Căn phòng vẫn giống với ba năm trước, không khác một chút nào so với trong mơ. Những chi tiết nhỏ nhặt từ màu đen huyền bí, đến những vật trang trí đơn điệu cũng được đặt đúng vị trí giấc mơ kia.
Bạch Nhược lo quan sát căn phòng nên nhất thời không nói thêm lời nào, câu nói vừa rồi của Cố Mặc vừa to vừa rõ, cô có nghe thấy rồi!
Hắn đỡ cô đến giường thì cũng ngồi bên cạnh, chờ cô cho hắn câu trả lời.
“Anh đối xử với tôi như vậy, làm tôi sợ lắm!” Bạch Nhược nhỏ giọng, rồi cứ mặc xác hắn nằm vật ra giường. Chiếc giường rộng lớn với ga giường màu đen, rất êm ái nhưng lại không có một chút cảm giác dễ chịu nào cả.
“Cô không có lựa chọn, bây giờ cô chỉ có một mình tôi để dựa vào.” Câu nói không hề phóng đại, Bạch Nhược sau khi tỉnh dậy tính đến người thân thì chỉ còn một mình hắn. Cố Mặc không thể dùng lời lẽ dịu dàng, tính khí hắn trước giờ vẫn vậy.
Giọng điệu trước đây khi dùng với Thẩm An Huyền chỉ là giả tạo, cũng chỉ nói khi có mặt Bạch Nhược. Lúc đấy hắn rất thích dáng vẻ đau khổ, nhút nhát, cam chịu của Bạch Nhược. Bản thân cô trước đây trong mắt hắn không bằng một cái giẻ lau, nhưng tâm tình lại luôn đặt trên người cô vợ hợp pháp này. Chỉ là quá ngu xuẩn, không thể nhận biết được tình cảm của bản thân.
Một người cô độc như Cố Mặc không cần sự cảm thông, khi làm sai cũng không ai đứng ra bênh vực, thế thì nhận lỗi để làm gì?
Cái suy nghĩ đó bị dẹp bỏ khi mắt hắn thấy được cuộc sống này đầy màu sắc, cho dù có quỳ gối nhận lỗi Cố Mặc cũng sẽ xin tha thứ từ Bạch Nhược.
“Tôi vẫn còn cái gia đình giả tạo kia!” Ngữ khí nói chuyện của Bạch Nhược rất thản nhiên, không giữ ý tứ của một vị tiểu thư bị hất hủi nữa, dù sao hình tượng của cô đối với Cố Mặc từ lâu đã hỏng bét.
Bạch Nhược sau ba năm lại biết được một điều, không cần níu kéo cái không thuộc về mình, đẩy nó đi càng xa càng tốt.
“Cô ngủ nhiều quá nên không biết, Bạch Tùng Anh bị bắt giữ mấy tháng trước sợ rằng sẽ ở trong đó suốt quãng đời còn lại. Dung Chỉ tội cũng không nhẹ!” Cố Mặc tốt bụng cung cấp một lượng thông tin nhỏ, Bạch Nhược vẫn còn rất nhiều thứ không biết, hắn sẽ từ từ dẫn dắt cô.
“Đừng nói với tôi là tập đoàn của bọn họ bị người khác thâu tóm rồi nhé, tôi sẽ bị đả kích nặng lắm đó!” Bạch Nhược không tin là có những chuyện bước ra từ trong giấc mơ, ban đầu là Thẩm An Huyền vào tù, tuy lý do khác nhưng kết quả vẫn là ăn cơm tù.
Còn nữa trước khi vào tù còn ôm một sinh mạng nhỏ, lúc nãy Cố Mặc khá nhạy cảm về vấn đề đó nên Bạch Nhược không có cơ hội để đào bới.
“Chủ tịch Cố Thị là tôi, vậy cô có thể đoán chủ tịch Bạch Thị là ai không?” Cố Mặc hỏi, xem trường hợp này cô nghĩ như thế nào, nếu đáp án là Bạch Sang Sang câu chuyện hơi khó xử một chút. Nhưng ngoài Bạch Sang Sang, hắn có thể tiếp tục trò chuyện với cô.
Bạch Nhược không cần suy nghĩ mà đáp ngay: “Bạch Sang Sang!”
Nghĩ như vậy là hợp tình hợp lý quá rồi không thể trách Bạch Nhược, người nhà họ Bạch còn ai nữa đâu, cùng lắm là bên ngoại của Bạch Sang Sang tức là anh chị em gì đó của Dung Chỉ, nhưng cũng không liên quan lắm đến nhà họ Bạch. Cô đã không thể nghĩ đến bản thân của mình rồi, ngủ ba năm rồi lên làm chủ tịch? Đem bản thân ra làm thành một đáp án, chẳng phải chọc cho Cố Mặc cười nhạo cô sao?
Cố Mặc thất vọng đứng dậy, định đi ra ngoài chuẩn bị bữa trưa.
Hỏi người khác đến khi có được đán án lại không lên tiếng xác nhận, Bạch Nhược có chút không hài lòng. Nếu là trước thì cô có lẽ sẽ im lặng tùy theo tâm trạng của Cố Mặc, nhưng bây giờ không đánh một trận thì không phải là người.
Đánh nhau thì để sau này tính, trước mắt Bạch Nhược công kích bằng lời nói. Nếu đánh cô sợ sẽ thua mất, Dương Tư bảo cô phải khôn một chút, vác cái mặt đần đần thế thì suốt ngày bị ức hiếp thôi.
Cô ngồi bật dậy nhanh tay kéo Cố Mặc lại nhưng chỉ túm được cái góc áo, hắn cũng bất ngờ về hành động ám muội này lắm, Cố Mặc hỏi: “Chuyện gì?”
Nghe ra không thân thiện cho mấy, hắn đây là vênh váo khi nghĩ Bạch Nhược không muốn rời xa hắn sao? Thực ra không phải Cố Mặc sợ cô hỏi tiếp vấn đề của Bạch Sang Sang nên muốn trốn đi.
“Anh không biết lịch sự là gì à?” Bạch Nhược trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt từ dưới nhìn lên không toát ra được dáng vẻ hung dữ, ngược lại có phần đáng yêu.
“Tôi đi nấu bữa trưa, xong rồi tôi sẽ vào gọi cô.” Cố Mặc lấy góc áo của mình ra khỏi tay của Bạch Nhược.
Bạch Nhược nghe thấy hắn nói nhưng tận bây giờ mới để ý, là đi nấu hay là đặt đồ ăn ở ngoài.
Ba năm này Cố Mặc có thuê người giúp việc rồi à?
“Anh đặt đồ ăn ở ngoài hay là nhờ anh hai nấu? Nói rõ một chút, tôi không phải nhầm lẫn gì đấy chứ?" Cô hỏi hắn là do tò mò, Cố Mặc chân chính hình như không có xuống bếp, hắn không ăn ở ngoài thì nhịn đói luôn.
Trong mơ Cố Mặc cũng từng nấu cho cô ăn, hương vị không tệ nhưng tiếc rằng cô còn chưa khen người đó một câu.
“Tôi nấu, cho dù có khó ăn cũng phải nuốt!” Hắn nhấn mạnh từng chữ, sợ rằng Bạch Nhược không nghe thấy.
“Tôi ăn đồ của người khác nấu rất bị hay bị chứng khó tiêu.” Cô nói xong thì Cố Mặc cũng đóng sầm cửa lại.
Bạch Nhược nằm ở bệnh viện cả một tuần, người bầu bạn lúc đó là hộ lý câm, rất muốn gặp lại người đó nhưng bạc vô âm tính. Nói như vậy thì có hơi bi quan, nhưng tình hình của Bạch Nhược rất khó để tìm một người. Khi nhìn thấy được mọi người cô để ý dáng vẻ của Hà Bạch như muốn trốn tránh khi nhắc đến người đó. Cố Mặc thì rõ ràng hơn, là nóng giận hấp tấp còn chất vấn cô.
Nếu hắn thay đổi tình cảm, nhìn về hướng của cô thì quả thật đáng để chúc mừng, nhưng hỏi thử một tuần đó Cố Mặc đã ở đâu? Một người ngu ngốc còn biết được tình cảm vốn không thể thay đổi, Bạch Nhược cũng biết Cố Mặc đang diễn, hắn diễn quá chân thật xém chút nữa thì cô tin mất thôi.
Đi chơi trò mạo hiểm đánh đổi ba năm, Bạch Nhược bây giờ lại thong thả cảm nhận được cuộc sống đau khổ tối tăm của mình rồi.
Cố Mặc có nói Bạch Tùng Anh và Dung Chỉ đang gặp rắc rối, ngay cả công ty cũng không giữ được. Cô muốn biết thật hư thế nào, lia mắt nhìn thấy chiếc macbook air supreme phiên bản bạch kim để trên bàn làm việc, dù biết là không nên nhưng Bạch Nhược vẫn đi đến gần nó. Muốn mở lên xem một chút tin tức, chần chừ khoảng ba giây.
Ba giây để nghĩ xem mật mã của nó là gì?
“Ngay cả đồ dùng cũng giống với Dương Tư, anh không xứng, tên Cố Mặc thích bắt chước này!” Cô lẩm nhẩm trong miệng, không nghĩ đến cảm giác tội lỗi khi dùng đồ của người khác mà chưa xin phép. Bạch Nhược bây giờ không còn biết sợ là gì nữa rồi, vẫn là suy nghĩ đó Cố Mặc không diễn nổi nữa đuổi cô đi thì càng tốt.
Cô nhanh chóng mở được nó, mật mã là ngày sinh của ai đấy thì Bạch Nhược không rõ, nhưng nó giống hệt của cô.
Sau hai mươi phút thì cô biết được tình hiện tại của bọn họ rồi, là liên quan đến vụ án giết người hai mươi tám năm về trước. Nạn nhân tên là Thục Nhi, còn đính kèm cả chân dung khi còn trẻ của người đó. Vốn là một bức ảnh được người khác che mờ, tò mò nên Bạch Nhược đã dùng app để làm rõ nét hơn, màu mắt rất giống cô, khuôn mặt cũng tương đồng vài phần. Bạch Nhược chết lặng, cho dù cô không rõ người này là ai, lai lịch thế nào? Nhưng tim cứ nhói lên từng cơn. Trong giấc mơ nhân vật này là mẹ ruột của cô, ngay cả cái tên cũng giống với lúc Bạch Sang Sang nói là “Thục Nhi”.
Lời khai của Bạch Tùng Anh vẫn chưa được công bố, ông ta dùng chút tiền nát của mình để nhờ luật sư bào chữa. Vụ việc còn chưa đi đến hồi kết nhưng Cố Mặc lại nói ông ta sẽ sống hết phần còn đời còn lại ở trong tù, Bạch Nhược nghi ngờ hắn cũng có nhúng tay vào chuyện này, cũng chỉ là một chút dự cảm không nắm chắc mấy phần.
Phiên tòa xét xử khi diễn ra cô nhất định sẽ đến xem, mặc dù Bạch Tùng Anh sẽ khó coi nhưng lại đúng ý cô. Con linh cẩu ngày nào nay lại đơn thân độc mã, cô rất mong chờ đến ngày đó.
Do hăng say xem mà quên đi thời gian, đến khi Cố Mặc quay trở lại đã thấy cô ngồi trước màn ảnh nhỏ kia. Hắn không trách móc, không nổi giận mà tát cô, mắng cô dơ bẩn, tùy tiện.
Cố Mặc tiến lại gần, Bạch Nhược lại cảnh giác.
“Anh định tát tôi sao? Vũ phu!” Bạch Nhược khiến hắn chùn bước nhưng lát sau vẫn tiến đến gần.
“Tôi cho cô tát lại được không? Nếu cảm thấy không công bằng thì trả lại gấp đôi, gấp ba, đánh đến khi nào cô hả dạ thì thôi.” Hai năm hôn nhân, hắn cũng chỉ tát có một cái ở lần đó, cuộc sống hàng ngày toàn lạnh nhạt hoặc nói lời khó nghe.
“Nhớ lấy! Tôi đánh thì không được đánh lại.” Bạch Nhược trả chỗ lại cho hắn “Anh ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
“Chân cô không tốt, đừng làm ra vẻ!”
Tình trạng là cả hai đang đứng, không ai chịu ngồi. Bạch Nhược từ khi tỉnh dậy đã rất cứng đầu, hắn mền mỏng một câu cô chất vấn một câu, hắn quát một câu cô cũng mắng lại một câu.
Cố Mặc nhấc bổng cô bằng hai tay, nhất quyết để cô ngồi lên bàn làm việc. Cái đãi ngộ này đến Thẩm An Huyền còn chưa được đâu, hắn thấy để Bạch Nhược ngồi như vậy là thích hợp nhất. Bản thân cũng ngồi vào ghế, đối diện với trang tin tức của nhà họ Bạch.
“Anh đã nói chỉ cần là tôi hỏi thì sẽ nói đúng không?” Bạch Nhược nghiêng đầu hỏi.
Cô không thể làm ra dáng vẻ ngầu được, cứ trông như người vợ nhỏ đang giận dỗi vậy.
Cố Mặc gật đầu, nhưng không hoàn toàn đồng ý: “Có một số chuyện tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói cho cô nghe.”
“Vì sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT