Sắc mặt của Mặc Sơ tái nhợt, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Phu nhân, bà đừng nói chuyện của người lớn ở trước mặt Thiên Du, tuy đứa bé còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được thế giới của người lớn! Tôi biết, bà không thích tôi, bà có thể công kích tôi khi tôi và bà ở riêng!”
Bạch Tử nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Đúng là tôi không thích cô! Tôi đã từng nói lý do rồi! Cô có từng nghĩ, Đế Sâm cũng không phải là thích cô thật lòng hay không! Nếu thằng bé thích cô, sao thằng bé có thể có con riêng với Vãn Vãn cơ chứ?”
Mắt Mặc Sơ ngấn lệ, cô muốn quên đi những vết thương này, nhưng lại cứ có người vạch trần vết sẹo của cô ra.

Cô quay đầu lại, hôm nay là tết đầu tiên mà cặp thai long phương chính thức ở chung với người của nhà họ Quyền, các con vui!
Cô không nên rối rắm về những cái này!
Cho nên, Mặc Sơ nói: “Chuyện đã qua, thì để nó trôi qua đi! Bất kể ai đúng ai sai, có lôi ra nói đi chăng nữa thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, vả lại tôi bằng lòng tin tưởng Đế Sâm!”
Anh nói, sau này anh sẽ tốt với cô.

Cô bằng lòng tin tưởng, cũng tốt hơn mọi thứ.

Bạch Tử cứ nắm mãi chuyện này không thả, bản thân bà ấy không dung thứ được chuyện chồng bà ấy đi quá giới hạn, bà ấy cũng có ý đồ thuyết phục Mặc Sơ rời khỏi Quyền Đế Sâm như thế.

Bạch Tử khinh thường cười một tiếng: “Cô cứ tin đi! Rồi có một ngày, cô sẽ biết, thằng bé đối xử với cô như thế nào! Thời gian sẽ chứng minh tất cả!”
Hay cho câu thời gian sẽ chứng minh tất cả!
Mặc Sơ cũng thích câu nói này.

“Thật ra, tôi không hiểu lắm, bà không yêu Đế Sâm sao? Bà đuổi tôi ra khỏi Đế Sâm, bà có thể khiến cho anh ấy vui vẻ không?” Mặc Sơ ngưng mắt nhìn bà ấy.

Bạch Tử ngẩn người, bà ấy lập tức lạnh mặt nói: “Tôi chỉ làm cho nó nhận rõ sự thật, giữa nó và cô, không có tình yêu chân chính.


Mặc Sơ lấy câu vừa rồi chặn miệng bà ấy: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả!”
Cô không muốn bàn luận những chuyện của người lớn trước mặt trẻ con, sau khi Mặc Sơ nói xong, cô dỗ Cố Thiên Du, rồi cô cũng quay vào trong phòng bao.

Cố Vãn Vãn đã nhìn thấy con, cô ấy thật sự không ngồi yên được nữa.

Mặc dù bây giờ cả nhà bốn người đang ngồi cùng nhau đón tết âm lịch, nhưng mà, trong lòng cô ấy lại trống trải, cô ấy cứ nhớ đến Cố Thiên Du.

Mặc dù Cố Trạch Dã làm ra vẻ rất điềm tĩnh, dù sao thì anh ta cũng là người đã gặp các mặt của xã hội, nhớ mong trong lòng, nhưng khi ăn cơm cùng bố mẹ, anh cũng sẽ không biểu lộ ra.

Cố Vãn Vãn đá nhẹ vào chân Cố Trạch Dã ở dưới bàn cơm.

Cố Trạch Dã hiểu ý cô ấy, nhưng mà, lúc này, cô ấy muốn rời đi, đoán chừng là không có khả thi lắm.

Anh ta nhìn dáng vẻ Cố Vãn Vãn gấp đến nỗi sắp khóc rồi, vì thế anh ta an ủi cô ấy: “Vãn Vãn, tối nay sẽ có pháo hoa, tối nay em muốn đi xem không?”
Cố Vãn Vãn đâu có tâm trạng đi xem pháo hoa, khi cô ấy đang định từ chối, đột nhiên cô ấy nghĩ ra, cô ấy có thể dùng thời gian xem pháo hoa để đi thăm Cố Thiên Du, cô ấy lập tức nói: “Được ạ! Ăn cơm xong đi được không anh?”
“Ừm.

” Cố Trạch Dã gật đầu, anh ta lại nhìn về phía bố mẹ nhà họ Cố: “Bố, mẹ có đi cùng không?”
Cố Vãn Vãn lập tức nói: “Bố với mẹ già rồi, không đi đến chỗ náo nhiệt này nữa đâu nhỉ!”
Cố Hiên Ưng mỉm cười bất lực: “Con bé này! Chê bọn ta à?”
“Nào dám!” Cố Vãn Vãn mỉm cười nói.

Tần Tinh thì nói: “Được, mẹ muốn đi xem.


Khuôn mặt nhỏ của Cố Vãn Vãn cúi xuống: “Ma mi à, chẳng phải mẹ muốn đi xem dạ tiệc liên hoan tết với bố sao?”
“Cái đó có thể xem phát lại vào ngày mai.

” Tần Tinh hơi phát giác ra, bà ta nói: “Vãn Vãn, có phải con có điều gì giấu mẹ không hả, con không muốn bọn mẹ chơi cùng con à?”
“Làm gì có chuyện đó chứ?” Cố Vãn Vãn mỉm cười: “Ma mi, người ta vốn muốn như thế đấy, sau tết con phải đi làm rồi, bây giờ được nghỉ mà, con muốn chơi thêm! Mẹ biết mà, có bố mẹ ở bên cạnh, thanh niên bọn con chơi đến điên, không dứt được mà!”
“Con xem con đi New York du học, con càng ngày càng không lo cho gia đình nữa rồi!” Tần Tinh thở dài.

Cố Hiên Ưng thì lại thương con gái: “Con nó lớn rồi mà, nó có không gian của riêng nó, làm bố mẹ không can thiệp.


“Thật ra bố là người tiến bộ nhất, dân chủ nhất đó!” Cố Vãn Vãn lập tức ngả về phía bố.

Cả nhà nói nói cười cười, ăn xong cơm tất niên.

Cố Hiên Ưng cùng Tần Tinh về nhà xem ti vi.

Lúc ở trên xe, Tần Tinh nói: “Hiên Ưng, tôi cứ có trực giác, Vãn Vãn có chuyện dấu tôi!”
“Con gái bà như thế này từ nhỏ rồi, nó đi đâu cũng đi một mình!” Cố Hiên Ưng nói: “Hồi nhỏ, toàn là người lớn đi cùng tham gia trại hè, con bé thì khen ngược, một mình đi đến nơi rất xa.

Khi lớn lên một tí, liền muốn một mình ra nước ngoài!”
Tần Tinh thở dài: “Tôi có cảm giác, hình như con gái không còn thân thiết nữa!”

“Hai chúng ta tương thân tương ái là được rồi, mọi người đều nói vợ chồng trẻ bên nhau đến nhà mà!” Cố Hiên Ưng vươn tay ra, ôm bà ta vào lòng.

Cố Trạch Dã lái xe, chuẩn bị đi đến chỗ Quyền Đế Sâm với Cố Vãn Vãn.

Cố Vãn Vãn gọi điện cho Mặc Sơ: “Sơ Sơ, các cậu đang ở đâu?”
Mặc Sơ nghe máy: “Bọn tôi đang ăn cơm tất niên, vẫn chưa đi.


“Tôi muốn gặp Thiên Du.

” Cố Vãn Vãn nói: “Bây giờ chúng tôi qua.


Sau khi Mặc Sơ nói địa chỉ, cô lại dùng điện thoại gửi cho Cố Vãn Vãn một tin nhắn: “Bạch Tử cũng ở đây, nếu bà ấy biết bố mẹ cậu đang ở đây, chuyện đứa bé rất khó giữ bí mật.


Sau khi Cố Vãn Vãn nhận được tin, sắc mặt nhoáng cái tái nhợt: “Anh, phải làm sao đây? Bạch Tử cũng đang cùng ăn cơm!”
Cố Trạch Dã khẽ nhíu mày, người phụ nữ này trước giờ luôn mạnh mẽ, hơn nữa còn thích gán ghét linh tinh, anh ta cũng không muốn Bạch Tử lật tẩy chuyện này cho bố mẹ bên kia.

“Em gửi tin nhắn cho Mặc Sơ, hỏi cô ấy xem có thể một mình bế Thiên Du ra được không?” Cố Trạch Dã nói.

Cố Vãn Vãn lập tức gửi tin nhắn đi.

Mặc Sơ đồng ý.

Cô nói vài câu bên tai Quyền Đế Sâm, rồi mới nói với mọi người: “Ông nội, đứa bé ở đây có hơi chán, cháu bế con bé ra ngoài đi dạo!”
“Cháu à, tối ăn cháu ăn ít lắm đấy!” Quyền Thịnh Quốc nhìn cô: “Ông còn đang mong cháu sinh thêm con trai cho nhà họ Quyền đấy!”
Mặc Sơ mỉm cười: “Ông nội yên tâm, cháu và Đế Sâm sẽ cố gắng.


Quyền Đế Sâm yêu thương xoa đầu cô: “Đừng đi xa.


“Ừm.

” Mặc Sơ ra khỏi cái ghế, đi ra phía ngoài.

Bạch Tử cũng muốn đi theo, Quyền Đế Sâm lại nói: “Mẹ, không có việc của mẹ, mẹ ngồi xuống đi!”
Bạch Tử nhìn anh một cái: “Con giỏi rồi, có thể làm cho Mặc Sơ khăng khăng một lòng đối xử với con gái riêng bên ngoài của con như vậy!”
“Con không muốn nói những chuyện của người lớn trước mặt con trẻ.

” Sắc mặt của Quyền Đế Sâm lạnh xuống: “Nếu mẹ ăn no rồi, thì bảo chú Tần đưa mẹ về đi.


Bạch Tử không nói thêm gì nữa.

Quyền Thịnh Quốc thở dài: “A Tử, chuyện của bọn trẻ, để bọn họ tự giải quyết đi! Chúng ta, hưởng thụ cuộc sống của chúng ta là được rồi.


Tần Thời cũng gắp cho Bạch Tử món mà bà ấy thích ăn: “Nào, ăn trước đi, lát nữa tôi đi cùng bà!”
Sau khi Mặc Sơ bế Cố Thiên Du đi ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy xe của Cố Trạch Dã đang đỗ ở bên ngoài.

Cô nhanh chóng lên xe, Cố Trạch Dã lái xe đi ra một khoảng, rồi đỗ ở một chỗ tương đối dễ ẩn nấp.

Anh ta xuống xe, đứng ngoài xe.

Cố Vãn Vãn nhận con ở trong lòng Mặc Sơ, vội vàng cho em bé ăn sữa.

Mặc Sơ mỉm cười nhìn cô ấy: “Tôi có cần tránh đi không?”
Cố Vãn Vãn cũng mỉm cười: “Tôi có cậu cũng có, tránh cái gì chứ!”
Cố Thiên Du ngửi được mùi của mẹ, cô bé ăn ngon miệng lắm!
“Phải rồi, Bạch Tử, người này xảo quyệt lại cường thế.

” Cố Vãn Vãn nói: “Cậu có một bà mẹ chồng ác như thế, cũng đủ rồi.


“Chịu thôi, ai bảo bà ấy là mẹ của Đế Sâm cơ chứ!” Mặc Sơ ngưng mắt nhìn Cố Thiên Du: “Tôi tin là, bà ấy yêu thương Đế Sâm, cũng guống như cậu yêu thương Thiên Du vậy, chỉ có điều bà ấy có cách và lập trường của bà ấy, người khác không thể tán đồng được mà thôi.


Cố Vãn Vãn gật đầu: “Sau này tôi không muốn lấy chồng đâu, lấy chồng vào thêm phiền phức, có bố chồng mẹ chồng, còn có một đám thông gia thuyết tam đạo tứ, tôi cứ sống qua ngày với Thiên Du thôi! Đơn giản mà thuần túy!”
Mặc Sơ không tán thành lắm: “Đợi có một ngày, cậu gặp được chân mệnh thiên tử trong sinh mệnh, cô sẽ không nghĩ như vậy nữa!”

Cố Vãn Vãn nghĩ, cả đời này có lẽ cô ấy sẽ không yêu thêm người khác nữa!
Tất nhiên, cô ấy cũng sẽ không làm tổn thương Mặc Sơ, và có bất kỳ dây dưa nào với Quyền Đế Sâm.

Cố Thiên Du đã ngủ trong lòng mẹ, Cố Vãn Vãn hôn rồi lại hôn, mẹ con liền tâm, cô ấy không muốn xa con một khắc nào cả.

Nhưng mà, cô ấy đặc biệt may mắn là, Mặc Sơ đang trông cô bé giúp cô ấy.

Cố Vãn Vãn cầm một đồ trang điểm đưa cho Mặc Sơ: “Tôi biết cậu không thiếu cái gì, nhưng mà, đây chỉ là một phần tâm ý nho nhỏ, Sơ Sơ, cậu đừng từ chối tôi!”
Mặc Sơ sảng khoái nhận lấy: “Được thôi, cậu nghiêm túc như vậy làm gì!”
“Còn nữa, mẹ tôi đã nghi ngờ tôi rồi.

” Cố Vãn Vãn nói: “Ngày mai tôi cũng không biết là tôi dùng cơ hội gì để đi ra nữa! Đáng thương cho cục cưng của tôi! Liệu ngày mai mami có gặp được con không đây?”
Mặc Sơ vỗ vai cô ấy: “Kiên trì một chút, tết còn mấy ngày nghỉ nữa thôi.


“Tôi nghĩ thế đấy, tuyệt đối đừng để lộ bí mật.

” Cố Vãn Vãn lè lưỡi.

Một lát sau, Mặc Sơ nhận được tin nhắn của Quyền Đế Sâm: “Anh đưa các con đi đốt pháo trúc đây!”
“Vâng!” Mặc Sơ nhắn lại anh một chữ.

Có bỏ mới có được!
Cô luôn cho là như thế.

Nếu cô cứ tính toán chi li, giữa cô và Quyền Đế Sâm cũng không thể đi tiếp được nữa.

Bởi vì sự bao dung của cô, cho nên, bây giờ ba bố con mới đang cùng chơi vui vẻ như thế!
Trẻ con là vô tội, nên được hưởng thụ tình yêu của bố và mẹ!
Mặc Sơ lại nhắn thêm một tin nữa: “Lát nữa chụp ảnh cho em xem!”
Một lát sau, Quyền Đế Sâm đã gửi một bức ảnh anh tự chụp ba bố con cho cô, ba người chơi vui đến quên trời quên đất!
Trên gương mặt các con là nụ cười hồn nhiên mà vui vẻ, Quyền Đế Sâm dành cho các con đầy tình yêu thương.

Mặc Sơ đang xem ảnh chụp bọn họ đang cùng vui chơi, Cố Vãn Vãn đang nhìn Cố Thiên Du đã ngủ say, trong lòng hai người đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Lúc này, điện thoại của Cố Vãn Vãn reo lên, cô ấy nhìn thấy là mẹ gọi tới, cô ấy bắt máy: “Mẹ…”
Tần Tinh ừ một tiếng: “Con đang ở đâu?”
“Ở cùng Mặc Sơ ạ!” Cố Vãn Vãn nói: “Bọn con đang chơi cùng nhau! Mẹ, mẹ đừng giám sát con như vậy nữa được không hả? Con đã lớn rồi! Con biết mình đang làm cái gì!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play