Mặc Sơ hiểu, cô không thể thay đổi sự thật mình là con gái Long Diệu Thiên.

Nhưng, sự xa cách của Quyền Đế Sâm dành cho cô, khiến cho lòng cô buồn bã.

Cho dù anh đã có phản ứng sinh lý, anh ngâm mình trong nước, cũng không chịu chạm vào cô nữa sao?

Cho dù là buổi tối chung giường chung gối, khoảng cách chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng lại chỉ đồng sàng dị mộng thôi sao?

Anh đã cho cô nhiều sự cưng chiều như thế, có phải cuối cùng đều hóa thành bọt nước, cái gì cũng không còn nữa sao!

Mặc Sơ vừa nghĩ tới đây, cô càng thêm đau lòng.

Quyền Đế Sâm thấy cô càng khóc càng to, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô: "Đều nói phụ nữ làm từ nước, em khóc đến nỗi này hả?"

Mặc Sơ khóc hu hu, đôi mắt xuyên qua giọt lệ sương mù, nhìn người đàn ông cực kỳ anh tuấn này!

Có phải cô sắp mất anh rồi không?

Anh hôn lên môi cô, môi cô vì khóc nên đang không ngừng run run.

Anh khẽ hôn nhẹ lên cánh môi cô, trấn an cô khỏi lo lắng bất an, bàn tay to cũng liên tục vuốt lưng cho cô để cô thuận khí!

Mặc Sơ ở trong lòng anh, dần bình tĩnh lại, tiếng nức nở cũng dần biến mất, chỉ thỉnh thoảng là có một hai tiếng nức nở thôi.

Bên hồ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

Mặc Sơ dựa vào trong lòng anh, Quyền Đế Sâm ngồi trên đất, ở dưới bóng cây, hai bọn họ dựa sát vào nhau.

"Anh có biết âm thanh hay nhất trên thế giới này là gì không?" Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc này, cô đã bình tĩnh lại rồi, đôi mắt cô vẫn có cảm giác mênh mông sương mù.

Không đợi Quyền Đế Sâm trả lời, cô đã đặt lòng tay lên chỗ ngực trái của anh, cô nói: "Là tiếng tim đập của Đế Sâm!"

Nhịp tim của anh, trầm ổn hữu lực, khiến cô có thể cảm thấy có cảm giác an toàn bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.

Đây là âm thanh hay nhất mà Mặc Sơ nghe được ở cuộc đời này!

Quyền Đế Sâm khẽ cong môi cười: "Đây cũng là lời tâm tình hay nhất mà anh nghe được!"

Cô nội liễm mà lương thiện, cũng sẽ lãng mãn mà dịu dàng, một câu tâm tình ngẫu nhiên, luôn có thể đâm trúng vào sâu thẳm trái tim anh, đến một góc mềm mại nhất.

"Không khóc nữa à?" Anh nhéo nhéo khuôn mặt nõn nà của cô.

Mặc Sơ xấu hổ đỏ mặt, vừa nãy cô đã nói cái gì vậy? Cô quay đầu sang phía khác, làm gì có người phụ nữ nào lại đi nói những lời như thế!

Quyền Đế Sâm thấy cô xấu hổ rồi, anh lại nổi hứng trêu cô: "Lấy trời làm màn, đất làm giường, không làm chút gì đó thì có vẻ có lỗi với hoàn cảnh lãng mạn này, đúng không nào?"

Mặc Sơ trợn tròn mắt: "Làm cái gì?"

"Em nói xem làm cái gì?" Quyền Đế Sâm ôm eo nhỏ của cô, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm lấy không nhẹ không nặng.

Mặc Sơ lập tức đỏ mặt: "Đừng ở đây..."

Đây là nhà tổ của nhà họ Quyền, còn có người giúp việc nữa, nói không chừng các con còn sẽ chạy qua đây nữa.

Quyền Đế Sâm để cô tách hai chân ra, sau đó mặt đối mặt ngồi trong lòng anh, hôm nay cô mặc váy, đặc biệt tiện cho anh.

Mặc Sơ căng thẳng lắm rồi, cô lắp bắp nói: "Đế Sâm, Đế Sâm..."

Quyền Đế Sâm thì cười tà tà: "Không cần lo lắng, váy này che được, người khác không nhìn thấy đâu!"

Mặc Sơ trợn mắt há hốc mồm, cô không tìm được câu nào để phản bác lại anh!

Còn người đàn ông này thì lại lấy hành động thực tế để giải thích xem anh có chạm vào cô không!

Mặc Sơ đành phải cầu xin anh: "Đế Sâm, đừng ở đây, anh muốn làm em xấu hổ chết à..."

Anh là đàn ông, lại là cậu chủ của nhà họ Quyền, anh mặt dày, cô thì vẫn biết xấu hổ mà!

Huống hồ, cô vốn là người da mặt mỏng, làm chuyện như thế này dưới mí mắt của người khác, giữa ban ngày ban mặt như này, cô căng thẳng đến nỗi thật sự là sắp không ổn rồi.

Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.

Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...!
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoái, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!

Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.

Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!

Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"

Mặc Sơ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh sao?

Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!

Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!

Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.

Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!

Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.

Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!

Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.

Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!

Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần, là đủ rồi.

Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sơ biết được chuyện này.

Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"

Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!

Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng mực.

Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.

Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!

Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!

Cô còn xin anh...!
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!

Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"

Mặc Sơ quay người lại, đưa lưng về phía anh!

Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!

Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!

Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.

"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nửa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"

Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...!

Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!

Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!

Khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.

Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"

Quyền Thịnh Quốc đứng cạnh bàn cơm, mỉm cười nói: "Ở nhà cụ mà còn bị đói thì thật là có lỗi với các cháu!"

Mặc Hi thấy hơi lạ: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ đỏ vậy?"

Mặc Sơ đành phải nói: "Phơi nắng, tiết trời mùa thu vẫn nóng thế này! Mẹ đi rửa mặt đây!"

Cô nói xong thì liền vội vàng chạy đi rửa mặt, che giấu sự thật trên mặt mình vẫn đang đỏ mặt thẹn thùng.

Đều tại lão hồ ly đó!

Mặc Hàm có chút không rõ: "Nóng sao? Con có đỏ mặt không?"

Quyền Thịnh Quốc vừa nhìn bộ dạng Quyền Đế Sâm quần áo không chỉnh tề đi sát ở đằng sau, ông cụ cười nói vui vẻ: "Người lớn nhiều năng lượng hơn một chút, sẽ nóng, Hàm Hàm còn nhỏ, không nóng!"

Mặc Hàm vui vẻ chạy qua: "Daddy, bố và ma mi chơi trên hồ có vui không?"

"Lần tới daddy tìm một con thuyền to hơn, rồi đưa con và Hi Hi đi chơi cùng!" Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, rồi nhìn cô bé.

"Vâng ạ!" Mặc Hàm hưng phấn vỗ tay.

Quyền Đế Sâm xoa đầu cô bé: "Đói rồi thì con ăn trước đi, daddy đi tắm cái đã!"

Mặc Hàm nói một cách tinh quái: "Hơi lạ nha! Sơ Sơ bảo là muốn đi rửa mặt, daddy thì bảo muốn đi tắm..."

"Trời nóng!" Quyền Đế Sâm đặt cô bé xuống.

Khi Quyền Đế Sâm đi tắm, anh vừa đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy Mặc Sơ đang ở trong dùng nước lạnh vỗ lên mặt!

Cô đứng trước gương, trong gương là khuôn mặt xinh đẹp ngũ quan tinh tế của cô, cô đã hắt vài lần miếng nước lạnh lên mặt rồi mà vẫn đỏ bừng, nhìn vào cực kỳ mê người!

Khi trong gương phản chiếu lên thêm một người đàn ông cơ thể cường tráng, khung xương cân xứng….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play