Long Yên ngẩn ra, cô ta không thể để cho Mặc Sơ nhìn thấu mục đích của cô ta và Úc Lạc Hàn, cô nổi nóng nói: "Mặc Sơ, cô làm cho tốt vào, bằng không tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt."

Đối với lời đe dọa của Long Yên, Mặc Sơ chẳng để tâm tí nào!

Sau khi Long Yên và Úc Lạc Hàn đi rồi, Mặc Sơ bắt đầu lên bản kế hoạch cho bọn họ.

Sau khi Kiều Thanh Du biết, cô ấy suýt thì phun ra một ngụm nước miếng: "Cậu bảo, Long Yên và Úc Lạc Hàn sắp kết hôn á? Còn bảo cậu làm bản kế hoạch? Mặc Sơ, tớ không tin Long Yên! Có khi là cô ta có quỷ kế gì đó!"

Mặc Sơ gật đầu: "Nhưng Long Yên dùng danh nghĩa làm đám cưới tới đối phó tớ sao? Tớ cứ thấy có một chút kỳ lạ! Rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào thì tớ cũng không nói rõ được! Cô ta thích Úc Lạc Hàn là sự thật, tớ đã từng trông thấy ánh mắt mà Long Yên nhìn Úc Lạc Hàn, đó là ánh mắt của người phụ nữ thích người đàn ông, cô ta không cần thiết phải hy sinh hạnh phúc của mình để chĩa mũi nhọn vào tớ!"

"Có khả năng là cô ta có bệnh!" Kiều Thanh Du cười nói.

Mặc Sơ về đến nhà, cô ăn cơm tối xong, cô thấy các con làm bài tập ở nhà trẻ, cô cũng bắt đầu vào thư phòng làm việc.

Cô đã chuẩn bị cho Long Yên vài bản kế hoạch, cô bận rộn đến tận tối rồi nằm sấp trên bàn ngủ luôn.

Quyền Đế Sâm về nhà không thấy cô ở phòng ngủ, anh đi tới thư phòng, thấy cô đang ngủ, anh đau lòng bế cô lên: "Sao bận đến tối muộn vậy?"

"Đế Sâm..." Mặc Sơ tựa vào vai anh: "Long Yên và Úc Lạc Hàn sắp kết hôn, em làm thiết kế hôn lễ cho bọn họ!"

Hai mắt của Quyền Đế Sâm nhoáng cái tối sầm lại, anh vốn định bảo cô đừng làm, nhưng, anh vẫn chưa có nói gì, anh chỉ bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường lớn để ngủ cho ngon.

Sáng sớm hôm sau.

Trên đường đi làm Quyền Đế Sâm gọi điện cho Triển Lê Hàn: "Giám đốc Triển, anh giao việc lên kế hoạch hôn lễ của Long Yên và Úc Lạc Hàn mà Mặc Sơ đang phụ trách cho Ân Phi Âm làm đi!"

Triển Lê Hàn biết, Quyền Đế Sâm rất ít khi can thiệp vào công việc của Mặc Sơ, anh nói như vậy thì chắc chắn là có lý do.

Vì thế, Triển Lê Hàn đồng ý luôn: "Được!"

Sau khi Mặc Sơ đi tới công ty tổ chức hôn lễ, Ân Phi Âm nhìn cô với vẻ rất là đắc ý: "Mặc Sơ, bàn giao case của Long Yên và Úc Lạc Hàn trên tay cô cho tôi!"

"Vì sao?" Mặc Sơ nhìn cô ta với vẻ khó hiểu.

Ân Phi Âm nghĩ rằng đây là một cơ hội rất tốt đối với cô ta, cô ta nói: "Đích thân giám đốc Triển dặn!"

"Không thể nào!" Mặc Sơ biết, Triển Lê Hàn sẽ không làm như vậy.

Mặc Sở gõ cửa phòng làm việc của giám đốc Triển, cô đi vào: "Chào buổi sáng! Giám đốc Triển, tôi muốn hỏi, case của Long Yên và Úc Lạc Hàn phải giao cho Ân Phi Âm phụ trách thật sao?"

"Đúng!" Triển Lê Hàn nói: "Cô phụ trách case khác!"

"Vì sao?" Mặc Sơ lắc đầu: "Tôi làm tốt mà!"

Triển Lê Hàn nhìn cô chăm chú: "Long Yên và cô có vài khúc mắc, Mặc Sơ, cô là trụ cột trong công ty tôi, tôi rất tán thưởng tài hoa và năng lực của cô, tôi không giấu cô, hôn sự của Long Yên và Úc Lạc Hàn, bản thân tôi không hề coi trọng, tôi không hy vọng cô bị cuốn vào trong trận thị phi này!"

"Anh nghĩ như này là tốt cho tôi?" Mặc Sơ cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Đúng!" Triển Lê Hàn gật đầu: "Từ phương diện đạo lý thì tôi muốn nói, điều này đúng là tốt cho cô, từ góc độ của cấp trên thì đây là mệnh lệnh!"

Cách mà mỗi một người lãnh đạo giỏi dùng nhất đều là dùng uy, Triển Lê Hàn cũng vậy!

Bởi vì anh ta là **oss của công ty, cho nên những lời mà anh ta nói chính là chân lý!

"Vâng!" Mặc Sơ cảm thấy tối qua cô thức đêm làm bản kế hoạch, hôm nay lại bị **oss chuyển case, mặc dù trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng cô vẫn chấp nhận hiện thực.

Triển Lê Hàn và cô cùng đi ra ngoài, anh ta nói với Ân Phi Âm: "Case của Long Yên và Úc Lạc Hàn sẽ do Ân Phi Âm phụ trách, Ân Phi Âm tự làm bản kế hoạch hôn lễ, không cần tham khảo bản của Mặc Sơ."

Nói cách khác, bản kế hoạch mà Mặc Sơ làm suốt đêm hôm qua, cô có thể giữ lại.

Ân Phi Âm giống như một con gà trống đã đánh thắng, cô ta lập tức về văn phòng, gọi điện cho Úc Lạc Hàn: "Anh Úc, tôi là người tổ chức hỗ lễ của anh và cô Long Yên, tôi là Ân Phi Âm..."

"Mặc Sơ đâu?" Úc Lạc Hàn không nhanh không chậm hỏi.

"Bây giờ là do tôi phụ trách!" Ân Phi Âm nói với giọng điệu vô cùng vui vẻ: "Ý của giám đốc Triển chúng tôi, có khả năng là cô ấy không có năng lực lên kế hoạch tốt, dù sao thì tôi mới là quản lý của cô ấy, tôi có năng lực hơn cô ấy..."

Ân Phi Âm đang dìm Mặc Sơ xuống rồi nâng mình lên.

Úc Lạc Hàn đang ngồi trong văn phòng của mình, bây giờ anh ta là một nhân viên kế toán bình thường, đôi mắt của anh ta nhiễm một tia cười nhạt: "Kêu Mặc Sơ đích thân tới văn phòng tôi giải thích! Nếu không thì không bàn nữa!"

"Anh Úc..." Ân Phi Âm còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp rồi!

Ân Phi Âm tức đến giậm chân, Mặc Sơ có gì hay? Úc Lạc Hàn cũng khăng khăng muốn tìm cô tới lên kế hoạch tổ chức hôn lễ hả?

Ân Phi Âm lại gọi điện cho Long Yên: "Cô Long, chào cô! Tôi là Ân Phi Âm, hôn lễ của cô và anh Úc do tôi phụ trách..."

"Mặc Sơ đâu?" Long Yên lập tức ngắt lời cô ta rồi thô lỗ hỏi.

Ân Phi Âm lại giải thích một lượt cho cô ta nghe: "Cô ta làm việc không tốt, bây giờ giám đốc Triển muốn tôi phụ trách lên kế hoạch cho hỗ lễ của các cô..."

"Không được!" Thái độ của Long Yên cường thế hơn Úc Lạc Hàn rất nhiều: "Tôi chỉ cần Mặc Sơ lên kế hoạch cho tôi, bất kỳ ai cũng không được!"

Ân Phi Âm đang thầm mắng Long Yên, nhưng ngoài miệng thì lại quan tâm nói: "Anh Úc đã gọi Mặc Sơ đến văn phòng của anh ấy giải thích, cô Long, cô xem..."

"Tiện nhân này!" Từ sau khi Long Yên nghe nói là Úc Lạc Hàn cũng thích Mặc Sơ, cô ta lại càng giận: "Tôi qua ngay đây!"

Ân Phi Âm cũng rất tức giận, cô ta đi ra ngoài, sau đó đẩy cửa văn phòng của Mặc Sơ ra: "Úc Lạc Hàn kêu cô đi tới văn phòng của anh ta một chuyến!"

"Công việc của tôi không còn liên quan gì đến anh ta nữa rồi!" Mặc Sơ đang ngồi trước máy tính, cô ngẩng đầu lên.

Ân Phi Âm hung tợn nói: "Bảo cô đi là đi đi! Cô hỏi gì mà hỏi?"

Lúc này, Mặc Sơ đứng lên, cô ung dung nói: "Quản lý Ân Phi Âm không lên được kế hoạch hôn lễ cho bọn họ, kêu tôi ra trận à?"

Câu này nói trúng ý muốn của Ân Phi Âm, đúng là cô ta như thế thật!

"Mặc Sơ, chẳng qua là cô cưới tổng giám đốc Quyền, nên cô mới kiêu ngạo như này hả?" Trọng giọng điệu của Ân Phi Âm tràn đầy đố kỵ: "Nếu cô mà không cưới tổng giám đốc Quyền, thì cô cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi!"

Mặc Sơ gật đầu: "Rất cảm ơn tổng giám đốc Quyền đã chọn cưới tôi! Cho nên, tôi đã nhảy một phát lên thành mợ chủ nhà giàu đấy!"

Ân Phi Âm trừng mắt nhìn cô: "Cô mau đi đi! Úc Lạc Hàn đợi lâu rồi, ngộ nhỡ không cho chúng ta nhận nữa thì phải làm sao?"

"Đó cũng là vấn đề của cô, liên quan gì đến tôi?" Mặc Sơ cảm thấy Ân Phi Âm đang cầu cô, mà còn vênh váo như vậy, thật là nực cười!

Ân Phi Âm không làm được Mặc Sơ, cô ta lại muốn tiếp nhận case của Long Yên và Úc Lạc Hàn, cô ta đàn phải hạ giọng nói: "Mặc Sơ, xin cô qua đó một lúc đi, được không? Anh Úc bảo rằng, hy vọng cô giải thích một chút! Nếu tôi mà tiếp tục không có thành tích, không biết chừng giám đốc Triển sẽ xào tôi mất, tôi đang vay tiền ngân hàng để mua nhà, bây giờ nhà ở thành phố lại tăng quá nhiều, nếu tôi mà không trả được, ngân hàng sẽ thu hồi về bán đấu giá, thì tôi phải làm sao đây...."

Các cầu xin tốt nhất chính là tỏ ra yếu thế xin được đồng tình.

Mặc Sơ cũng từng trải qua rất nhiều gian khổ, cô liếc Ân Phi Âm một cái rồi nói: "Được rồi, bây giờ tôi đi!"

Sau khi Mặc Sơ cầm túi xách đi ra ngoài, Ân Phi Âm lại nở nụ cười tính toán!

Trong điện thoại, cô ta nghe thấy Long Yên mắng Mặc Sơ là tiện nhân, nếu Long Yên đi đến văn phòng của Úc Lạc Hàn, sau đó nhìn thấy Mặc Sơ và Úc Lạc Hàn, chắc chắn Long Yên sẽ dồn ép Mặc Sơ!"

Trên chỗ làm ngươi lừa ta gạt, tỏ ra yếu thế ở trước mặt, sau lưng lại đâm một dao.

Mặc Sơ đi tới văn phòng nhân viên kế toán, cô đã nhìn thấy có biển của Úc Lạc Hàn, cô gõ cửa, sau đó nghe thấy Úc Lạc Hàn nói: "Vào đi!"

Mặc Sơ đẩy cửa đi vào, Úc Lạc Hàn đang tưới nước cho bồn hoa nhỏ của anh ta.

Anh ta mặc một bộ quần áo trang phục công sở, áo sơ mi trắng và quần tây giá rẻ, cà vạt cũng là đồ rất cũ, nhưng bóng lưng lại thẳng tắng, lúc tưới nước thì cũng hết sức chăm chú.

"Anh Úc..." Mặc Sơ gọi anh ta một tiếng.

Úc Lạc Hàn đeo một chiếc kính mắt khung vuông, khi thấy Mặc Sơ tới, anh ta bỏ bình tưới nước xuống, sau đó xoay người lại: "Cô Mặc muốn uống gì?"

"Tôi không cần uống gì hết!" Mặc Sơ nhìn anh ta chăm chú, trông anh ta có hơi giản dị, nhưng lại vẫn có khí chất hơn người: "Hôm nay tôi tới là muốn nói cho anh Úc biết, dự án đám cưới của anh và cô Long Yên do quản lý Ân Phi Âm toàn quyền xử lý! Đây là quyết định của công ty..."

Hình như Úc Lạc Hàn chẳng quan tâm cái này một tí nào.

Anh ta đi tới trước mặt Mặc Sơ, khi cách cô khoảng một mét, anh ta dừng lại.

Hôm nay cô mặc trang phục công sở, áo sơ mi viền hoa màu trắng, quần tây màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, tuy nhỏ gầy nhưng vẫn dịu dàng trang nhã như vậy.

Ánh mắt của Úc Lạc Hàn cũng rất bình tĩnh: "Tôi vẫn mong cô Mặc toàn quyền xử lý..."

Khi anh ta đang nói câu này, cánh cửa "rầm" một cái bị đá ra, Long Yên hùng hổ xông vào.

Cô vừa nhìn thấy Mặc Sơ đã ở đây, cô ta liền tiến lên đẩy Mặc Sơ.

Mặc Sơ bị cô ta xông tới đẩy mạnh, cô bất ngờ không kịp phòng bị đổ người về phía Úc Lạc Hàn, mắt thấy sắp va vào trong lòng Úc Lạc Hàn, Úc Lạc Hàn vô cùng thân sĩ đỡ lấy hai cánh tay của cô, hơn nữa không hề có ý làm hành động thấp hèn với cô, cô vừa đứng vững, anh ta lập tức thu tay về.

Long Yên thấy giờ phút này Mặc Sơ đứng gần Úc Lạc Hàn như vậy, cô ta càng tức điên, cô ta nói: "Mặc Sơ, cô, cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Trước kia thì dụ dỗ Quyền Đế Sâm trong văn phòng của anh ta, giờ lại câu dẫn Úc Lạc Hàn trong văn phòng của Úc Lạc Hàn! Cô đói khát khó nhịn phải không? Cô muốn đàn ông thượng cô đến vậy à?"

Mặc dù trước đây Mặc Sơ luôn sống ở tầng thấp, nhưng nói chuyện làm việc cũng sẽ không thô lỗ thấp hèn như Long Yên!

Lúc này, cô bị Long Yên sỉ nhục như thế, cô tài trí nói: "Chuyên gia tâm lý từng nói, trong tư tưởng của một người có suy nghĩ như thế nào? Thì cô ta luôn thích gán ghép suy nghĩ như thế lên cho người khác! Long Yên, tôi muốn nói cho cô biết, Mặc Sơ tôi làm người làm việc luôn trong sáng vô tư quang minh lỗi lạc, cô có hắt nước bẩn lên người tôi thế nào cũng vô dụng thôi! Cái này chỉ có thể làm cho người khác nhìn thấy, cô là một người phụ nữ không có tố chất, cô là một người phụ nữ đói khát khó nhịn, cô là một người phụ nữ đặc biệt khát vọng đàn ông thượng cô!"

Người khác trong lời Mặc Sơ, đương nhiên là chỉ Úc Lạc Hàn!.

Xin hãy đọc truyện tại ( TR ЦмtrцуeЛ.

v Л )
Bây giờ văn phòng chỉ có ba người, Long Yên phát điên như người đàn bà chanh chua, thì Úc Lạc Hàn sẽ chỉ càng thêm chán ghét cô ta!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play