Quả nhiên, lời nói dối của Cận Thiếu Phong khiến cho Thư Di một chút cũng không hoài nghi. Cận Thiếu Phong liền quay sang nhìn về phía Tâm Dao, một bụng nghi hoặc.
“Đứa bé này là?”
Thư Di nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cận Thiếu Phong, liền nhún vai bông đùa.
“Là con gái của em, Tâm Dao. Em đang tập chạy theo trend làm mẹ đơn thân đấy, thấy em ngầu không?”
Cùng lúc đó, Tâm Dao cũng hướng ánh mắt to tròn về phía Cận Thiếu Phong, ngoan ngoãn lễ phép chào: “Cháu chào chú”.
Cận Thiếu Phong nhìn chằm chằm Tâm Dao mà đáy lòng dâng lên nỗi buồn khó tả. Đứa trẻ này thật giống Sở Trạch Hiên nhưng tính cách lại tinh nghịch giống Thư Di hồi nhỏ.
Lúc sau, anh ta cũng thuận miệng đáp lại Tâm Dao: “Chào cháu”.
Tâm Dao tuy rằng có chút lạ lẫm, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, cô bé lễ phép đẩy đồ uống của mình đến tay Cận Thiếu Phong.
“Chú uống nước đi ạ”
“Cảm ơn cháu”
Thư Di bên ngoài thấy một màn chú chú cháu cháu như vậy, chân mày cũng đã giãn ra phần nào, cười mỉm nhìn hai người họ tiếp tục làm quen với nhau.
Cận Thiếu Phong sau khi chào hỏi với Tâm Dao, thấy cô bé đã bắt đầu quay lại với việc ăn của mình, liền hướng ánh mắt đến Thư Di.
“Lúc trước em nói buổi tối không có thời gian đi ăn với anh, là vì Tâm Dao sao?”
“Thực ra em có thể trực tiếp nói với anh, hay vì lâu rồi chúng ta không gặp nhau nên em mới xa cách với anh như vậy?”
Thư Di tiếp tục nhún vai, cười nhẹ.
“Sao có thể chứ? Chỉ là em cảm thấy, vừa mới gặp anh không lâu đã nói có một đứa con gái, chẳng phải hơi đường đột sao?”
Cận Thiếu Phong trầm mặt lại, suy đi tính lại cũng vì Thư Di có lí do riêng chứ không hẳn là tìm cách trốn tránh anh ta nên anh ta cũng không muốn để bụng. Thư Di thấy tâm trạng của Cận Thiếu Phong đã bình thường trở lại thì liền hỏi.
“Anh muốn ăn gì không? Để em đi mua”
Cận Thiếu Phong căn bản không muốn nói chuyện với Thư Di ở đây nên đã đề xuất đổi địa điểm ăn cho thoải mái hơn. Anh ta quay sang nhìn Tâm Dao vẫn đang ăn liền nói trúng tim đen của cô bé.
“Em không ngại đổi chỗ chứ? Anh biết một nhà hàng Tây có món bánh ngọt rất ngon. Hơn nữa chắc chắn Tâm Dao sẽ rất thích”
Tâm Dao ngồi phía dưới nghe Cận Thiếu Phong nhắc đến đồ ăn, mắt cô bé liền sáng rực lên nhất là khi nói về bánh ngọt - món mà cô bé thích nhất thì lại càng háo hức.
Thư Di cũng thấy có lí, cô cũng không cự tuyệt, xong đó liền thu dọn đồ đạc, đóng gói chỗ đồ ăn còn chưa ăn hết của Tâm Dao vào hộp, rồi cùng Cận Thiếu Phong rời khỏi quán KFC.
___________
Tại nhà hàng Tây
Cận Thiếu Phong, Thư Di và Tâm Dao cùng nhau ngồi vào bàn ăn, Tâm Dao thì hào hứng trước đồ ăn ở đây, hồn nhiên ăn hết không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Thư Di ngồi bên cạnh xoa xoa đầu cô bé, lúc sau liền cười nhẹ mà hướng ánh mắt ngưỡng mộ lên người Cận Thiếu Phong cảm thán.
“Ra ngoài ngồi xe hơi sang trọng, còn có tài xế và trợ lí riêng, xem ra A Phong của chúng ta rất giỏi nha”
Thanh âm Cận Thiếu Phong đáp trả câu nói của Thư Di có phần hơi nhỏ, Thư Di cũng không nghe rõ và cũng không lên tiếng thắc mắc.
“Bởi vì có mục tiêu, nên mười năm nay anh chưa hề nghĩ đến chuyện dừng bước”
Tâm Dao ngồi phía đối diện vẫn cầm trong tay ly nước hoa quả mà đối với cô bé là ngon tuyệt cú mèo, trong ánh mắt sáng rực tràn ngập ý vị tò mò. Chú này vừa cao vừa đẹp trai, y như mấy oppa trong phim thần tượng vậy đấy. Cô bé dường như có thể ngay lập tức biến thành fans nhí của Cận Thiếu phong luôn không chừng.
Lúc này, Tâm Dao không kiềm được nâng miệng nhỏ, nhìn về phía Cận Thiếu Phong dò hỏi.
“Chú ơi, chú có bạn gái chưa ạ?”
Thư Di lại bất lực lắc đầu với cô bé. Cận Thiếu Phong mới đầu sửng sốt, sau đó lại cười nhẹ trả lời: “Chưa có”.
Đôi mắt Tâm Dao lại bắt đầu sáng quắc lên phấn khích nói.
“Vậy chú thấy mẹ cháu với cháu sao ạ? Nếu chú vừa ý, cháu gả mẹ cháu cho chú làm vợ đấy ạ!”
Tâm Dao bỗng dưng lại trở thành ông tơ bà nguyệt se duyên cho Thư Di và Cận Thiếu Phong, cô bé vẫn tiếp tục bộ dạng đáng yêu đó nói với Thư Di.
“Mẹ ơi, chú này siêu cấp đẹp trai, mà vừa nhìn liền biết là thích mẹ”
Thư Di thật đau đầu với Tâm Dao mà, sao cô bé lại cứ thích rao bán cô trên khắp mọi mặt trận vậy nhỉ? Đẻ nó ra, nuôi nó lớn để nó bán đứng mẹ vậy đó hả? Không cần biết Tâm Dao muốn nói gì thêm, Thư Di liền lên tiếng ngắt lời, ôn tồn giải thích.
“Hạ Tâm Dao, mẹ đã nói rất rõ ràng với con rồi, chú thích mẹ giống như thích người thân, chính là kiểu thích giống như mẹ thích con ấy, hiểu chưa?”
Thư Di tiếp tục đỡ trán, nếu không phải cô vốn dĩ thân thiết với Cận Thiếu Phong, chắc có lẽ là đã muốn đăng xuất đến hành tinh khác vì lời nói của Tâm Dao rồi mất thôi.
Cận Thiếu Phong ngồi bên này không ngờ Tâm Dao lại hồn nhiên hỏi anh ta câu đó, anh ta vốn định lên tiếng nói gì đó nhưng khi nghe mấy lời giải thích của Thư Di thì ánh mắt lại trở nên u ám lạ thường, hoá ra cô chỉ coi anh là người thân thôi ư? Thật không cam tâm mà!
Lúc này, người trợ lí đứng đằng sau của Cận Thiếu Phong - Phi Phàm mới hướng ánh mắt khó hiểu nhìn boss của mình. Khi ở Canada, Cận Thiếu Phong là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, giờ đây tập đoàn Cận Thị cũng có vị trí nhất định ở trên thương trường, cớ vì sao khi đứng trước mặt Hạ Thư Di lại thực sự trở nên nhỏ bé như vậy?
Nửa tiếng sau
Tâm Dao tung tăng xin phép đi rửa tay, để lại không gian “riêng tư” cho hai người lớn kia. Thư Di nhẹ nhàng mỉn cười với Cận Thiếu Phong.
“Trẻ con đúng là nghịch ngợm, vừa rồi nó còn muốn tác thành cho hai chúng ta”
Cận Thiếu Phong mới nâng li rượu vang trên tay, nhấp một ngụm, không quan tâm lời biện minh của Thư Di, trực tiếp hỏi.
“Là con gái của Trạch Hiên à? Anh ta có biết không?”
Thư Di liền lắc đầu.
“Con bé là kết quả của một cuộc tình lầm lỡ, hà tất phải nói với anh ấy?”
Cận Thiếu Phong tầm mắt gắt gao nhìn Thư Di, nhìn cô đáy mắt quật cường như vậy, lồng ngực anh ta bỗng nhiên hít thở không thông. Anh ta không khống chế được bản thân liền nói.
“Thư Di, một mình em chăm con vất vả, nếu em không ngại, anh có thể chăm sóc hai mẹ con em…”
“Không phải anh là người thân của em sao?”
Thư Di bất ngờ trước lời đề nghị của Cận Thiếu Phong, cô rũ mắt xuống trầm mặc cất lời.
“Ở bên một người phụ nữ đã có con, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh có ban gái đấy!”
“Anh không ngại…” Câu nói Cận Thiếu Phong vốn muốn phát ra khỏi miệng nhưng lại không dám. Anh ta nghĩ anh ta có thể nhẫn nhịn 10 năm ở Cận Gia để đổi lấy thành công của hiện tại, vậy thì anh ta cũng có thể ở cạnh Thư Di, dùng sự thâm tình để có được lòng tin của cô cũng được, không phải sao?
Phía bên ngoài nhà hàng lúc này xuất hiện một chiếc xe hơi sang trọng, người ngồi bên trong không ai khác chính là Sở Trạch Hiên. Việc anh xuất hiện ở đây cũng không có gì lấy làm lạ bởi trước đó anh được hẹn đi ăn với một người bạn cũ.
Ngay lúc vừa đỗ xe, anh phát hiện ra hình ảnh của Thư Di qua tấm cửa kính đang ăn tối với người đàn ông khác. Anh bỗng nổi lên cơn thịnh nộ, ha… người phụ nữ này mắng anh là “đồ đáng ghét”, ngắt ngang điện thoại của anh, giờ lại điềm nhiên như không hẹn hò với gã đàn ông khác trong một nhà hàng ngập tràn ánh nến ư?
Sở Trạch Hiên không ý thức được cảm xúc của mình, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho Thư Di. Khi nhận được cuộc gọi từ anh, ban đầu cô hơi bất ngờ sau đó vẫn bình thản nhấc máy vì trước đó cô lỡ mắng anh là “đồ đáng ghét”, cũng không ngờ rằng anh sẽ gọi lại cho cô. Giờ đây, cô đã sẵn sàng tâm thế chuẩn bị cho một trận đấu battle giữa hai người nhưng khi nghe được giọng nói lạnh tanh của Sở Trạch Hiên lại bất động.
“Nếu cô đã muốn lấy việc công làm việc tư, tôi sẽ cho cô cơ hội, 30 phút nữa phải có mặt ở nhà hàng Yummy. Nếu tôi không thấy cô, Thư Nhã sẽ mất đi tư cách cạnh tranh”
Mặc kệ Thư Di vẫn còn ý ới thắc mắc phía đầu dây bên kia, Sở Trạch Hiên trực tiếp ngắt máy, không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Thư Di bên này nghĩ lại mọi chuyện, đúng thật là hồi chiều cô có nhắc đến “dùng mối quan hệ riêng”, nhưng đó chỉ là tấm màn che mà thôi, cuối cùng vẫn phải dựa vào phương án để phân thắng thua. Huống hồ, theo như cô biết về Trạch Hiên, cái gọi là “lấy việc công làm việc tư” của anh phải cân nhắc rất kĩ chứ không phải tự nhiên đồng ý ngay được. Sao anh lại trở nên như vậy nhỉ? Bỗng dưng muốn mời cô đi ăn? Khó hiểu thật!
Cận Thiếu Phong nhìn Thư Di mà mỉm cười nhẹ, đẩy ra trước mặt cô đĩa bò bít tết đã cắt sẵn.
“Thư Di, bít tết đã cắt xong rồi. Nhân lúc còn nóng mau ăn đi”
Sở Trạch Hiên vẫn đỗ xe bên ngoài nghiêng người nhìn từng hành động mà Cận Thiếu Phong tận tình chăm sóc Thư Di, nhất là hành động cắt bít tết của anh ta. Sở Trạch Hiên thắc mắc, rõ ràng Thư Di thích súp cay và đồ uống có ga, mà giờ lại còn giả bộ thanh tao trước mặt đàn ông khác? Rốt cuộc cô còn bao nhiêu mặt nữa mà anh chưa biết hết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT