Bạch Nhược chạy được một lúc thì dừng lại, điều chỉnh nhịp thở, bình ổn cảm xúc của bản thân. Gắng gượng một lúc thì ngồi thụp xuống, thân xác lẫn tinh thần đều chán nản. Ngay từ đầu Cố Mặc không làm ra những loại hành động khiến người ta hiểu lầm thì giờ đây có lẽ cô dễ dàng tiếp nhận hơn.
Kít! Tiếng phanh xe chói tay.
Cô không yếu đuối đến mức phải khóc lóc thảm thương khiến người ta chê cười, đưa đôi mắt vô hồn nhìn sang theo một phản xạ tự nhiên.
“Bạch Nhược, em có thể nghe tôi giải thích được không?” Cố Mặc bước chân loạng choạng đi đến.
Cô đứng dậy, vẻ mặt không lộ ra một tia cảm xúc đau buồn, bình thản mà nói: “Anh say rồi, quay về nhà đi.”
Cố Mặc còn chưa kịp ôm Bạch Nhược vào lòng, bước chân cô đã tự giác lui về sau.
“Anh đừng làm ra những hành động dễ bị hiểu lầm nữa, Thẩm An Huyền nhìn thấy cả hai càng thêm khó xử. Anh nên trân trọng chị ta thay vì suốt này trêu chọc tôi, chuyện đó không làm cho ai vui vẻ.” Bạch Nhược vô cảm mà nói, đời này cô chưa từng nắm bắt tình cảm Cố Mặc nên không có gì để buông bỏ ở đây cả.
May là tôi không mơ tưởng, không thì bây giờ người khóc lóc thảm thiết chính là tôi rồi, may thật!
Hắn đờ đẫn nhìn Bạch Nhược, ánh mắt vô cùng dịu dàng nó chứa cả sự thất vọng. Hắn cố chấp nói từng chữ: “Em rời đi không nói lời nào với tôi, tôi không có ý trách mắng quyền tự do là của em, tôi không có tư cách quản. Em lấy xe, tôi chỉ nghĩ em có chuyện gấp, nhưng em lại lấy nó đi đón Dương Tư. Em biết cảm giác của tôi lúc đó ra sao không?”
Cô giật mình, ánh mắt lảng tránh: “Anh theo dõi tôi?”
Hắn lớn tiếng: “Em không hiểu lời tôi nói hay là cố ý không hiểu.” Hắn rõ ràng là nói lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gấp, vậy mà qua miệng lại thành theo dõi.
Bất giác nhận ra bản thân đã mất kiểm soát Cố Mặc cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Xin lỗi, để tôi đưa em về.” Cố Mặc bắt lấy tay Bạch Nhược.
“Anh nên quay về xem cảm xúc của Thẩm An Huyền thì hơn, đừng mất thời gian với tôi. Chúng ta không thân đến vậy.” Bạch Nhược từ chối cái nắm tay kia, xoay người rời đi.
Sống hai mươi hai năm trời, bây giờ Cố Mặc mới được trải qua loại cảm giác này. Yêu một người không được đáp lại, bị hiểu lầm không có cơ hội giải thích, uất ức nhưng lại không ai thấu hiểu. Ý tốt lại biến thành hành động xấu xa trong mắt người khác.
Đứng đó mà suy nghĩ bản thân sai ở chỗ nào đó không phải là phong cách của Cố Mặc. Dứt khoát bế Bạch Nhược cho vào xe đó mới là hắn.
Bạch Nhược bất ngờ đến ngỡ ngàng: “Anh bị điên sao?”
Cố Mặc nhanh chóng khởi động xe chạy với tốc độ cao: “Ừ, từ khi quen biết với em tôi đột nhiên lại xuất hiện nhiều loại bệnh. Lúc trước là tai tôi có vấn đề, bây giờ đến đầu óc của tôi cũng không được tỉnh táo.”
Hắn bất chấp người bên có nghe hay không tiếp tục nói: “Tôi vì nhìn thấy em và Dương Tư đi với nhau nên đã tìm đến rượu. Say đến mơ hồ không phân biệt được ai đang ở trước mặt, nhầm lẫn Thẩm An Huyền thành emm, đó là do tôi sai.”
“Anh say rồi thì lái xe chậm thôi, nhanh như vậy là muốn tìm đến cái chết sao?” Bạch Nhược căn bản không nghe hắn giải thích, hắn dọa cô sợ muốn chết đi được.
Cô bị làm cho sợ, thật sự rất sợ!
“Cố Mặc!” Đây là lần đầu tiên cô hét tên hắn lớn đến như vậy.
Tốc độ chậm lại, Cố Mặc tấp vào lề đường: “Em tự mình lái đi, có thể chở Dương Tư vậy tôi thì sao?”
Thật sự cô muốn chửi thề ngay bây giờ: “Các người bị làm sao thế? Không ai bình thường hết ngay cả tôi cũng sắp phát điên luôn rồi. Anh không lái xe được ngay từ đầu đừng rời khỏi nhà, thân thể không ổn còn đuổi theo tôi làm gì?” Vừa nói Bạch Nhược vừa mở cửa xe, đổi chỗ với hắn.
Không phải hắn sợ cô hiểu lằm sao?
Ngồi ở ghế phụ lái Cố Mặc đỡ hơn rồi, hắn thẳng thắn hỏi: “Em thích Dương Tư?”
“Tôi thích tiền, được chưa?” Bạch Nhược lạnh lùng đáp.
“Tôi nghiêm túc hỏi.” Để hắn còn biết đường mà tính sổ với Dương Tư.
“Anh thấy tôi đang đùa giỡn sao? Tình cảm là thứ dễ làm cho người ta bị chi phối, ngay cả tình cảm giữa người thân với nhau nó làm tôi phải khinh bỉ khi quay đầu nhìn lại.” Đôi mắt Bạch Nhược bận nhìn đường, còn thời gian đâu mà quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Cố Mặc.
Hắn nhếch mép, nhịn không được mà thích thú: “Không có tình cảm với một người trẻ con như vậy là được rồi.”
Anh thì lớn hơn ai chứ? Bạch Nhược thắc mắc hỏi: “Anh đang nói Dương Tư à? Anh và anh ta đều như nhau, thôi nói xấu đi.”1
“Cậu ta nhỏ hơn tôi một tuổi sao có thể đem so với nhau.” Cố Mặc đôi co.
“Thôi anh im luôn đi cho tôi nhờ, điên hết cả người rồi.” Bạch Nhược tức giận mà nói, giọng điệu này là lần đầu Bạch Nhược dùng thử với Cố Mặc.
Vậy mà hắn cũng ngoan ngoãn im lặng suốt quãng đường, gần đến chỗ cửa hàng tiện lợi thì Cố Mặc mới nhỏ giọng mà nói: “Tôi không còn sức lái xe về nhà.”
“Vậy anh tìm người lái thuê đi, là anh đòi đưa tôi về, tôi không có nhờ, đừng phí lời với tôi nữa.” Bạch Nhược nói.
“Em nhẫn tâm như vậy.”
“Không thì sao? Anh muốn tôi chịu trách nhiệm hả, số tôi chưa đủ khổ?” Bạch Nhược nghiêng đầu hỏi hắn.
“Em về nhà lớn với tôi, được không?” Cố Mặc do men rượu biến thành một kẻ đem chuyện giấu trong lòng ra nói một lượt.
“Anh bị ngốc sao? Tôi đã hứa với Cố phu nhân sẽ đến dùng cơm thì nhất định sẽ đến.” Bạch Nhược bước xuống xe, đóng cửa lại.
Cố Mặc trầm mặc hắn nhỏ giọng: “Là hai chuyện khác nhau, đến bao giờ em mới mở lòng đón nhận tôi đây?”1
Hắn mệt mỏi lái xe về nhà, bản thân cũng tỉnh táo phần nào.
Bạch Nhược tìm gặp ông chủ nói tiếng xin lỗi, gần đây phát sinh một vài chuyện cô không thể đi làm đều đặn. Ông chủ là người tốt tính không có đuổi việc cô, đời này Bạch Nhược gặp được rất nhiều người tốt tính.
Là do đời trước cô bị xiềng xích trói chân nên không biết xã hội này chứa đựng bao nhiêu cái tốt đẹp bao nhiêu cái xấu xa, bây giờ mở mang tầm mắt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT