Trong tay Tư Vĩ Phàm cầm một chai rượu, đây là một chai rượu mạnh, được nhập khẩu từ nước ngoài!

Anh ta chỉ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cảm thấy đó là Mặc Sơ.

Bây giờ công ty của anh ta chỉ còn là một mớ hỗn độn! Cuộc sống của anh ta hỏng bét! Tình yêu của anh ta cũng tan vỡ!

Nhưng mà anh ta vẫn không thể quên được Mặc Sơ!

"Cô đúng là âm hồn không tiêu tan, đi đâu cũng có thể gặp được cô!" Tư Vĩ Phàm nấc lên đầy hơi rượu, cà vạt trên cổ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, anh ta giơ tay chỉ về phía Mặc Sơ.

Mặc Sơ lười so đo với một gã đàn ông đang say rượu, cô vừa nhấc chân định rời đi thì Tư Vĩ Phàm nhào tới.

Gần như phản xạ có điều kiện, Mặc Sơ lập tức bỏ chạy về phía Quyền Đế Sâm, có lẽ trong lòng cô đã mặc định rằng khi ở bên cạnh anh, cô mới có cảm giác an toàn, có thể đây là giác quan thứ sáu.

Tư Vĩ Phàm đến đứng còn không vững, không những không đuổi theo kịp mà còn loạng choạng ngã xuống đất.

"Binh…” Anh ta đập đầu xuống đất, nhưng vì đã uống quá nhiều rượu nên đầu óc không còn tỉnh táo, người đã lâng lâng, chảy máu mà cũng không tự biết.

Mặc Sơ hơi nhíu mày, có lẽ người chưa từng thất bại cũng sẽ dễ dàng tìm đến rượu để giải sầu!

Cô đã phải chịu khổ suốt nhiều năm, có uống rượu cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề.

Xuất thân khác nhau, điều kiện vật chất khác nhau, cách giải quyết vấn đề cũng không giống nhau.

"Mặc Sơ, em thì có cái gì tốt chứ? Tại sao tôi lại chẳng thể quên được em?" Tư Vĩ Phàm thú nhận cảm xúc thật của mình trong cơn say: "Sáu năm rồi… Sáu năm trôi qua nhưng sao tôi vẫn còn nhớ em? Em có biết là tôi làm tất cả mọi chuyện đều vì hy vọng cô có thể thay đổi quyết định của mình, cho dù có tổn thương sâu đến mức nào, em vẫn được khắc sâu trong trái tim tôi…”

Lúc này Mặc Sơ hết sức giật mình, cô thật sự không ngờ Tư Vĩ Phàm cứ gây chuyện với cô là bởi vì anh ta vẫn còn thích cô.

Điều này có một chút phi lý.

Tư Vĩ Phàm cũng ngây thơ quá!

Đương nhiên, nhất định bình thường Tư Vĩ Phàm sẽ không nói ra những lời này, lúc trước anh ta không cần Mặc Sơ nữa, kết quả bây giờ anh ta lại không thể quên được Mặc Sơ.

Lúc Mặc Sơ đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên lại cảm nhận được có một bàn tay to lớn vòng qua eo mình, mang theo sức mạnh vô hạn, ôm chặt lấy eo cô.

Vừa ngẩng mặt nhìn lên thì lập tức đối diện với đôi mắt sắc bén của Quyền Đế Sâm đang dò xét nhìn cô.

Ánh mắt của anh ngầm chứa vẻ nghiêm khắc, vừa rồi nghe Tư Vĩ Phàm tỏ tình, cô có rung động không?

Sau ngần ấy năm, đột nhiên cô lại nghe được mối tình đầu vẫn còn yêu mình, người phụ nữ nào mà không xúc động?

Anh nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Mặc Sơ, anh lập tức buông lỏng tay, sải bước đi về phía khách sạn.

Sau khi đột ngột mất chỗ dựa, Mặc Sơ suýt chút nữa té ngã xuống đất, cô nhìn theo bóng lưng Quyền Đế Sâm đang dần biến mất, anh lại bị làm sao thế này? Đêm nay tâm trạng cứ thay đổi thất thường.

Mặc Sơ thở dài nhìn Tư Vĩ Phàm đang nằm trên mặt đất, quá khứ đã bước sang trang mới, cần gì phải nhắc lại nữa?

Khi cô đang định đuổi theo Quyền Đế Sâm, Tư Vĩ Phàm lại giữ chặt cổ chân của Mặc Sơ: "Mặc Sơ, đừng đi mà!"

Mặc Sơ nhíu mày: "Tư Vĩ Phàm, anh đã say rồi, lại còn bị thương, đừng ầm ĩ, tới bệnh viện đi!"

"Tôi không đi! Tôi muốn ở bên em!" Tư Vĩ Phàm khó có thể quên được mối tình cũ, lúc này mới lộ ra cõi lòng mình: "Mặc Sơ, chúng ta đừng giận dỗi đừng cãi nhau nữa được không, chúng ta hãy sống những tháng ngày thật hạnh phúc đi?"

Mặc Sơ bị anh ta ôm cổ chân, không thể rời đi, cô liếc mắt nhìn người đàn ông ngây thơ này, cô và anh ta như vậy có khác gì một trò đùa! Làm sao lại có thể ở bên nhau được?

Cô của bây giờ không phải không có một người đàn ông là không chịu nổi.

"Tư Vĩ Phàm, buông tôi ra!" Mặc Sơ trầm giọng ra lệnh.

Giờ phút này Tư Vĩ Phàm lại đang khóc, một người đàn ông lại khóc như một đứa trẻ không được ăn kẹo.

Lúc này, Mặc Sơ sững sờ, đầu của anh ta đang chảy máu, cô không thể làm gì khác hơn là bấm số 120 gọi xe cấp cứu cho anh ta.

Chờ xe cấp cứu đến, nhân viên y tế đưa anh ta lên xe rồi cô mới rời khỏi đó.

Cô vội vàng đi đến nhà hàng ở phía trước, hỏi nhân viên phục vụ: "Quyền Đế Sâm đang ở phòng nào?"

Đương nhiên nhân viên sẽ không nói cho cô biết, thậm chí cô ta còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.

Ai cũng biết rằng dạo gần đây Quyền Đế Sâm đang muốn kết hôn, chắc đây lại là một người phụ nữ đến để nịnh hót Quyền Đế Sâm chứ gì!

"Hiện tại anh Quyền không ở trong nhà hàng của chúng tôi!" Cô nhân viên tỏ vẻ khinh thường cô.

Rõ ràng là Mặc Sơ đã nhìn thấy Quyền Đế Sâm đi vào nhà hàng này, làm sao lại có thể không có ở đây chứ?

Cô cũng không thể đi hỏi từng phòng một, nếu gặp phải khách hàng khó tính, cô sẽ bị mắng!

"Nếu cô dùng bữa thì mời vào trong, nếu không thì phiền cô đừng cản trở lối đi." Nhân viên phục vụ khó chịu hừ một tiếng tiếng.

Dùng cơm ở một nhà hàng cao cấp thế này ư? Đương nhiên là Mặc Sơ không ăn nổi!

Lương của cô chỉ vỏn vẹn năm nghìn tệ mỗi tháng, còn phải lo tiền học phí cho hai đứa con sinh đôi của mình đi vườn trẻ, tiền sinh hoạt thường ngày và tiền chữa bệnh thuốc men, vân vân...!Nói không chừng cả tháng lương của cô cũng không đủ trả một bữa cơm ở đây.

Mặc Sơ đi ra, đứng ở trước cửa nhà hàng, cô định lấy điện thoại gọi điện cho Quyền Đế Sâm, lo lắng là anh sẽ không muốn bị ai quấy rầy trong lúc dùng bữa.

Cuối cùng ngẫm đi nghĩ lại, hay là thôi.

Cô đứng bên ngoài nhà hàng đợi anh vậy.

Mấy hôm nay, đột nhiên trời trở lạnh.

Mùa xuân, ban đêm trở nên se lạnh.

Mặc Sơ chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, đứng chờ trong cơn gió lạnh, gió muộn thổi tóc cô bay lất phất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi qua hơi đau.

Cô xoa chà xát hai tay, dậm chân, vừa lạnh lại vừa đói bụng.

Cô đưa hai tay được làm ấm lên mặt, cuối cùng khuôn mặt cũng thoải mái hơn một chút, nhưng bụng lại bắt đầu đánh trống.

May thay, cô nhìn thấy bên đường có người đang gánh đậu hũ non đi ngang qua, cô bước tới mua một bát nhỏ với giá hai tệ.

Trong khi cô đang ăn như hổ đói dưới ánh đèn đường thì nhìn thấy một đôi chân đang tiến lại gần mình.

Mặc Sơ lạnh quá, cô muốn ăn một đậu hũ non cho ấm người, nhưng chỉ vừa ăn được vài miếng đã thấy đôi giày da sáng bóng, quần tây thẳng tắp, áo sơ mi trắng, trên cổ tay anh ta có một cái áo vest, cuối cùng là khuôn mặt đẹp như tiên nhưng lại xanh mét...!
"Tổng giám đốc Quyền..." Lúc Mặc Sơ nhìn thấy anh, mừng rỡ kêu lên.

Quyền Đế Sâm thấy lâu quá mà cô vẫn chưa theo tới, còn nghĩ rằng cô đã và Tư Vĩ Phàm đã bỏ trốn rồi cơ!

Anh vừa từ nhà hàng đi ra, lập tức nhìn thấy cô đang bưng một bát đậu hủ non nho nhỏ và ăn nhanh.

Nhân viên phục vụ lập tức bước tới nói: "Tổng giám đốc Quyền, chắc chắn người phụ nữ này là phóng viên đang theo dõi anh.

Cô ta yêu cầu tôi tiết lộ phòng ăn của anh.

Tôi không nói cho cô ấy biết.

Không ngờ cô ấy sẽ đợi ở ngoài..."

Không đợi nhân viên phục vụ nói hết lời, Quyền Đế Sâm đã vẫy tay ra hiệu cho người quản lý đại sảnh.

Mặc Sơ trợn mắt há hốc mồm, cô cũng không nói gì mà đã bị cho là phóng viên đang theo dõi anh.

"Tổng giám đốc Quyền, anh có điều gì cần dặn dò à?" Quản lý sảnh ngay lập tức bước tới, mỉm cười hỏi.

Quyền Đế Sâm nhàn nhạt liếc nhìn người nhân viên kia: "Sa thải cô ta!"

"Vâng!" Người quản lý sảnh thực hiện ngay lập tức.

Nhân viên phục vụ không hiểu rõ, hai mắt trợn tròn: "Tổng giám đốc Quyền, tôi không làm gì sai, tại sao lại đuổi việc tôi? Tôi chắc chắn là người phụ nữ tìm anh vì thân phận và địa vị của anh...".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play