Trước hết không cần biết là do Bạch Nhược cố ý hay bất cẩn, hắn đã nhanh chóng chạy lại gần: “Đừng cử động!”

Là do Bạch Nhược bất cẩn đụng trúng ly nước. Cô cũng giật cả mình, nhưng cơn giận dữ không thể dập tắt, cô truy hỏi: “Anh xem tôi là cái giẻ lau tôi không có ý kiến, nhưng xem tôi là một vật thay thế thì có quá đáng lắm không?”

Quá đáng? Bạch Nhược còn cảm thấy nực cười khi hỏi Cố Mặc hai từ quá đáng, nhưng chuyện này không làm rõ cô nhất định sẽ không để yên. Gì cũng được, ly hôn hay thậm chí đuổi cô ra khỏi nhà giống như ba năm trước cũng được. Điều tốt cả, tốt cho cô lẫn hắn!

Cố Mặc đang nhặt những mảnh vỡ thì ngừng lại, cơ thể cứ bất động. Từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, hắn làm những gì lại khiến cô cảm thấy bản thân là vật thay thế? Là do hắn làm ra những thứ gây hiểu nhầm sao?

“Tôi xin lỗi!”

Một câu cứ tưởng nguôi cơn giận nhưng trái lại làm cho Bạch Nhược hiểu lầm ngày càng nghiêm trọng, xin lỗi tức là thừa nhận. Đến giây phút này một giọt nước mắt cũng không rơi ra, hẳn là vì Cố Mặc, cô sẽ không khóc vì hắn một lần nào nữa.

“Anh thừa nhận rồi!”

Thành thật cũng tốt!

“Cô hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như cô nghĩ.” Hắn xin lỗi vì có những hành động gây hiểu lầm chứ không phải để cô buộc tội. Một lời khó nói hết, nhất là khi niềm tin của Bạch Nhược đối với hắn là âm vô cực.

Cũng giống như nghe câu chuyện của Bạch Sang Sang, cảm thấy không tốt thì cứ xem như một câu chuyện cổ tích.

“Anh giải thích có khi tôi lại thấy không hợp lý, nếu đã xem tôi…”

“Câm miệng!” Cố Mặc đứng phắt dậy, Bạch Nhược theo phản xạ mà nhắm mắt lại.

Nhận ra bản thân đã lớn tiếng, Cố Mặc dứt khoát bế Bạch Nhược vào phòng. Chân hắn cũng dẫm phải mảnh thủy tinh, máu dính trên sàn cũng không ít. Kích động không tốt nhưng cô không nghe giải thích đã kết tội, bản thân hắn cảm thấy không mấy dễ chịu. Có phải trước khi Bạch Nhược chọn cái chết cũng có loại cảm giác này không? Đúng! Trường hợp này giống, nhưng đổi lại người không thể biện minh là hắn.

Bạch Nhược không ngừng kháng cự, ra sức chống đối. Loại cảm xúc phức tạp này khiến tâm trí cô không thể bình tĩnh, kích động là cô, tức giận cũng chính bản thân cô. Hắn lấy cái gì ra mà bảo cô phải câm miệng.

Hận nhất là bản thân yếu đuối không thể chống lại, cái thân thể nhỏ bé khiến cô không làm gì được trong trường hợp này, ghét nhất cũng chính là bản thân mình. Nếu có thể mạnh mẽ như Bạch Sang Sang thì hay biết mấy, nếu như có thể cay độc như Lý Thanh Diệp thì hay biết mấy. Cô không phải chưa từng nỗ lực, nó là điều quá sức với cô.

“Anh nhớ cô ta thì cứ việc đi tìm, không chịu nổi thì cứ thổ lộ. Đừng lôi tôi vào chuyện tình của hai người nữa, tôi mệt mỏi lắm! Gả cho anh cũng không phải là điều tôi muốn, trong trường hợp đó tôi cũng đâu thể làm gì, chính anh cũng không thể kia mà.” Bạch Nhược nằm trong trong lòng hắn nói một câu thật dài, cũng chạm đến trái tim của Cố Mặc.

Cả hai đau khổ, không có kẻ đau nhất chỉ là ai chịu dày vò nhiều hơn mà thôi.

Cố Mặc thành thật như lời cô nói thì tốt biết mấy, hắn sợ khi nói ra tất cả cái nhận lại được không phải là tha thứ mà là căm phẫn, thứ hắn trân trọng lại quay mặt, cảm giác cô độc trải qua bao nhiêu năm có là gì? Đối với Bạch Nhược, hắn như một tên cặn bã.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giây phút này đau khổ biết thành giọt nước mắt. Cố Mặc khóc không rõ lý do, chỉ biết trái tim lẫn tin thần điều đau lên từng cơn. Bạch Nhược cũng khóc, chính cô cũng không rõ, không rõ bất cứ thứ gì cả.

Không phải khóc vì anh ta, là vì… Vì điều gì?

Bạch Nhược cứ nức nở trong lòng hắn, chẳng giống với trong giấc mơ. Cô từng tựa đầu vào vai Cố Mặc ôn nhu dịu dàng, cảm giác lúc đó rất khác với bây giờ.

Khóc đến mệt cả người, chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Ôm nhau mà ngủ, tưởng chừng hạnh phúc nhưng hạnh phúc đào ở đâu ra? Cố Mặc bỏ qua cơn đau ở chân cứ ôm chặt lấy Bạch Nhược.

Năm năm một cái ôm! Hắn ích kỷ quá rồi, làm khó Bạch Nhược cũng làm khổ chính bản thân mình.

Đến khi Bạch Nhược mở mắt thì trời đã tối, căn phòng nhờ chiếc đèn ngủ mà có ánh sáng, mờ ảo chẳng rõ ai là ai nhưng đập thẳng vào mắt là cái lòng ngực rắn chắc, cô chỉ biết nhắm mắt lại xoay đầu về hướng khác.

Không để thân hình của con yêu tinh họ Cố dụ dỗ. Cố Mặc ngủ ngon đến nỗi không hay biết cô đã rời giường, bước xuống đã giẫm trúng phải vũng nước.

Bạch Nhược tém tóc cho gọn, căn mắt ra mà nhìn.

“Máu?”

Cái chân bị thương của Cố Mặc đưa ra khỏi giường, không làm bẩn chăn hay ga giường ngược lại chảy xuống sàn một vũng máu không thể khô. Bạch Nhược nhìn đến nơi bị thương cũng giật cả mình.

“Lỳ đòn thật!”

Cô nhớ lại mình sơ ý làm bể chiếc ly, đập vào trán mình một cái. Không muốn cho cô di chuyển chỉ còn một cách tiến về phía đối phương, Bạch Nhược thấy miệng biết thương khá sâu nên không dám tự ý sơ cứu. Máu trên vết thương đã ngưng chảy, máu dưới sàn nhà thì chưa khô. Cô đi tìm điện thoại của hắn, trước tiên phải tìm bác sĩ. Việc mở khoá không tốn bao nhiêu công sức, dùng dấu vân tay của Cố Mặc là được.

Theo quán tính mà gọi đến Hà Bạch, cô quên mất phải xem giờ. Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh, cô chưa kịp nhờ vả thì Hà Bạch đã chặn trước: “Có kẻ muốn chết thì đừng tìm tôi, hãy chuyển máy đến cảnh sát, Cố Tổng rõ rồi chứ?”

“Là tôi, Bạch Nhược!” Cô di chuyển ra khỏi phòng “Xin lỗi vì đã làm phiền, chị có thể đến nhà Cố Mặc một chuyến được không?”

“Tôi tôi đến để cứu giúp người, cô đừng có hỏi lung tung là được.” Hà Bạch điều chỉnh giọng, Cố Mặc đã nhờ vả cô ta làm bác sĩ riêng. Muốn đến giờ nào cũng được nhưng không thể tiết lộ chuyện gì.

Bạch Nhược ở trong mơ cảm thấy người này rất thân thuộc, tỉnh mộng cảm giác đó vẫn còn. Là một người chị, nhưng lại không giống với Bạch Sang Sang, là một người bao dung.

Nửa tiếng sau Hà Bạch đã lon ton chạy đến, bên ngoài khá lạnh nên cô ta khoác thêm một chiếc áo dài đến đầu gối. Bạch Nhược đã chờ sẵn chỉ việc mở cửa: “Chị đến rồi!”

“Là em bị thương sao? Chỗ nào vậy? Tên khốn kia đâu?” Hà Bạch vào nhà thì hỏi liên tục.

“Cố Mặc bị thương không phải em, là mảnh vỡ thủy tinh đâm vào chân.” Bạch Nhược dẫn cô ta đi đến phòng ngủ, trong phòng có người ra ra vào vào mà Cố Mặc vẫn ngủ trong yên bình.

Cũng lâu rồi hắn không có giấc ngủ ngon như vậy, ôm người mình thích không ngon làm sao được?

Không có sự nhầm lẫn, không dối trá, cả cơ thể điều không có sự phòng bị.

Căn phòng mở đèn sáng chói lóa, Cố Mặc vẫn nằm im bất động, Bạch Nhược nghi ngờ nên hỏi thử: “Không phải là mất máu nhiều nên ngất xỉu đó chứ?”

“Em lo lắng sao?”

Cô lắc đầu ngay lập tức: “Không có, cảm thấy tội lỗi thôi, ly là em làm vỡ, vết thương trở nên nặng hơn cũng tại em.”

Hà Bạch cầm đèn pin chuyên dụng xem xét mà siết chặt cả tay, trong đầu mặc niệm không được nói lung tung. Cô ta hỏi: “Cố Tổng khiến em đi tìm đường chết, em cảm thấy tội lỗi cái gì?” Cô ta không biết tình hình cụ thể của hai người, biết những gì thì hỏi cái đó.

“Không phải anh ta, là do em suy nghĩ nông cạn, không muốn sống. Đứng ở trên cao không khí rất dễ thờ, đầu ốc cũng trở nên trống rỗng, gốc rễ là từ gia đình.” Bạch Nhược chỉ nói đến đây không nói tiếp nữa, vì cái tát kia khơi gợi lên tất cả. Câu chuyện phải tính từ lúc bắt đầu không thể tính người chăm ngồi, quả thật đứng ở từng hai mươi lăm, cái cô cần trước khi chết là thương cảm, là gia đình hạnh phúc, là tình yêu của ba mẹ.

Tình yêu của cô đối với Cố Mặc bao lớn? Hình như không nhiều không quyết liệt như Thẩm An Huyền ở trong mơ giành cho Cố Mặc, đến lúc kết thúc sinh mạng, Cố Mặc cũng không có trong sự khẩn cầu của cô.

Hay cô chỉ mong Cố Mặc đối tốt?

Bạch Nhược trong lúc suy nghĩ thì Hà Bạch đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, cô ta tranh thủ đưa ra lời khuyên. Tình trường thì không bằng ai nhưng lời khuyên Hà Bạch không thiếu, cô ta nói: “Không phải Cố Tổng hả? Vậy tên khốn nằm như xác chết này, em có cho cơ hội không?”

“Hả?” Bạch Nhược không rõ câu hỏi vừa rồi.

“Có phải Cố Tổng chưa kể với em.” Hà Bạch cũng đấu tranh tâm lý dữ dội khi hỏi ra câu này, Cố Mặc ngủ thật thì không có gì để nói, nhưng giả vờ thì xác định sẽ ảnh hưởng đến tiền lương của cô ta.

“Anh ta nói chưa sẵn sàng cái gì đó, em không rõ.” Bạch Nhược nhớ lại từ lúc tỉnh dậy đến giờ ngoài chuyện của Thẩm An Huyền, thì Cố Mặc chỉ đề cập đến chuyện của gia đình của cô, còn rất qua loa.

“À!”

Đi về trong tâm thế hoảng loạn, Hà Bạch sợ rằng một ngày nào đó cả hai sẽ đi ra toà, rầm rộ một tin tức ly hôn, cô ta sẽ chết tâm mất thôi. Theo dõi chuyện tình của hai người này rất lao đao, nhìn cái cách Cố Mặc ngày ngày ngồi ở giường bệnh của Bạch Nhược, rồi còn giả thành hộ lý câm. Đến lúc có thể nói tất cả công lao vĩ đại của mình thì lại đem giấu, Hà Bạch cũng có một chút nhói mặc dù chuyện này không liên quan đến cô ta.

Đáng lý giờ này Hà Bạch đã đến một quốc gia khác tiếp tục công việc, trở về với cuộc sống hàng ngày. Ma xui quỷ khiến cô ta lại bị Cố Mặc thuê làm bác sĩ riêng.

Bạch Nhược sau khi được căn dặn thì luôn sờ trán Cố Mặc, bản thân nên tức giận mới đúng trái lại gây ra họa.

Lau đi vũng máu dưới sạn, quét dọn những mảnh vỡ, còn xem Cố Mặc có bị sốt hay không? Đến khi cô nhìn lại đồng hồ đã là nữa đêm, đoán rằng lúc bọn họ ngủ cũng là hai ba giờ giờ chiều. Chỉ ngày đầu về nhà mà cãi nhau không biết bao nhiêu lần, bây giờ ai dìu ai còn chưa biết.

_____

Giữa Hà Bạch và Bạch Nhược có thay đổi cách. xưng hô, sau khi Hà Bạch đến thì hỏi một tràng đặt bản thân vào Bạch Nhược để biết tại sao thay đổi cách xưng hô, từ xưng "tôi" trở "em".

=)) Thiệt ra là đang viết, đi ăn quay trở vào thì chập mạch không nhớ, thấy nó cũng hợp lý nên để luôn đấy ạ ༎ຶ‿༎ຶ. Tại quên thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play