìn Dung Chỉ.
Câu nói vừa rồi xem như là một minh chứng, bà ta vốn không xem Bạch Nhược ra gì, một chút đau buồn khi trong nhà có người mất cũng không có. Điều này Cố Mặc không thể nói bà ta quá đáng, vốn dĩ Bạch Nhược cũng không phải do bà ta sinh ra.
Bạch Tùng Anh thì sao? Ông ta như một con thú còn hơn cả một con thú hoang, nét mặt lo lắng nhưng có điểm nào là lo cho Bạch Nhược? Dương Chí Minh tìm được thi thể Lan Hi sau ba ngày, còn Bạch Tùng Anh một năm trời rồi, ông ta không chút động đậy.
Khiến người ta phải tức giận thay!
Dương Tư đứng dậy đi ra ngoài trước, hắn còn ở đây sẽ động tay động chân với bọn người dối trá này mất thôi.
Cố Mặc cũng chậm rãi đi ra ngoài: “Không ngờ cậu còn chờ tôi đấy!”
“Muốn tìm Bạch Nhược, một mình tôi thì không thể, anh có ý gì? Tôi thấy lúc nãy hình như anh đã biết phải làm gì tiếp theo rồi.” Dương Tư đạp mạnh vào cái cổng khiến nó mở toang ra.
“Bây giờ báo án tìm người, bọn họ sẽ nghĩ tôi và cậu mất trí.” Cố Mặc hòa hoảng hỏi chuyện ngoài lề “Cậu có ổn không? Nửa đường mà ngất xỉu là tôi bỏ lại đấy!”
“Anh có ổn hay không mới đúng? Tôi rất ổn, nửa đường anh mà ngất xỉu tôi sẽ ném xuống biển làm mồi cho cá ăn. Chuyện hỗn loạn khi đó anh muốn nghe hay không? Tôi rộng lượng kể cho nghe một ít.” Dương Tư vẫn giữ giọng điệu như lúc nãy, không nghe ra một chút đau khổ nào.
Cố Mặc không đáp lời.
Cả hai đã ra khỏi khuôn viên của Bạch Gia, tản bộ trên con đường. Chính con đường này Bạch Nhược đã bước đi hàng trăm lần, nhưng bây giờ không thể thấy cô nữa rồi.
“Trước khi vụ nổ xảy ra, trên thuyền bị mất điện, lúc đó Bạch Nhược lại dở chứng muốn đi vệ sinh.”
“Cậu không đi theo em ấy?” Cố Mặc khó hiểu hỏi.
“Cô ấy kiên quyết đi một mình, tôi nói cách nào cũng không chịu. Lúc đó tôi mặt dày một chút có lẽ sẽ không vụt mất Bạch Nhược.” Dương Tư mắt đã tơ máu, giọng run rẩy “Trong bóng đêm một người đã đâm một dao về chỗ tôi đang đứng, bà ấy theo quán tính đỡ một dao cho tôi. Tiếp đến là vụ nổ, nó không lớn nhưng bọn người kia nháo nhào tranh nhau lên thuyền cứu hộ, nước tràn vào khoang rồi rồi…”
Dương Tư khóc nức nở, Cố Mặc là một người ngoài cuộc không hiểu nỗi đau mất đi người thân là như thế nào. Hắn đứng đợi Dương Tu khóc cho xong, còn trêu chọc một câu: “Cậu mắng em ấy như nào? Bây giờ lại khóc thảm vậy?”
“Tôi không phải một khối băng như anh.”
“Cậu…” Cố Mặc nhớ đến những chi tiết nhỏ nhặt Dương Chí Minh từng khai báo cho cảnh sát “Bạch Nhược toàn bộ quá trình điều không có mặt?”
“Ừm!” Dương Tư gật đầu, sau lại nhíu mày “Anh nghi Bạch Nhược muốn giết người rồi đổ oan cho Lý Thanh Diệp đó à?”
“Não tôi không ngắn giống cậu, chú Dương nói lúc ông ấy đi ra ngoài hóng gió đã nhìn thấy chiếc thuyền cứu hộ cách không xa bọn họ, bên phía cảnh sát không quân tâm đến chi tiết đó nhiều lắm, dù sao hung thủ đã được tìm ra nên bọn họ không truy cứu nữa.” Cố Mặc nói một tràng, Dương Tư cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Cái hắn đang nghĩ là tại sao Dương Chí Minh lại không nói với hắn chi tiết này chứ?
Nhưng sự thật thời gian đó Dương Tư quá đau khổ vì cái chết của Lan Hi, mọi chuyện xảy ra xung quanh điều bỏ ngoài tai, ông còn phải tìm bác sĩ tâm lý cho hắn. Vẫn may là chìm đắm trong đau thương không bao lâu, Dương Tư lấy lại ý chí sống, mục tiêu bây giờ là tìm ra Bạch Nhược.
Dương Chí Minh cũng thở phào một hơi, vợ ông mới mất, còn mất đi một đứa con trai hồn nhiên yêu đời nữa thì cuộc sống ông trở nên vô nghĩa mất thôi. Căn nhà này chỉ còn mỗi Dương Chí Minh chống đỡ. Ông không để bản thân phải đau khổ vì sự ra đi của Lan Hi, Dương Tư có không hiểu ông cũng không muốn giải thích. Chỉ mình ông biết người vợ tài năng của ông vẫn còn sống, còn sống trong tim ông.
Trước khi mất Lan Hi đã có di nguyện muốn Bạch Nhược được gả vào Dương Gia, sống chết Dương Chí Minh cũng phải biến nó trở thành hiện thực. Nửa năm trở lại đây không ai là không biết, Dương Gia đang phát động tìm người. Cố Gia không đánh trống khua chiêng nhưng cũng âm thầm lùng sục khắp nơi trên biển.
Trời cao biển rộng biết đâu mà tìm? Nhưng hai gia tộc này gạt bỏ đi cái khái niệm đó, cái gì mà cao rộng, bọn họ không quan tâm.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Dương Tư nén lại bi thương đáp: “Chúng ta tìm trên đảo chưa?” Hắn tự trả lời câu hỏi của mình ngay sau đó “Đương nhiên là rồi! Bạch Nhược cô trốn kĩ một chút, trò này tôi chơi cùng cô.”
“Mấy nghìn đảo lớn nhỏ, trong số đó có một số đảo tư nhân bọn họ không cho chúng ta bước lên.” Vẻ mặt tự đắc “Nhưng không sao, giây phút này tôi có thể xác định Bạch Sang Sang không bình thường.”
“Có liên quan? Anh mới là kẻ não ngắn!” Dương Tư không phân biệt lớn nhỏ mắng Cố Mặc một câu.
Cuộc trò chuyện lúc nãy Cố Mặc nghe được Bạch Tùng Anh đang thốt ra câu “Sinh ra thứ nghiệt chủng gì”, bảy tám phần là giành cho Bạch Sang Sang. Cố Mặc có một suy nghĩ, có khi nào Bạch Sang Sang đã làm ra chuyện gì đó không hay? Khiến cho Bạch Tùng Anh và Dung Chỉ phải ra tay che đậy giúp cô ta.
“Bỏ ra một chút tiền điều tra cuộc gọi gần đây của Dung Chỉ, nhất định sẽ có một thứ gì đó.”
Dung Chỉ mở to mắt trầm trồ: “Phạm pháp đó anh hai à?”
“Em trai ngoan!”
“Tôi đùa anh sao?” Dương Tư nghiêm chỉnh “Xâm phạm quyền riêng tư của người khác, nhưng cái mụ phù thủy đó thì không được tính, kệ đi!”
Dương Tư cân nhắc kỹ lưỡng trong lòng, không biết hai người họ đang hy vọng điều gì lại bắt đầu điều tra từ nhà họ Bạch. Cố Mặc cố bám vào thông tin Dương Chí Minh đã nói mà kiên trì, Dương Tư đánh chết không tin Bạch Nhược không còn trên cõi đời này nữa.
Bọn họ nói là làm, mua chuộc người xâm nhập vào hệ thống, lấy được những cuộc gọi của Dung Chỉ, cuộc gọi nhận và đi trong vòng một năm qua không ít, bọn họ chia nhau ra nghe. Dương Chí Minh cũng gác lại công việc ở công ty, tương trợ một tay.
Cố Mặc dường như muốn từ mặt Cố Gia, hắn không bước về nhà chính một lần nào kể từ khi kết hôn. Tạ Tiễn Như cũng không đến tìm, chuyện sau này Cố Mặc và Thẩm An Huyền ly hôn bọ họ cũng không giải thích, tại sao lại đưa ra chủ kiến đó.
Cố Mặc đến Dương Gia trước, Cố Vũ và Tạ Tiễn Như đến sau, ngay cả Cố Anh phong cũng đến.
“Các người đến đây làm gì?” Cố Mặc lạnh giọng hỏi.
Hắn rất không vừa mắt, cả năm nay Cố Mặc không để tâm đến Cố Gia nữa, thực sự xem gia đình không còn một ai, hắn bây giờ chỉ có một mình.
Dương Chí Minh chào hỏi Cố Anh Phong, liền quay qua hòa giải. Ông ta biết nhà họ Cố có vài rắc rối, chính ông cũng không hiểu rõ: “Tiểu Mặc, bình tĩnh trước đi đã.”
“Con mới là con trai của ba đấy, là mang họ Dương tên Tư!” Dương Tư gần đây rất hay làm nũng với Dương Chí Minh, bởi vì gia đình họ chỉ còn lại hai thành viên.
Dương Chí Minh lo lắng cho Dương Tư, Dương Tư cũng lo không kém. Hai người bọn họ chỉ biết nương tựa nhau mà sống. Nữ chủ nhân của căn nhà này mất đi rồi, họ không thể đánh mất đi thứ gì nữa.
“Chuyện ép con là chúng ta có lý do.” Cố Vũ vẻ mặt không chút thay đổi, ông nói tiếp “Ban đầu chỉ muốn xem phản ứng của con như thế nào, cái thai đó chúng ta thừa biết không phải do con làm ra.”
Tạ Tiễn Như đau lòng nhiều một chút, nhưng tính bà cũng giống với Lan Hi không phải sống theo kiểu sẽ nói nhiều.
“Ngày kết hôn đoạn băng kia, chúng ta là người ẩn danh đã đưa nó cho con.”
Cố Mặc cắt ngang: “Rốt cuộc mấy người muốn nói cái gì?”
“Một cô gái!” Cố Anh Phong lên tiếng “Sau khi ta biết được người tài xế kia lừa ta, nói rằng ba con gặp tai nạn, cần ta phải về gấp! Một cô gái đã cầm gậy bóng chày đi đến chặn đầu xe, một gậy đánh ngất người tài xế. Sau đó dùng khăn che mắt ta lại, khi xe dừng ta được tiêm một thứ gì đó, rơi vào hôn mê. Thức dậy đã ở trong một căn phòng tối, cơm điều được đưa đến đủ. Có một lần trò chuyện ta hỏi cô ta vì sao để làm như vậy.”
Cố Anh Phong cố gắng nhớ lại: “Cô ta nói, vì ông đã đối tốt với em ấy! Tôi giữ cho ông một mạng.”
Dương Tư gấp gáp chen ngang: “Cố Lão có thấy mặt cô ta không?”
“Không!” Cố Anh Phong khẳng định “Nhưng giọng nói đó ta nhớ rất kỹ.”
Từ sau khi Cố Anh Phong trở về đã phải dưỡng bệnh một thời gian, lúc đó ông tức đến phát bệnh, nghĩ lại Thẩm An Huyền quá nham hiểm. Muốn kể chuyện này ra từ lâu nhưng Cố Mặc từ chối người ông nội này. Ngay cả việc Tạ Tiễn Như và Cố Vũ muốn giải thích cũng không có cơ hội.
May thay bọn họ có quan hệ tốt với Dương Gia, nhờ Dương Chí Minh tạo ra cuộc họp mặt này, hóa giải hiểu lầm!
Cố Gia đến là muốn nói rõ với Cố Mặc, bọn họ không nghĩ những chuyện kỳ quặc này liên quan đến việc tìm Bạch Nhược.
Nhưng cái đầu óc manh động của Dương Tư lại liên kết chúng lại với nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT