Mặc Hàm vốn đang làm bài tập, nghe anh trai mình và mẹ nói chuyện cũng không nhịn được mà đi tới.

Mặc Sơ nghe thấy con gái đang chạy đến chỗ mình thì cười: “Hàm Hàm, con có đề nghị nào hay không?”

Hết cách rồi, con trai mình lạnh lùng quá, cũng may đứa con gái còn đáng yêu.

Mặc Hàm lập tức nói: “Sơ Sơ, mẹ làm một đĩa salad đi! Mua rau xà lách và cà chua mà làm, vừa nhiều dinh dưỡng vừa tốt cho sức khỏe.”

“Được đấy!” Mặc Sơ rất thích: “Ai cũng nói con gái là chiếc áo bông hay mặc, quả nhiên Văn Hàm của mẹ ngoan nhất.”

Mặc Sơ đi siêu thị gần đó mua đồ ăn về.

Cô vừa mới làm xong đống rau xà lách thì Quyền Đế Sâm đã về.

Cô nhận lấy cặp công văn trên tay anh như mọi hôm, đưa dép lê cho anh, hơn nữa còn cởi áo vest, tháo cà vạt, trông hệt như một người vợ đang chờ chồng về vậy.

“Hôm nay ăn chay à?” Quyền Đế Sâm nhìn đống salad trên bàn.

Mặc Sơ hơi bất đắc dĩ: “Hôm nay tôi nấu bò xào cà ri, nhưng mà ăn chẳng ra sao cả.”

Quyền Đế Sâm rửa tay, cô cũng bưng đồ ăn lên, một phần bò xào cà ri, một phần canh sâm mỹ hầm gà ác, một đĩa salad trộn rau xà lách và cà chua.

Mặc Sơ múc cho anh một bát canh: “Tôi thấy sách trung y nói mùa hè ra nhiều mồ hôi, khiến cho nguyên khí bị mất, sâm mỹ bổ khí là lựa chọn tốt nhất.”

“Cô còn biết mấy thứ này nữa à?” Quyền Đế Sâm nhíu mày kiếm.

“Biết chứ.” Mấy thứ này đều là Mặc Hi nói cho cô biết, hết cách rồi, ai bảo cô có người yêu trâu bò vậy chứ.

Quyền Đế Sâm ăn hết bát canh, lại ăn thêm bò xào cà ri, sau khi ăn xong thì nói: “Hơi nóng.”

Mặc Sơ hơi bất ngờ, anh biết thật à?

Nào ngờ Quyền Đế Sâm đi tới bên tủ lạnh, nhìn thịt bò và cà ri cô mua, xắn tay áo lên: “Để tôi xuống bếp nấu cho cô ăn thử.”

“Wao…” Mặc Sơ không thể tin được, Quyền Đế Sâm biết nấu ăn ư?

Ở đây có một căn bếp vô cùng lớn, cô luôn cho rằng nó chỉ là một công trình đi kèm với biệt thự xa hoa mà thôi, ai mà ngờ được đêm nay người đàn ông này lại ra tay trổ tài?

Mặc Sơ thật không dám tưởng tượng khi người đàn ông đứng trên đầu chuỗi này đứng trong bếp sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Quyền Đế Sâm rửa thịt bò, cắt thịt bò, con dao sắc trên tay anh nhanh nhẹn linh hoạt, Mặc Sơ đứng ở một bên, quả nhiên chỉ có cô là người không biết gì thôi.

Cô lại nghĩ, trời ạ! Mặc Hi cũng biết nấu ăn như thế, chẳng lẽ là di truyền?

Nhưng cái này thì di truyền kiểu gì đây?

Cô chìm vào im lặng, sau đó lập tức tỉnh táo lại ngay, bây giờ nói những lời này đều quá sớm.

Nhưng đàn ông lúc làm việc nghiêm túc đúng là đẹp trai quá thể quá đáng.

Dù là chăm chỉ làm việc hay khi đứng bếp nấu ăn đều rất đẹp trai.

Khi Quyền Đế Sâm bưng bò xào cà ri lên bàn, Mặc Sơ rất muốn chấm một trăm điểm cho anh.

Anh ra khỏi phòng rồi vào bếp, bên ngoài là CEO sáng chói vô địch, ở nhà là người đàn ông vô cùng ấm áp.

“Ngon quá!” Mặc Sơ vui vẻ cảm thán: “Tổng giám đốc Quyền, anh trâu bò quá!”

Xem ra cô dọn về đây ở là có phải từ nay về sau đều được nếm tài nấu ăn của anh không? Quyền Đế Sâm nhìn cô vui như một đứa trẻ, anh ăn một đũa xà lách rồi hỏi cô: “Cái này thì sao?”

Mặc Sơ không biết xà lách và cà chua trộn làm salad mang ý nghĩa gì, nhưng cô từng thấy có một tiệm bán đồ trang sức từng nói như vậy.

“Rau xà lách mang nghĩa phát tài giàu sang.” Mặc Sơ cảm thấy Quyền Đế Sâm là người làm ăn, phát tài chắc cũng hợp ý anh ta: “Hi vọng Tổng giám đốc Quyền ăn nên làm ra, tiền vào như nước.”

Quyền Đế Sâm cau mày, chỉ vào đĩa cà chua.

Mặc Sơ suy nghĩ một lát, cà chua hẳn là không có ý gì gì đặc biệt.

“Cà chua chứa nhiều vitamin, hương vị vừa chua vừa ngọt, ăn rất ngon.” Mặc Sơ nói.

Quyền Đế Sâm thấy cô nói chắc nịch như vậy nên không hỏi gì nữa.

Đến đêm Mặc Sơ ngủ trong phòng, Mặc Hàm gửi tin nhắn cho cô: “Sơ Sơ, ông xã của mẹ có khen đồ ăn mẹ nấu cho không?”

Mặc Sơ nằm trên đệm giường mềm mại, ngón tay của cô lướt qua lướt lại trên điện thoại, nói chuyện với con gái qua Wechat: “Anh ta nói bò xào cà ri của mẹ cay quá, cái này có phải là đang khen không?”

“Thế salad cà chua và xà lách thì sao?” Mặc Hàm không quan tâm đến những món khác.

Mặc Sơ nghĩ một lát: “Có vẻ anh ấy không thích ăn đồ mẹ nấu cho lắm, nhưng cũng không nói gì.”

“Thôi đi! Ông xã của mẹ chẳng lãng mạn gì hết!” Mặc Hàm lầu bầu.

Mặc Sơ gửi một hàng chữ qua: “Mặc Hàm Mặc Hàm, cái này nghĩa là gì?”

Mặc Hàm gửi lại một cái meme mắng đồ ngốc, sau đó mới nói cho cô biết ý nghĩa của đĩa salad: “Một sinh một hồng, một lòng một dạ.”

Mặc Sơ vô cùng xấu hổ, cô lại bị bé Mặc Hàm nhà mình chơi xấu.

Nếu cô biết đĩa salad do rau xà lách và cà chua tạo thành mang nghĩa một lòng một dạ, chắc chắn cô sẽ không dám thổ lộ như vậy với Quyền Đế Sâm.

Bây giờ cô chỉ còn nước cầu nguyện rằng Quyền Đế Sâm nhạt nhẽo hẳn là không biết ý này.

Lúc cô đang nghĩ như vậy, ngoài cửa có người gõ vào.

Trong biệt thự này không có người hầu, chỉ có mình hai người là cô và anh.

Mặc Sơ biết là anh tới, không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng, cô vội đặt di động xuống gối, sau đó mới đứng lên khỏi giường, ngồi bên ghế sô pha đầy trang nhã rồi nói: “Mời vào.”

Quyền Đế Sâm đi vào, cô vừa tắm xong, bây giờ đang mặc một bộ áo ngủ.

Mà chiếc áo cô mặc có hình chuột Mickey nổi tiếng, vô cùng đáng yêu, trước ngực hay sau lưng đều có một con.

Thật ra đây là đồ đôi, Mặc Hi và Mặc hàm đều có một bộ, lúc ba người tắm rửa ngủ chung một chỗ sẽ tạo nên một bức ảnh vô cùng hạnh phúc.

Quyền Đế Sâm đi từ thư phòng tới, anh nhìn thoáng qua cô gái vừa thanh tú động lòng người vừa đáng yêu, thật sự khác hẳn với một cô gái già dặn ở nơi công sở.

“Tổng giám đốc Quyền thích đồ này à? Lần sau tôi sẽ mua cho anh một bộ.” Mặc Sơ khẽ cười một tiếng.

Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm, nhóc con này dám bảo anh mặc áo ngủ chuột Mickey, nếu anh mặc như vậy thì sẽ ra sao?

Anh ngồi bên ghế sô pha, vẫy vẫy tay gọi cô: “Lại đây.”

Mặc Sơ đi tới bên cạnh anh, anh kéo cô ngồi lên đùi mình.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên thân mật như vậy, nhưng cô vẫn hơi cứng người, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh chăm chú, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt đẹp trai nhưng thâm trầm.

“Thả lỏng.” Bàn tay to lớn của Quyền Đế Sâm nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, không phải vừa rồi còn đùa bảo anh mặc áo ngủ hình chuột Mickey ư? Cô căng thẳng cái gì?

Mặc Sơ thở sâu, trong mũi đều là hương vị của anh, anh đến đây là để ôm cô ư? Sao cô có thể thả lỏng cho được?

Quyền Đế Sâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng mang theo cưng chiều vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Phía trước hay phía sau?”

Mặc Sơ giật mình, ý anh là gì? Chẳng lẽ đêm nay bọn họ phải làm chuyện kia ư? Anh nói phía trước hay phía sau là ý gì? Sao Tổng giám đốc Quyền quyền thế ngập trời có thể vớ vẩn đến vậy? Anh còn bao nhiêu ý nghĩ như thế?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play