Tiếng súng dần nhỏ đi, mà tiếng còi cảnh sát cũng vang lên.

Khi cảnh sát tới nơi, Quyền Đế Sâm đã bắn chết một tên sát thủ cuối cùng!

Đám cảnh sát đề cao cảnh giác, đội trưởng cũng tiến lên: "Tổng giám đốc Quyền, cảm ơn anh đã ra tay, nếu không thương vong sẽ còn tăng lên, anh có bị thương không?"

"Tôi không sao!" ném khẩu súng trên tay cho anh ta.

Anh dắt Mặc Sơ: "Chúng ta đi!"

"Tổng giám đốc Quyền, đợi đã!" Đội trưởng gọi anh lại: "Anh có biết những sát thủ này nhằm vào ai không?"

"Không biết!" Cánh môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ nhếch, anh hơi bực mình.

Đội trưởng cũng không thể hỏi thêm gì nữa, anh ta dặn các anh em cảnh sát cấp dưới dọn dẹp hiện trường, gọi cho 120 để xe cấp cứu tới, cứu hộ người bị thương.

Mặc Sơ đi bên cạnh Quyền Đế Sâm, Dương Tử đã lái xe tới, anh ta dừng xe lại, sau đó lập tức đi ra hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, anh sao rồi?"

"Đi điều tra xem là kẻ nào ra tay!" Quyền Đế Sâm mở cửa xe ra, anh tỏ ý Mặc Sơ lên xe.

Mặc Sơ thấy anh vừa trải qua một trận ác chiến: "Em lái cho!"

"Em ngồi đi!" Quyền Đế Sâm đưa tay ra, vỗ vỗ lên bàn tay của Mặc Sơ, tay cô toàn là mồ hôi lạnh.

Dương Tử lập tức nhận lệnh, đi điều tra xem kẻ nào đã làm.

Quyền Đế Sâm lái xe về biệt thự Hồng Thụ Lâm Hải, Mặc Sơ và anh cùng xuống xe: "Đế Sâm, sau này anh đi đâu cũng phải mang theo Dương Tử!"

Cô biết, sát thủ này không giống như nhằm vào Mặc Sơ, trái lại giống như tới nhằm vào Quyền Đế Sâm vậy.

Như vậy, anh dẫn theo thêm một người, cũng sẽ an toàn hơn một chút.

Mặc Sơ lo lắng cho an toàn của anh, tất nhiên, cô đoán, một là sát thủ của nhà họ Mộ mời tới, hai người người khác ví dụ như Long Yên, hoặc là người khác!

Quyền Đế Sâm nắm lấy tay cô: "Anh sẽ chú ý."

Tất nhiên, Mặc Sơ lo lắng cho anh như vậy, trong lòng anh rất vui.

Anh nhìn cô chăm chú: "Em đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, anh vào thư phòng."

"Vâng!" Mặc Sơ về phòng ngủ.

Thật lâu mà tâm trạng cô vẫn không thể bình tĩnh lại, trong những tháng ngày cô sống cùng Quyền Đế Sâm, đây là lần đầu tiên cô thấy Quyền Đế Sâm bị tập kích.

Đương nhiên, trước đây khi anh làm lính đặc chủng, anh cũng sẽ có bị tập kích, nhưng đó là nghề nghiệp.

Trong thư phòng.

Dương Tử gửi tới một email.

Quyền Đế Sâm mở ra, mấy tên sát thủ đều đã điều tra rõ ràng, trước kia là chịu sự quản lý của Thiên Tàn đường, nhưng sau này, Vinh Tàn cũng chính là Úc Lạc Hàn biến hóa thành, sau khi trở thành công ty đưa ra thị trường và quang minh chính đại tổ chức kiếm tiền, người lúc đầu ở Thiên Tàn đường, thả ra tin tức là phát tiền, giải tán.

Ngay sau đó, Dương Tử cũng gọi điện tới: "Tổng giám đốc Quyền, thế lực cũ của Thiên Tàn đường lại thuộc về lão đường chủ cũ Trần Phù, Úc Lạc Hàn ra vào bạch đạo, luôn ở trong vòng thương mại tài chính."

Quyền Đế Sâm biết, năm đó khi anh còn đang làm lính đặc chủng, suýt thì tóm cổ cả bọn đám người Trần Phù, Trần Phù đã bị thương nặng, sau khi trốn thoát thì quyết không dao động, sau này Úc Lạc Hàn lớn lên.

Úc Lạc Hàn, người này có cái đầu kinh doanh không cho phép kinh thường, anh ta đã kinh doanh công ty trở nên có tiếng có miếng.

"Trước tiên, phát người quan sát kỹ bọn họ, khi có hành động tiếp thì nhổ tận gốc." Quyền Đế Sâm nói xong thì đặt điện thoại xuống.

...!
Thiên Tàn đường.

Trần Phù nhận được tin, người mà ông ta phát đi ám sát Quyền Đế Sâm, toàn quân bị diệt.

Ông ta siết chặt nắm đấm đến nỗi sắp chảy nước rồi, Quyền Đế Sâm này, một mình tay không đối phó với sáu sát thủ mà ông ta phái ra, vậy mà không ai sống sót.

"Phù gia, bây giờ muốn đối phó Quyền Đế Sâm thì càng khó rồi, tổng thống mới nhận chức, anh ta lại là người tâm phúc bên cạnh Thân Ba Câu nữa!" Thuộc hạ bên cạnh Trần Phù nói.

Trần Phù tức đến nỗi gân xanh giật giật: "Tôi không báo thù, thề không làm người!"

Thuộc hạ cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lúc này, Úc Lạc Hàn tới.

"Nghĩa phụ, đây là báo cáo tài vụ quý ba." Úc Lạc Hàn đi vào, cung kính nói: "Mời nghĩa phụ xem qua!"

Trần Phù xem qua, ông ta nhìn Úc Lạc Hàn với ánh mắt khen ngợi: "Lạc Hàn, con có tầm mắt kinh doanh, rất tốt! Sớm muộn gì, Thiên Tàn đường chúng ta cũng có ngày trở mình."

"Đều là nghĩa phụ dạy tốt!" Úc Lạc Hàn ngưng mắt nhìn ông ta, rồi khiêm tốn nói.

Trần Phù nói: "Bảy năm trước, Quyền Đế Sâm dẫn theo lính đặc chủng, vây quét tất cả chúng ta, Thiên Tàn đường tổn hao nguyên khí nghiêm trọng, bố cũng tưởng là không thể có ngày trở mình được nữa, nhưng giờ xem ra, ngày chúng ta xưng bá giang hồ một lần nữa, sắp tới rồi..."

Đột nhiên, điện thoại của Trần Phù reo lên.

Ông ta vừa nghe máy thì tức chết đi được: "Cái gì? Dám điều tra quán của tôi ư?"

Ông ta bỏ điện thoại xuống, sau đó nói với Úc Lạc Hàn: "Lạc Hàn, con đi xử lý, có cảnh sát đang kiểm tra KTV của chúng ta."

"Vâng!" Úc Lạc Hàn đi ngay.

Trong KTV sôi động nhất nội thành, tiếng ca hát, tiếng đố nhau, còn có tiếng uống rượu, liên tiếp vang lên.

Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người tới kiểm tra, hôm nay cô ấy mang theo nhiều người.

Thân Ba Câu nghe nói Quyền Đế Sâm bị tập kích, ông ta lập tức truyền lệnh xuống, Đường Thành ra lệnh cho Trịnh Ngạo Tuyết phối hợp với cảnh sát cùng ra trận.

Sau khi Úc Lạc Hàn tới, anh ta nhìn thấy Trịnh Ngạo Tuyết đang ở đây: "Thủ trưởng, trùng hợp quá!"

"Chẳng trùng hợp tí nào!" Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Thì ra chỗ này chính là sản nghiệp của Thiên Tàn đường, trước kia là hộp đêm, bây giờ kinh doanh karaoke, vẫn là bình mới rượu cũ, treo đầu dê bán thịt chó! Úc Lạc Hàn, hôm nay đừng để tôi kiểm tra ra cái gì!"

"Thì ra là chưa kiểm tra được cái gì à?" Úc Lạc Hàn thản nhiên nhìn cô ấy.

Trịnh Ngạo Tuyết trầm giọng nói: "Kiểm tra theo thường lệ! Kiểm tra ra liền niêm phong!"

Úc Lạc Hàn đứng ở một bên, không có nói gì.

Lúc này, trong một phòng bao, đã kiểm tra thấy có người đang hút thuốc phiện.

Trịnh Ngạo Tuyết lập tức đi vào: "Kêu pháp chứng lấy mẫu, mấy người này dẫn đi hết, mỗi một phòng đều phải kiểm tra sạch cho tôi, không bỏ sót bất kỳ phòng nào."

Sắc mặt của Úc Lạc Hàn lạnh xuống, trước nay anh ta không quản lý những sản nghiệp cũ này, tất cả đều là Trần Phù đang quản lý, nhưng mà, bây giờ xảy ra vấn đề, Úc Lạc Hàn cũng phải ra mặt chịu trách nhiệm.

Anh ta biết, con người Trịnh Ngạo Tuyết vô cùng chính trực, nếu đã bắt được thóp, thì cửa hàng này chắc chắn bị niêm phong."

Trịnh Ngạo Tuyết thấy mặt anh ta biến sắc: "Sao nào? Sợ à? Sơ thì thành thật khai nộp đi, anh còn hành vi phạm tội nào nữa?"

"Tôi chỉ là một người tốt sống chăm chỉ!" Vẻ mặt của Úc Lạc Hàn đã khôi phục bình thường.

Trịnh Ngạo Tuyết lườm anh ta một cái, anh ta là người tốt? Thế thì trên đời này không còn người xấu nữa rồi.

Trịnh Ngạo Tuyết nói: "Sau khi kiểm tra xong, dẫn những kẻ phạm pháp đi hết, ngoài ra dán giấy niêm phong quán này, không có lệnh của cấp trên, không ai được duyệt cho mở lại."

Sau khi Úc Lạc Hàn trở về báo cáo, Trần Phù tức đến nỗi suýt hộc máu.

Bây giờ, quán kiếm được tiền nhất trên tay ông ta chính là quán karaoke này, đương nhiên, ông ta cũng kinh doanh những đồ phạm pháp khác nữa.

"Lạc Hàn, lại là người phụ nữ Trịnh Ngạo Tuyết đấy có phải không?" Trần Phù nói: "Không phải bố bảo con đối phó với cô ta sớm đi à? Tại sao cô ta vẫn tới truy quét quán của bố, cắt đứt đường tiền tài của bố vậy?"

Úc Lạc Hàn nhẹ giọng nói: "Nghĩa phụ, bây giờ tài sản mà công ty con kinh doanh cũng nhiều hơn quán karaoke này rồi, bố không cần phải tức giận vì chuyện này! Huống hồ, kinh doanh đứng đắn, không phải càng tốt hơn sao?"

"Sao nào? Con muốn cải tà quy chính? Hoàn toàn rút khỏi Thiên Tàn đường sao? Con đừng quên, là ai nuôi đã nuôi con lớn?" Trần Phù vỗ bàn.

Úc Lạc Hàn cụp mắt: "Công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ, con luôn ghi nhớ, con cũng chỉ muốn nghĩa phụ hưởng thụ tuổi già yên ổn hơn, nên mới mở công ty kinh doanh."

Trần Phù liếc anh ta một cái, Úc Lạc Hàn thật sự là có năng lực, chỉ có điều, ông ta không muốn Úc Lạc Hàn thoát khỏi Thiên Tàn đường.

Lúc này, Long Yên gõ cửa đi vào.

"Chú Trần..." Long Yên thân mật khoác tay Trần Phù: "Chú giận gì chứ? Chẳng qua chỉ là đối phó với người phụ nữ kia Trịnh Ngạo Tuyết đó thôi sao? Cháu đối phó cô ta cho! Hủy dung cô ta, để xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào được nữa!"

Trần Phù vỗ vỗ lên bàn tay cô ta: "Yên Nhi, tốt lắm! Cháu làm tốt, sau này Thiên Tàn đường này là của cháu tất!"

Long Yên giương ra ánh mắt khiêu khích, liếc Úc Lạc Hàn một cái: "Thế anh ta thì sao?"

Trần Phù mỉm cười nói: "Chỉ cần mẹ cháu và chú kết hôn, cháu chính là con gái ruột của chú, nó chỉ là con trai nuôi của chú thôi!"

Lúc ông ta nói đến đây, thì trầm giọng nói: "Mấy người còn không biết gọi cô chủ đi?"

"Chào cô chủ!" Người bên cạnh Trần Phù lập tức hô.

"Tốt!" Long Yên chuẩn bị rời đi: "Chú Trần, chú cử một người cho cháu sai bảo, thế nào?"

"Cháu muốn ai thì cứ chọn!" Trần Phù nói ngay.

Long Yên đi đến trước mặt Úc Lạc Hàn: "Anh ta!"

Trần Phù nhìn bọn họ: "Được! Lạc Hàn, con giúp đỡ Yên Nhi!"

"Được!" Úc Lạc Hàn không hề phản đối.

Hai người cùng đi ra ngoài.

Long Yên vênh vác tự đắc nói: "Úc Lạc Hàn, anh cũng không ngờ đúng không! Anh cũng có ngày làm thuộc hạ của tôi? Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, sao anh biết sẽ có ngày hôm nay cơ chứ?"

Úc Lạc Hàn ngưng mắt nhìn cô, không nói gì.

Anh và cô ta, có gì hay mà nói cơ chứ!

Khi một người phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để trấn áp tôn nghiêm của một người đàn ông, sao người đàn ông này có thể thích cô được chứ?

...!
Biệt thự Hồng Thụ Lâm Hải.

Một mình Mặc Sơ ở trong phòng ngủ, mãi mà cô không ngủ được.

Cô biết Quyền Đế Sâm sẽ rất bận, người khác dám đối phó anh rồi, sao anh có thể để mặc người ta đối phó cơ chứ?

Mặc Sơ chờ anh ở trong phòng ngủ, đồng thời cô cũng bật điện thoại lên xem tin tức xã hội.

Cô chưa có thông tin nội bộ, cũng chỉ có xem tin tức thôi, xem xem liệu có thể tìm được chút tin tức vụn vặn nào không.

Sau khi Quyền Đế Sâm quay về, anh trông thấy cô cầm điện thoại lướt tin tức, anh đi tới bên cạnh cô: "Em vẫn chưa ngủ à?"

"Muốn chờ anh ngủ cùng." Mặc Sơ nhìn anh, may mà anh đủ mạnh mẽ, mới có thể làm được không tổn thất cọng lông nào!

Quyền Đế Sâm gật đầu: "Anh đi tắm cái đã."

Khi Quyền Đế Sâm tắm xong, anh nằm xuống cạnh Mặc Sơ, cô vươn tay ra ôm anh thật chặt, cho dù cô biết anh rất mạnh, cô vẫn không hy vọng anh bị một tí tổn thương nào.

Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng, nói cho cô biết từ đầu đến cuối: "Bảy năm trước, anh vâng mệnh đi vây quét Thiên Tàn đường, hồi đó Thiên Tàn đường buôn ma túy còn buôn rất hung hăng càn quấy, bọn họ còn ngang nhiên sống mái với cảnh sát, tên đầu sỏ Trần Phù chạy thoát, hiện giờ ông ta muốn ngóc đầu dậy!"

"Loại người này là loại liều mạng, anh nhất định phải cẩn thận!" Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô cũng biết đây là tư liệu bí mật, anh nói cho cô biết, cũng bởi vì anh tin tưởng cô, trong đôi mắt cô cũng tràn ngập dịu dàng: "Em biết là anh rất giỏi, nhưng mà, thuyền chắc đi vạn dặm! Cái mạng của Trần Phù không đáng tiền, nhưng, tính mạng của Đế Sâm lại là cái trân quý nhất.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play