“Nhanh một chút vẫn là tốt hơn!” Bạch Nhược hỏi “Cái người nắm giữ năm phần trăm cổ phần ở Bạch Thị, chị đã thuyết phục được chưa?”
Hà Bạch gọi nước xong, khuôn mặt tỏ ra nóng giận: “Vẫn chưa, là một cổ đông cỏn con mà giọng điệu như đang nắm giữ vận mệnh của thế giới, chúng ta bỏ qua người đó đi!”
Tiểu Uyển hoàn toàn nghe không hiểu những lời này, không phải chuyên môn của cô ta. Ngồi đây xem chuyện vui thôi, có thể nói là vui bởi vì ba người còn lại mỗi người một thái độ.
“Không được, bắt đầu từ những người có cổ phần thấp nhất, như vậy Bạch Tùng Anh mới không biết.”
“Số cổ phần chúng ta có được đã nhiều rồi! Những người kia cũng đang gấp rút bán, sợ rằng không có ai thèm mua nữa kìa!” Hà Bạch nói xong liền một hơi uống cạn ly nước lọc, khát chết cô ta rồi.
“Bạch Gia chiếm sáu mươi, cổ đông mới chấp nhận cho ông ta ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, cho dù Dung Chỉ có lén lút bán ra mời phần trăm thì cũng còn năm mươi.” Bạch Nhược chậm rãi nói.
Dương Tư ngồi ở một bên càng nghe càng thấy cái người Hà Bạch đang nói, chính là bản thân hắn! Hắn hỏi: “Có phải người kia họ Đình không?”
Hà Bạch gật đầu ngay lập tức: “Đúng! Đúng! Cái ông già đó rất khó giải quyết!”
Hắn đã dặn Đình quản gia như vậy, không thể trách được. Còn không giải thích Dương Tư sẽ không chịu nổi: “Tôi, người đó là tôi!” Hắn sửa lời “Là tôi nhờ Đình quản gia đứng tên số cổ phần.”
Hà Bạch tức muốn chết, gặp mặt Đình quản gia gì gì đó mấy lần điều không có kết quả, cô ta nói: “Thì ra chủ mưu là cậu, tôi muốn mắng người lâu lắm rồi.”
Bạch Nhược ban đầu sao lại không nghĩ như vậy chứ? Dương Tư từng nói có đầu tư vào Bạch Thị.
“Tôi muốn mua lại.” Cô nghiêm túc mà nói, thái độ của lúc này không phải đang đùa giỡn.
“Cần gì tôi cho cô cũng được mà?” Hắn chớp mắt nhìn cô, giọng điệu của cún con “Nghiêm trọng vậy sao?”
Ba người con gái đột nhiên bật cười, Tiểu Uyển là người cười đầu tiên. Hà Bạch cũng nhịn không nổi cười theo.
Cái không khí nghiêm trọng lúc nãy bị hành động cún con dạng to của Dương Tư đánh bay đi mất rồi, hắn chớp mắt nhìn Bạch Nhược rất dễ thương, kèm theo câu hỏi ngốc nghếch, chọc người khác muốn cười.
Bạch Nhược khuôn mặt điều đỏ lên hết, quay sang hướng khác: “Đang nghiêm túc anh làm gì vậy?”
Tiểu Uyển trêu: “Đại thiếu gia của nhà họ Dương cũng có mặt này, mở mang tầm mắt.”
Dương Tư quay sang nhìn Hà Bạch và Tiểu Uyển hỏi: “Buồn cười lắm à?”
Hai người kia còn cười to hơn lúc nãy, may là trong quán không có ai.
Hắn nghiêm chỉnh bàn chuyện công việc, lấy lại chút mặt mũi: “Mụ phù thủy lén bán mười phần trăm số cổ phần kia, tôi là người thu mua. Tổng cộng tôi đang có không phải là năm phần trăm nữa.”
Hà Bạch không hiểu hỏi lại: “Mụ phù thủy là Bạch phu nhân sao?”
“Chứ còn ai nữa?”
Bạch Nhược còn đang lo việc Dung Chỉ lén lúc bán số cổ phần kia cho ai, nếu đã chạy về hết trong tay của Dương Tư thì mọi chuyện có thể giải quyết rồi.
“Anh cứ cho tôi một con số!” Bạch Nhược ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Tiều Uyển ngồi vắt chân một bên hỏi thay: “Chị có thể gả vào Dương Gia không?”
Hà Bạch ngồi cạnh mà xanh mặt, trong mắt của cô ta, Bạch Nhược chỉ là một cô gái mười tám tuổi đơn thuần, bao lâu nay tiếp xúc cô ta cứ nghĩ Bạch Nhược vẫn chưa có mối tình vắt vai. Suy nghĩ của Hà Bạch cũng không sai, nếu tính ở không gian hiện tai.
Cưới hỏi gì ở đây?
Cô ta quay sang nhìn Tiểu Uyển với đôi mắt ngờ nghệch: “Trẻ con không nên xen vào chuyện người lớn.”
Tiểu Uyển hất mặt, chanh chua mà nói: “Liên quan gì đến chị, miệng là của tôi.”
“Chuyện..”
“Đồng ý!”
“Gì?” Hà Bạch lại quay ngoắt qua Bạch Nhược, có phải cô ta bị lãng tai hay không? Chuyện quái quỷ gì vậy?
Đến nước này, thằng bạn thân của cô ta ném ở xó xỉnh nào?
“Cần suy nghĩ lại, chuyện này không thể đồng ý ngay được.” Gương mặt của Hà Bạch hết xanh rồi lại trắng.
Chuyện tình cảm của ba người Cố Mặc, Dương Tư, Bạch Nhược ít nhiều cô ta cũng được chứng kiến một phần nhỏ. Không nhiều nhưng đủ để biết được chuyện này quá bất lợi cho Cố Mặc.
Cô ta tiếp tục phân giải: “Nếu vì chuyện báo thù hay gì đó, mà trả giá bằng hôn nhân.” Mắt thấy Bạch Nhược có chút dao động cô ta càng nói “Em vẫn còn trẻ lắm, chúng ta đi khuyên những người khác.”
Bên cạnh của cô vẫn còn có Dương Tư, Hà Bạch nói như vậy là quá xem thường con người của hắn rồi.
“Chị đang đùa với tôi à? Tôi theo đuổi cô ấy còn mười ngày nữa là tròn nữa năm rồi đó. Đồng ý là chuyện của Bạch Nhược khi nào tổ chức hôn lễ là tùy thuộc vào cô ấy, tôi và gia đình không có thành kiến ép buộc như ai kia đâu.”
Hắn có hơi khoa trương, tròn mười ngày là tính từ ngày gặp mặt đầu tiên.
Hà Bạch biết ai kia mà Dương Tư nói đến là ai. Ngoài Cố Gia thì ai vào đây nữa, Dương Tư cũng rất biết trả đũa.
Cô không vì câu nói của Hà Bạch mà thay đổi ý định. Trước đây là vì quan hệ của hai nhà Cố - Bạch, bọn họ chưa từng hỏi qua ý kiến của cô. Bây giờ không tính là hôn nhân chính trị, không tính là đi vào vết xe đổ. Dương Tư chăm sóc từ khi cô không có một đồng, nói hắn thô lỗ nhưng hành động lúc nào cũng có mục đích. Bạch Nhược chưa từng hứa sẽ đợi Cố Mặc xử lý xong chuyện, càng chưa tỏ tình với cô.
Cố Mặc từng nói để cho hắn và Dương Tư cạnh tranh công bằng, có lẽ từ giây phút này định rằng Cố Mặc là kẻ thua cuộc.
“Được rồi đừng nói nữa, tôi đồng ý!” Bạch Nhược không một chút hối hận “Chúng ta tiếp tục nói chuyện của Bạch Thị.”
“Làm giấy tờ chuyển nhượng đi, tôi ký!” Dương Tư chắc như đinh đóng cột.
“Hay là suy nghĩ lại đi, chúng ta có được Bạch Thị bước tiếp theo không phải là phá sản hay sao?” Hà Bạch vẫn một mực nếu giữ cục diện.
“Không phải, Bạch Thị chỉ bị rối một chút, một thời gian sẽ ổn định lại thôi. Hành động lần này bên phía Bạch Thị cũng xem như là thử thách, ai sợ chết sẽ rút lui, những người ở lại có được sự tin tưởng của bọn họ.”
Bạch Nhược đã nói đến mức này, cô ta cũng không thể làm gì được nữa.
Tiểu Uyển cau mày bất chợt đứng lên, đi đến chỗ cửa kính đưa mắt nhìn xuống.
“Lại sao nữa?” Dương Tư nhướng mày, xem đó là hành động bộc phát nên chất vấn hỏi, đối với cô em gái này hắn cho dù có ghét nhưng vẫn quan tâm.
“Không biết nữa! Cứ có cảm giác ai đang nhìn lên đây.” Cô ta lắc đầu rồi quay lại chỗ ngồi.
Dương Tư không khó chịu, hắn đang nghĩ đến kẻ đột nhập vào nhà của Bạch Nhược. Nếu còn theo tận đây, đích thị là kẻ đó nhắm đến Bạch Nhược.
“Bàn nhanh một chút, chúng ta ra ngoài không đem theo vệ sĩ, bất cẩn rồi!” Vẻ mặt của Dương Tư có chút nghiêm trọng.
“Trong tay chúng ta có mười, cộng với của Dương Tư là hai mươi lăm, so với Bạch Tùng Anh, chỉ chiếm một nửa.” Hà Bạch có một chút buồn.
“Tôi quên nói, mụ phù thủy kia lén bán ra đến mười lăm phần trăm, trong tay tôi là hai mươi phần trăm cổ phần. Tổng cộng em ấy có được là ba mươi rồi!”
Bây giờ bọn họ có ba mươi, đồng nghĩa với việc Bạch Tùng Anh chỉ còn bốn mươi lăm phần trăm.
“Được rồi, về thôi!” Dương Tư hối thúc.
“Hả?” Giọng điệu kéo dài tận mây xanh của Tiểu Uyển “Đi mua sắm đi, chị Bạch Nhược lúc nãy đã đồng ý rồi còn gì?”
Ánh mắt thảm thương của Tiểu Uyển nhìn qua cô.
Dương Tư có bị ngu đâu, hắn không chừa cho cô em gái này chút mặt mũi nào: “Không!”
“Đi cũng được, Chị Hà Bạch…”
“Tôi về trước, các cổ đông còn lại em đừng lo tôi sẽ đi gặp họ.” Hà Bạch đứng lên “Yên tâm, chuyện tôi đã nói giúp nhất định sẽ giúp đến cùng.”
Bạch Nhược gật đầu: “Chị đi cẩn thận!"
Hà Bạch khuất bóng Dương Tư liền hỏi: “Cô cho cô ấy cái gì à?”
“Không có bất cứ thứ gì.”
“Là một người tốt!” Tiểu Uyển bên cạnh đưa ra nhận xét.
Bạch Nhược gật đầu đồng ý, cô cảm thấy con người Tiểu Uyển không phải là không thích cô. Có lẽ ánh mắt ban đầu của Tiểu Uyển khiến Bạch Nhược hiểu lầm. Ba người đắn đo một lúc, Dương Tư quyết định đi đến trung tâm thương mại, nơi đó đông người có lẽ sẽ an toàn hơn.
Hắn mở cửa xe giúp Bạch Nhược, Tiểu Uyển bò vào dãy ghế phía sau tự chơi một mình.
“Anh biết Dung Chỉ bán số cổ phần đó để làm gì không?” Bạch Nhược đưa mắt nhìn ra cửa kính xe, chính bản thân cô cũng đang vắt óc nghĩ xem rốt cuộc bà ta sao lại thiếu tiền mà phải lén Bạch Tùng Anh để làm ra chuyện đó.
“Tạo hình ảnh cho bà ta, cô nghĩ xem bị người khác nói đến không thể đi ra đường, đương nhiên phải làm một số chuyện như từ thiện chẳng hạn.” Dương Tư đáp.
Thì ra là vậy.
“Cô quan tâm bà ta làm gì? Nếu muốn trút giận tôi thay cô.”
“Không cần!”
“Chuyện cô đồng ý lúc nãy có tính không đấy!”
“Không tính!”
Dương Tư thay đổi một trăm tám chục độ, hắn biết lấy cái chuyện tiền bạc để tính vào chuyện tình cảm là không nên. Đối phương nhất định sẽ không vui, làm hắn nãy giờ cứ vui như phát điên, hắn thất vọng nói: “Biết ngay mà!”
“Cô trêu đùa cảm xúc của tôi, chỉ trách tôi lụy tình. Cô không có cảm giác gì với tôi cả.” Hắn thở dài “Yêu đơn phương khổ thật!”
Mắt Tiểu Uyển dáng vào điện thoại nhưng vẫn rửa tai lắng nghe, không tính là nghe lén. Ngồi cùng một xe không thể trách cô ta nhiều chuyện.
“Tôi nói đùa thôi, chuyện tôi đã…”
Dương Tư ngắt ngang: “Tôi biết cô đang trêu đùa tôi rồi, không cần lập lại nhiều lần như vậy, tôi không phải sắt đá!”
Ý Bạch Nhược có phải như thế đâu, đến Tiểu Uyển đang ngồi ở dưới cũng nghe ra được. Dương Tư đúng là không có tự tin khi đón nhận hạnh phúc, Bạch Nhược không quen với dáng vẻ này của Dương Tư, không muốn nhiều lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT