Hầm rượu nhà Quyền Đế Sâm có cả rượu vang đỏ và rượu trắng, còn có cả các loại rượu ngon nổi tiếng trên khắp thế giới, nhưng mà cá nhân anh lại thích rượu trắng hơn, sảng khoái, hợp với chính nghĩa.

Anh thấy được một bình rượu vang đỏ trống không nằm lăn lông lốc trên bàn, thế mà một mình cô lại uống hết cả một chai!

Mặc Sơ thấy tôm hùm đất quá ngon rồi uống rượu vang đỏ, rượu vang đỏ không cay và nóng như lửa đốt giống rượu trắng, nhưng cô càng uống càng say, chỉ là chính bản thân cô không biết.

Sau khi ăn uống no say, cơn buồn ngủ đánh úp lại.

Giờ phút này, cô đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, cô xoay người rụt rụt, muốn tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Quyền Đế Sâm ôm cô vào trong phòng ngủ của anh - nơi mà từ trước đến giờ chưa từng có người phụ nữ nào được phép bước vào.

Bởi vì Mặc Sơ đã đến, cho nên nơi này tăng thêm một chút thú vị, dịu dàng và tình cảm.

Anh ôm cô đến cạnh bồn rửa tay, lấy nước rửa tay để rửa sạch bàn tay nhỏ của cô, vừa rồi cô chỉ dùng khăn lông ướt lau sơ, tuy muốn rửa tay nhưng không thể bước nổi.

Ngón tay Mặc Sơ vừa dài vừa trắng, nhưng mà trong lòng bàn tay có một lớp chai nhẹ, đó là do từ nhỏ cô đã làm việc nhà tạo thành.

Một bé gái mồ côi, có người nhận nuôi đã là chuyện rất may mắn, cô sao dám yêu cầu nhiều hơn!

Khi vừa cảm nhận được có nước, Mặc Sơ hơi tỉnh táo lại, cô muốn nghịch nước, cuối cùng làm ướt quần áo hai người.

Lúc Quyền Đế Sâm đi tắt vòi nước, cô lại té ngã trên mặt đất.

Anh chăm chú nhìn cô, quần áo dính chặt trên dáng người mảnh khảnh của cô lộ ra đường cong cực kỳ mê người.

Anh ôm cô về giường lớn, muốn đổi bộ quần áo ướt trên người cô thì cô đã cuộn người lại như một con mèo hoang, không hề có ý phối hợp với anh.

Ngay khi cơ thể cao lớn của anh thân mật dán sát vào cô, Mặc Sơ mơ màng mở mắt: “Tổng giám đốc Quyền…”

“Còn gọi tôi như vậy sao?” Nghe cô gọi như vậy, sao Quyền Đế Sâm cứ có cảm giác là mình đang làm chuyện đó với một nhân viên vậy!

“Vậy phải gọi thế nào?” Mặc Sơ lẩm bẩm, vì sao cô không nhúc nhích được? Vì sao cô lại cảm thấy giống như có một quả núi lớn đè nặng cô?

“Kêu ông xã!” Quyền Đế Sâm nhỏ nhẹ nói bên môi cô.

Mặc Sơ rất ngoan gọi theo anh: “Ông xã…”

“Bà Quyền rất ngoan!” Quyền Đế Sâm muốn hôn hôn lên hàng mi của cô, đôi mắt của cô, cánh mũi của cô, đôi môi của cô, chiếc cằm của cô, rồi xuống xương quai xanh…

Mặc Sơ cảm thấy cả người đều rất mềm nhũn: “Ông xã, chúng ta định làm gì thế?”

Cô trẻ con hỏi một câu, vậy mà lại chọc cho Quyền Đế Sâm bật cười, khi tỉnh táo cô rất thông minh nhanh trí, hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng mà khi cô uống say, lại có dáng vẻ giống như một đứa trẻ ngây thơ.

“Giữa vợ chồng phải làm cái gì?” Quyền Đế Sâm vừa hôn môi cô, vừa nhỏ giọng hỏi cô.

“Bạn tốt!” Mặc Sơ cười.

Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn nhìn dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta hít thở khó khăn của cô, anh lại ôm chặt cô vào trong ngực, hai người thân mật không rời: “Bà Quyền, anh muốn em…”

“Muốn em làm gì?” Người này nói chuyện thật kỳ quái, cứ thích nói một nửa!

Trong thành phần của rượu vang đỏ có nước, Mặc Sơ uống rượu nên trong đầu cũng bị nước vào.

“Muốn em trở thành cô vợ chân chính của tôi!” Khóe môi Quyền Đế Sâm xuất hiện một tia cười nhạt, tiện đà bắt đầu công thành chiếm đất…

Ánh nắng ban mai từ từ chiếu qua cửa sổ.

Buổi sáng cuối xuân đầu hạ vẫn còn lạnh lẽo và ướt át như cũ.

Khi gió sớm thổi qua, Mặc Sơ cảm thấy hơi lạnh, cô không khỏi nhích lại gần nơi ấm áp.

Nhưng mà sao nơi ấm áp này lại cứng rắn như vậy?

Cô mơ màng mở mắt, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai của một người đàn ông, anh giống như thiên thần, yên tĩnh và ung dung, nhưng mà khi anh ngủ, anh đã không còn vẻ sắc bén như lúc làm việc và sinh hoạt nữa.

Mặc Sơ ngạc nhiên và hoảng sợ, sao cô lại ngủ trong phòng của anh?

Tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng mà trong lòng cô hiểu rõ, nếu anh không gọi, cô sẽ không được ngủ bên cạnh anh.

Tối hôm qua… Tối hôm qua anh có gọi cô đến đây ngủ sao?

Mặc Sơ hơi rụt rụt thân thể, cảm giác được dường như có cái gì đó tràn ra, trên vai cô còn có dấu hôn rất rõ.

Bọn họ… Bọn họ thật sự đã làm chuyện đó rồi ư?

Lúc đầu Mặc Sơ cứ tưởng rằng cô cần phải chuẩn bị cho tốt rồi chờ người đàn ông này “ban ơn”, nhưng mà sao cô lại không nhớ gì về cảnh tượng tối qua cả.

Điều cô nhớ rõ là anh mạnh mẽ và dữ dội giống như dã thú.

“Chào buổi sáng, bà Quyền!” Giác quan của Quyền Đế Sâm rất nhạy bén, cô mới cử động nhẹ trong lòng anh là anh đã tỉnh lại.

Khuôn mặt của Mặc Sơ lập tức đỏ bừng, còn có tóc dài che mặt, cô nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng! Ông Quyền!”

Anh gọi cô là bà Quyền, cô gọi anh là ông Quyền.

Ừ, như vậy cũng được.

Tạm thời không bàn đến khoảng cách giữa hai trái tim.

Còn khoảng cách giữa hai cơ thể thì tối hôm qua bắt đầu có những tiếp xúc thân mật nhất.

Điều này cũng đã mở ra một cách chung sống mới giữa cô và anh.

Quyền Đế Sâm nhìn khuôn mặt của cô dưới ánh mặt trời, đẹp tựa như là tiên nữ, rồi sau đó lại nhìn dấu vết mà anh đã khắc lên, anh rất hài lòng cười cười.

“Còn đi làm được không?” Anh cũng biết là tối hôm qua anh quá mạnh mẽ.

Lúc đầu Mặc Sơ không hiểu hết hàm ý của câu này, sau đó nghĩ ra nên cô lập tức gật đầu.

Nhưng thật ra Quyền Đế Sâm rất săn sóc cô: “Nếu mệt mỏi thì về sớm một chút để nghỉ ngơi.”

Mặc Sơ nhìn anh bằng ánh mắt biết ơn, sau đó vào phòng rửa mặt chải đầu, cô nhìn đống hỗn độn trên giường, cô không chảy máu như lần đầu tiên, đương nhiên từ sáu năm trước cô đã không còn lần đầu tiên nữa.

Nhưng mà người đàn ông này lại không hỏi cô nửa chữ.

Buổi sáng thức dậy, anh lại còn đối xử với cô rất cẩn thận.

Tuy rằng cô rất mệt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào giống như ăn mật đường, ngọt đến nỗi muốn bay lên trời.

Sau khi tới công ty, Mặc Sơ nhìn thấy Thái Hà tới tìm cô.

Khi Thái Hà thấy Mặc Sơ mặc đồ nữ, Thái Hà không thể tin được nói: “Cô là Mặc Sơ thật sao?”

“Chắc chắn không giả! Chào buổi sáng, Thái Hà!” Mặc Sơ chào hỏi với cô ấy.

Thái Hà cười ha ha, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của cô khi phải sắp xếp hôn lễ ở nhà thờ cho cô ấy, cô ấy rộng rãi nói: “Cô chính là người có sức sáng tạo nhất mà tôi từng gặp! Mặc Sơ, cô đúng là người tốt!”

“Cô cũng không kém mà!” Mặc Sơ cười nói: “Cô thoải mái, ngay thẳng, mồm miệng lanh lẹ không tha cho ai, chính là điển hình của các cô gái phương Bắc!”

Thái Hà đưa cô một phần ăn sáng: “Tôi thuận đường đi ngang qua đây, tặng cho cô!”

“Cảm ơn, tôi cũng không khách sáo.” Mặc Sơ tiếp nhận: “Mau đi làm đi! Thái Hà, cố lên!”

Mặc Sơ bận rộn cả buổi sáng, trong cuộc họp ban sáng, Triển Lê Hàn đặc biệt khen ngọi cô, Thái Hà đặc biệt tặng một lá cờ thưởng đến đây, cảm ơn Mặc Sơ!

Buổi chiều, Quyền Đế Sâm gọi điện thoại kêu cô đến!

Mặc Sơ mang theo bài bản kế hoạch, đón xe đến tòa nhà Đế Quốc.

Sau khi cô gõ cửa rồi đi vào văn phòng của tổng giám đốc, đối mặt với người đàn ông này, cô lại hơi đỏ mặt.

Làm sao bây giờ? Có thể là bởi vì tối qua đã trải qua chuyện thân mật, cô đã không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh, hờ hững như nước chảy mây trôi giống như trước.

Có điều, Quyền Đế Sâm vẫn mang dáng vẻ xử lý công việc theo phép công, không trộn lẫn chút tình cảm cá nhân nào.

“Nghe nói, Thái Hà tặng em một lá cờ thưởng?” Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế, anh chăm chú nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trước mặt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play