Gương mặt của Cố Mặc lạnh đi vài phần, Dương Tư tức giận vì không được thể hiện trước mặt Bạch Nhược. Cố Mặc may mắn được chứng tỏ rằng bản thân rất có sức hút, nhưng lại không tài nào vui nỗi. Một kẻ muốn còn không được, một kẻ có được lại rất khó xử.
Nữ sinh kia nhất mực đứng đó, cô ta rất kiên định khi nào xin được mới rời đi. Đây không phải là đang làm khó Cố Mặc hay sao? Dương Tư có buồn bực nhưng xem kịch hay cũng phải thể hiện một chút thái độ.
Quả báo đúng là không chừa một ai, mấy ngày trước hắn bị Cố Mặc vô duyên vô cớ đánh. Tuy rằng Dương Tư cũng không vừa gì, nhưng rõ ràng là Dương có làm gì đâu?
Bây giờ gặp phải tình huống khó xử là bản thân Cố Mặc tự chuốc lấy.
Trong lòng Dương Tư cảm giác được một chút hả hê.
“Tôi không có thói quen cho người lạ phương thức liên lạc.”
Cố Mặc thể hiện rất chi là rõ, hắn chỉ mong cô nữ sinh này biết điều một chút. Thực thế những điều hắn mong muốn chưa bao giờ xảy ra, khiến cho Cố Mặc thật là đau đầu.
“Trước lạ sao quen, anh cho đi mà!” Cô nữ sinh nũng nịu, chìa điện thoại của mình ra trước mặt của hắn.
Cố Mặc trên tay cầm áo vest, tay kia cầm giỏ xách của Bạch Nhược. Muốn cho cũng khó, hắn cau mày nói: “Cô không có mắt sao?”
“Anh vẫn còn có miệng mà, chẳng phải đọc là xong rồi sao?”
Cô nữ sinh chẳng những không biết ngại, mà còn rất hùng hồn. Làm cho Dương Tư một bên đứng cười như được mùa, Bạch Nhược bị Dương Tư làm cho buồn cười theo. Cô cắn hờ vào môi để bản thân không phát ra tiếng như Dương Tư.
Dương Tư cái đồ chết bầm nhà anh!
Bạch Nhược nhịn cười đến khổ sở, tình huống bây giờ nói trắng ra không có chỗ nào buồn cười cả.
Cố Mặc lờ cô nữ sinh kia đi đến bên cạnh Bạch Nhược: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Tư lại dở thối giành người: “Ê! Anh lại muốn quyết chiến sinh tử nữa có đúng không?”
Cố Mặc lại dám đưa Bạch Nhược đi trước mặt hắn, xem hắn có sống chết đến cùng không?
“Tôi nói chúng ta, mời cậu một bữa cơm xem như xin lỗi chuyện tôi kích động lần trước.”
Dương Tư là người không có thù dai, bản tính rất tốt. Chuyện gì cho qua được thì vẫn nên cho qua, hắn gật đầu xem như đồng ý lời xin lỗi kia: “Đến nhà hàng của tôi đi.”
Cố Mặc đi về xe. Thấy vậy, cô nữ sinh lớn tiếng nói, làm cho mọi người xung quanh nhìn về phía bọn họ ngày càng nhiều.
“Anh vẫn chưa chịu cho em mà! Đừng đi chứ?”
Cố Mặc làm ra vẻ mắt không nhìn thấy, tai không nghe gì. Để tâm thanh tịnh một chút, ngày hôm nay nhất định không để bản thân phải nóng giận thêm một lần nào nữa.
Cô nữ sinh kia đi theo đến tận xe, Cố Mặc khởi động chuẩn bị rời đi mà vẫn còn bám theo.
Một màn chật vật, chiếm không ít thời gian rốt cuộc ba người cũng đến nơi, cái nơi mà Dương Tư gọi là nhà hàng.
Cái gì mà nhà hàng?
Rõ ràng đây chỉ là một quán ăn, quy mô rộng hơn những quán khác một chút. Bảng hiệu đặt trước cửa không có gì gọi là nổi bật, chỗ đậu xe cũng cách khá xa. Ba người phải lội bộ một khoảng.
Vẫn may là bên trong có máy lạnh chứ không phải quạt trần, nếu không thì khách hàng chỉ có than trời trách đất.
Dương Tư lựa một chỗ ngồi sát tấm kính trong suốt, vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Ngắm nhìn cái gì chứ?
Bên ngoài chỉ là một màu cũ kỹ, có cái gì để ngắm đâu?
Cố Mặc không chê bai, trực tiếp ngồi xuống. Bạch Nhược nén lại cơn tò mò mà bản thân, ổn định rồi hỏi cũng không muộn.
Dương Chí Minh nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ thổ huyết cho mà xem.
Một màn Dương Tư thoải mái, nhiệt tình giới thiệu những món mà “nhà hàng” bán chạy nhất.
Cố Mặc chọn những món lành mạnh, chín là có thể cho vào bụng rồi. Hắn ngoài ra không có yêu cầu nào khác nữa, đây là lần thứ hai hắn ngồi những quán điều kiện có chút không được ổn.
Bạch Nhược qua loa vài món, cô cũng như Cố Mặc biết cái nào ngon đâu. Qua miệng của Dương Tư nó biến thành những món ăn của các vị thần tiên, hai người nhìn hắn rồi e dè gật đầu. Ai biết được là ngon thật hay là đang tâng bốc “nhà hàng” của hắn chứ?
Không phải mất vệ sinh, càng không phải thái độ phục vụ tệ. Mà là địa điểm mở ra có chút khó nói, nó không nằm ở nơi đông đúc chen giữa những nhà cao tầng, cũng không phải ở nơi thoáng đoảng. Ở đây không hợp với hay từ sang trọng, nó rất là khó để miêu tả.
Trong lúc chờ món lên, Cố Mặc hỏi: “Chú Dương có biết chuyện này không?”
Dương Tư đắc ý gật đầu, còn đang bận dùng khăn giấy lau dụng cụ ăn cho Bạch Nhược.
“Anh mua cái tủ lạnh cao hơn cái đầu của tôi, rồi cả chiếc Macbook Air Supreme phiên bản bạch kim. Không phải là tiền của cô chú đâu phải không?” Bạch Nhược ban đầu còn nghĩ là tiền của Dương Tư kiếm ra, nhưng kỳ thật cái suy nghĩ đó ngay từ đầu đã không hợp lý.
Dương Tư lấy ngón trỏ tự chỉ vào bản thân: “Không có chuyện đó đâu, tôi không dùng tiền của hai người đó.”
Trọng điểm mà Dương Tư nghe được là tiền đào ở đâu ra, Cố Mặc lại để ý đến thứ khác. Bạch Nhược sao lại biết rõ những thứ mà Dương Tư có, hắn không muốn nghĩ đông nghĩ tây, còn không ghen hắn không phải nam nhân.
Mặc dù ăn phải đồ chua nhưng vẫn phải giữ cho bản thân bình tĩnh, lần trước kích động đã đánh nhau với Dương Tư. Cố Mặc sợ Bạch Nhược lại xa lánh hắn, giống như cái cách cả ba trò chuyện trong lần gặp ở bệnh viện. Cô hoàn toàn xem hắn như một người xa lạ, giọng điệu lạnh nhạt.
Không giống với cái kiểu lạnh nhạt như lúc cả hai gặp mặt lần đầu.
Dương Tư ngây ngô chưa biết hai người kia đang nghĩ gì, hắn lau chùi xong thì đưa cho Bạch Nhược. Cố Mặc chậm hơn một bước chỉ đành giữ cho bản thân mình.
“Cố Mặc, anh có thể giúp tôi chuyển lời đến Cố phu nhân không?” Bạch Nhược có thể gọi một cuộc điện thoại, thẳng thắn nói chuyện. Nhưng chuyện này nhờ Cố Mặc xử lý có lẽ tiện hơn nhiều.
“Em nói đi!”
Dương Tư ngồi một bên lắng tai nghe.
“Về chuyện mua điểm thi, Cố phu nhân đã liên hệ với người gác thi chăm chước cho tôi, nhưng người đó đã trực tiếp nói với tôi chuyện đó rồi.” Cô thở dài nói tiếp “Tóm lại Cố phu nhân đừng làm khó người đó, số điểm của tôi nhất định sẽ không thấp.”
“Tôi biết luôn rồi, khỏi nói!” Dương Tư đã nghe chuyện Lan Hi nói, nhà hắn cũng có nhúng tay vào.
Trời đất thật biết trêu đùa Bạch Nhược, chuyện xấu mà người chị cùng cha khác mẹ của cô làm ra, thần không hay quỷ không biết. Đến lúc Bạch Nhược được nâng đỡ thì bị từ chối thẳng thừng, có phải là cô không hợp với những việc này hay là thời cơ không thích hợp.
Bạch Nhược cũng đoán ra được Bạch Tùng Anh đã lo lót điểm cho Bạch Sang Sang, với lượng kiến thức ít đến đáng thương kia, thì Bạch Sang Sang có dựa vào vận may cũng không được trên năm điểm.
Cố Mặc nhìn ra được sắc mặt của Bạch Nhược không tốt: “Em còn chuyện gì sao?”
Bạch Nhược rũ mi, nhìn cái thìa trong tay đang phản chiếu lại hình ảnh của mình mà đáp: “Tôi cảm thấy không chân thật!”
“Em nghĩ nhiều rồi!” Cố Mặc lên tiếng an ủi.
Cố Mặc an ủi, Dương Tư không biết sao? Hắn đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu Bạch Nhược: “Có tôi ở đây, còn sợ gì nữa?”
Món ăn được dọn lên, đợi lâu một chút nhưng không phải là lâu đến phát cáu. Khách trong quán ngoài ba người thì vẫn còn rất rất nhiều người khác, nhìn cách ăn mặc, trò chuyện của họ thì đoán được rằng họ không ở tầng lớp thượng lưu, càng không phải trung lưu.
“Ông chủ của quán này dọn về quê sống, hưởng tuổi già ở nơi bình yên. Tôi thì lại không nỡ nhìn thấy cảnh một quán ăn lâu năm bị phá bỏ, nên đã bỏ tiền ra mua lại.” Dương Tư khẽ cười “Nói dối ông ấy là để ông ấy bỏ ý định muốn tôi tiếp quản công ty, hai người đừng có nhìn tôi với ánh mắt đó nữa, thật là bực chết đi được.”
Hắn thật biết cách qua mặt Dương Chí Minh.
Dương Tư nhìn Bạch Nhược, híp mắt cảnh cáo: “Những món đồ tôi dùng là tiền tôi tự kiếm được. Bỏ số tiền tiết kiệm ra đi đầu tư linh tinh, cuộc sống của tôi luôn dễ thở như thế đấy.”
Bạch Nhược gật đầu xem như đã thông suốt.
Nghe đến đây Cố Mặc có chút bận tâm: “Cậu đầu tư về vấn đề gì?”
“Anh hỏi làm gì? Học theo tôi à, nằm mơ tôi nói cho anh biết!” Dương Tư cao giọng nói, hắn kiêu ngạo đến mức Cố Mặc phải nể phục.
Cố Mặc không tức giận mới là lạ đó.
Cố Mặc hít sâu một hơi, một chữ nhịn xuất hiện trong đầu của hắn. Nhỏ hơn một tuổi vẫn được xem là trẻ con, không chấp nhất!
Cả ba dùng bữa vừa trò chuyện, đều cao hứng! Bạch Nhược vẫn mong cả ba người cùng nhau nói chuyện vui vẻ như vậy.
“Tôi nghiêm túc muốn biết!” Cố Mặc đè nén thái độ muốn đánh người lại, đứng đắn mà hỏi Dương Tư.
Dương Tư lại thờ ơ không muốn cho Cố Mặc biết.
Một lúc lại mở miệng, Dương Tư hắn giọng: “Muốn biết cũng được, anh đổi con mèo cho tôi đi!”
Bạch Nhược ăn phần của mình, nghĩ cũng biết được Cố Mặc sẽ không đồng ý. Muốn tiền thì có thể bàn bạc một chút, hắn thích mèo như vậy. Dương Tư đây là thật sự không muốn cho Cố Mặc biết rồi.
Quả nhiên câu trả lời của Cố Mặc là: “Đến lượt cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
“Hai người thành thật một chút đi!” Bạch Nhược không ngẩng đầu nhìn người người đấu võ mồm với nhau.
Cố Mặc đang lên một âm mưu gì đó, Dương Tư cũng có một âm mưu của riêng hắn. Nhưng hai người lại chọn con đường vòng không ai chịu nhường ai, Bạch Nhược ngồi xem mà thấy mệt dùm hai người họ.
Đương nhiên cô đứng ở phương diện là bạn mà nhìn nhận, đến thời điểm này Bạch Nhược không dám hờ hợt với xúc cảm của mình. Chưa thể khẳng định bản thân cần gì và muốn gì, cô thận trọng suy xét một cách tỉ mỉ.
Sai lầm lặp lại nếu là công việc thì dễ nói, thất bại trên cảm xúc của bản thân thì thật khó giải quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT