Miếng xốp trên bra cũng đã lõm xuống, có thể nghĩ được, tình hình trước ngực Mặc Sơ như thế nào, thật sự là làm cho người ta rất lo lắng.

Huống hồ, Quyền Đế Sâm và cô là vợ chồng chính thức, chuyện thân mật nhất hai người cũng đã làm n lần rồi.

Chỉ là, Mặc Sơ cảm thấy chỗ đấy, khó tránh khỏi có hơi thẹn thùng.

Bây giờ còn là ban ngày, cô nhìn ra ngoài từ cửa sổ, liền nhìn thấy trời xanh mây trắng, còn có các tòa nhà của cả thành phố nữa.

Lúc này, Mặc Sơ cung có thể nhìn thấy tòa nhà công ty Quyền Đế Sâm, đó là công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố S, tượng trưng cho tài phú và quyền lực của Quyền Đế Sâm.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay ở tầng cao nhất, Mặc Sơ mới kinh hãi nhận ra sự tiện lợi mà phương tiện giao thông mang lại cho con người.

Đây không phải lần đầu tiên cô hưởng thụ đãi ngộ này, cô ở bên anh, đúng là quyết định hạnh phúc nhất!

Mặc Sơ nhìn thẳng vào đôi mắt của Quyền Đế Sâm, trong mắt anh có sự thương yêu dành cho cô, có sự phẫn nộ dành cho Trần Chấn Xung.

Cô vươn tay ra đằng sau, cởi cúc bra ra.

Trong tích tắc này, bra màu đen đã cởi ra, sau khi từ trên vai chảy xuống, rồi khoác lên trên cổ tay cô, cái này lại giống như là gông cùm xiềng xích, tăng thêm vài phần màu đen tình thú.

Quyền Đế Sâm là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm, ánh mắt anh không hề quan tâm đến chỗ khác, đôi mắt thương yêu chỉ dừng trên vết thương của cô.

Trên làn da tuyết trắng, một vết thương do ma sát hiện ra cực kỳ rõ ràng.

Anh đưa tay ra, đầu ngón tay dừng trên miệng vết thương, anh hơi dùng lực, ấn xuống, sau đó anh nghe thấy Mặc Sơ kêu khẽ.

"Đau lắm à?" Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Mặc Sơ gật đầu xấu hổ: "Có một chút!"

Đây là nơi mềm mại nhất của phụ nữ, bất ngờ bị lực đánh vào, đụng cho để lại vết sẹo, chắc chắn là đau đớn khó nhịn.

Đôi mắt của Quyền Đế Sâm lập tức xoẹt qua một tia sát ý, anh nhất định sẽ dạy dỗ Trần Chấn Xung thật mạnh.

"Anh bôi ít thuốc cho em trước đã, đợi lát nữa đi chụp x quang." Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.

"Vâng!" Mặc Sơ nghe lời gật đầu.

Ngón tay thô ráp của Quyền Đế Sâm bôi nhẹ lên vùng sát đoàn tuyết trắng, ánh mắt anh tập trung mà nghiêm túc, phảng phất như đang đối xử với bảo bối mà anh trân quý nhất.

Ở trong phòng máy bay trực thăng, Mặc Sơ cảm nhận được là mặt cô càng ngày càng nóng, nhiệt độ cơ thể cô cũng không ngừng tăng lên, cô lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông này.

Nói về kiểu đàn ông như Quyền Đế Sâm, anh có thể như lang như hổ khi ở trên giường, nhưng có lúc khi nhìn thấy cơ thể của cô, anh lại có thể hoàn toàn tập trung làm việc mà anh phải làm.

Mặc Sơ không hiểu nhiều về tâm lý của đàn ông, nhưng cô biết, người đàn ông như anh, hỉ nộ không hiện trên mặt, bất kể là làm việc gì, cũng là thu khống tự nhiên.

Quyền Đế Sâm bôi thuốc lên toàn bộ các vết thương cho cô, sau đó anh đặt lo thuốc xuống: "Buổi tối về nhà lại bôi tiếp."

"Vâng!" Mặc Sơ trả lời anh.

Cô vốn định mặc quần áo vào, thấy anh vẫn đang chú tâm nhìn những sẹo của cô, cô khẽ nói: "Em không đau nữa."

Quyền Đế Sâm vươn tay ra ôm cô vào lòng, bàn tay to của anh đặt lên vai cô, anh không có nói chuyện, nhưng sự thương yêu dành cho cô thì đang thể hiện ở hành động rồi.

Mặc Sơ tận hưởng cái ôm ấm áp của anh, cô đưa tay ra, vốn là muốn eo anh, kết quả mới phát hiện bra đang quấn trên cổ tay cô.

Khi tay cô nhích tới nhích lui, ánh mắt của Quyền Đế Sâm cũng nhìn theo.

Lúc này, bị ngực anh đè nén, hai quả no đủ kia dính lên ngực anh.

Cách áo sơ mi mỏng manh của anh, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.

Còn nữa, bởi vì ánh mắt nhìn chăm chú của anh, hai quả của cô quả thực là hơi run run, phảng phất như đang hồi đáp lại ánh mắt của anh vậy.

Mặc Sơ đỏ mặt phừng phừng, rõ ràng chỉ là bôi thuốc thôi mà, sao bầu không khí này đã thay đổi rồi vậy?

Quyền Đế Sâm buông cô ra: "Em mặc vào đi, anh đi bảo người lái đi đến bệnh viện."

"Vâng..." Mặc Sơ không đối mặt với anh nữa, cô mới cảm thấy thoải mái một chút.

Con người anh là như vậy, không nói một câu cũng có thể tạo cho người ta áp lực cực lớn.

Quyền Đế Sâm đi ra căn phòng nhỏ, anh nói với phi công: "Đi bệnh viện."

Lái xe lập tức chấp hàng mệnh lệnh.

Quyền Đế Sâm lại nói với Lục Vũ Trạch: "Chụp x quang cho cô ấy!"

"Vâng! Tổng giám đốc Quyền!" Lục Vũ Trạch lập tức trả lời.

Sau khi Quyền Đế Sâm nói xong, anh lập tức quay về trong phòng.

Khi anh quay lại, Mặc Sơ đã mặc xong quần áo rồi, cô yên lặng đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Từ trước đến nay cô là người cực kỳ lễ phép, cô sẽ không đi nói xấu người khác, cũng sẽ không dính người, cho dù bị thương, cũng chỉ lẳng lặng thừa nhận.

Bởi vì, có một chút khổ, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Cô hiểu được cái đạo lý này.

Quyền Đế Sâm đi vào, anh đứng bên cửa sổ cùng cô, máy bay cất cánh, đi về phía bệnh viện.

Trong lúc nhất thời, Mặc Sơ không đứng vững, cô khẽ dựa lên người anh, cũng thuận thế ôm thắt lưng anh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi mỉm cười xinh đẹp: "Anh đã xem chưa?"

Quyền Đế Sâm không nói gì.

"Một bộ phim rất lâu rồi." Mặc Sơ mỉm cười nói: "Hồi nhỏ xem, em chỉ thấy Vô Li Đầu buồn cười, càng lớn, em mới có thể lĩnh hội được tình tiết vở kịch làm cho người ta cười rơi nước mắt làm cho người người trầm tư."

Quyền Đế Sâm đưa tay ra, ôm eo cô: "Tối nay chúng ta xem!"

Chẳng mấy chốc, máy bay đã đỗ ở trên sân thượng bệnh viện.

Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ đi ra, Lục Vũ Trạch đưa cô đến phòng chụp x - quang, cho nhân viên công tác chụp cho cô, sau đó anh ta lại kiểm tra lại, xác nhận không có việc gì.

Lục Vũ Trạch nói: "Tính năng an toàn của xe hơi rất tốt, có dây an toàn bảo vệ, chỉ bị trầy da thôi, không có bị thường đến xương cốt và nội tạng.

Chỗ bị thương, bôi thuốc vào thì có thể khỏi nhanh!"

"Không sao là tốt rồi." Mặc Sơ thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt của Quyền Đế Sâm vẫn rất nghiêm túc, điều này làm cho Mặc Sơ cũng không dám nói thêm gì nữa.

"Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi." Quyền Đế Sâm nói.

"Được!" Mặc Sơ thấy sắc mặt anh không tốt, cô cũng không dám làm trái ý anh, thật ra, cô vẫn muốn đến công ty.

Quyền Đế Sâm đích thân đưa cô về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải: "Nghỉ ngơi cho tốt! Tối nay anh về xem phim với em!"

Mặc Sơ gật đầu cười: "Vâng!"

...!
Sau khi đến công ty, Quyền Đế Sâm lập tức gọi Tả Điện Vũ tới.

"Tổng giám đốc Quyền..." Tả Điện Vũ đi vào.

Quyền Đế Sâm đứng trước cửa sổ sát đất chỗ bàn làm việc của anh ta: "Trước tiên, anh dừng lại những công việc trên tay anh, anh đi đôn đốc sở cảnh sát, Trần Chấn Xung là ác ý đâm vào Mặc Sơ, trước tiên tạm giam anh ta lại, anh ta phải chịu trừng phạt thích đáng."

Mặc Sơ còn trẻ, không rành thế sự, có lẽ cô không hiểu Trần Chấn Xung là cố tình đâm cô, nhưng Quyền Đế Sâm thì biết.

Tả Điện Vũ lập tức đi làm ngay: "Tôi sẽ đi làm chuyện này, sau đó báo cáo tiến độ với anh."

"Ừ." Quyền Đế Sâm gật đầu.

Trần Chấn Xung dám trắng trợn làm hại Mặc Sơ, sao Quyền Đế Sâm có thể dễ dàng tha thứ đây?

Khi Trần Chấn Xung đang cãi nhau với ông Trần ở trong bệnh viện, thì cảnh sát đi vào.

Trần Chấn Xung bực bội chỉ vào bố anh ta: "Người phụ nữ đó là hàng mà con không cần nữa, bố vẫn còn muốn cưới cô ta làm vợ à? Có phải bố muốn người dân ở cả cái thành phố S này đều chê cười con không?"

Bác sĩ của ông Trần nói: "Cậu Trần, cậu đừng kích thích ông cụ, ông ấy huyết áp cao!"

Trần Chấn Xung thì chống nạnh rồi nói: "Bố đừng cưới cô ta, con cũng sẽ không gọi cô ta là mẹ kế! Còn nữa, bố phải lập di chúc, sau khi bố chết, toàn bộ tài sản đều thuộc về con! Người phụ nữ đó đừng mong nhận được một đồng nào!"

"Nghiệt tử!" Ông Trần phẫn nộ nói: "Lời người khác nói thì liên quan gì đến cuộc đời của con? Ada tốt với bố, trông thời gian bố ốm, cô ấy luôn chăm sóc bố! Bố sẵn sàng cưới cô ấy, trên đám cưới con cũng phải gọi cô ấy là mẹ, nếu không em đừng hòng lấy được một đồng từ chỗ bố!"

"Cô ta nghĩ đủ mọi cách để cưới bố, chính là để ly gián tình cảm của hai bố con chúng ta, và cũng là để có được tài sản của bố, cô ta hoàn toàn không yêu bố! Cô ta chăm sóc bố lúc bố bị ốm chính là có tâm cơ đso!" Trần Chấn Xung tức giận quát: "Bố già nên hồ đồ rồi phải không? Con phải kêu bác sĩ kiểm tra cho bố, bố thần trí không tỉnh táo, bố tinh thần rối loạn rồi!"

Lúc này, cảnh sát từ cửa đi vào: "Trần Chấn Xung, sáng nay ở trên đường cao tốc vùng duyên hải, anh có lái xe đâm vào xe phía trước, anh có nghi liên quan đến cố ý mưu sát, bây giờ anh phải tạm giam anh, tiến hành điều tra toàn bộ, trong thời gian điều tra, anh phải phối hợp với công việc của chúng tôi."

Sắc mặt của Trần Chấn Xung thay đổi: "Không thể nào! Tôi chỉ vô ý đâm vào...!tôi không có muốn cố ý mưu sát...!tôi không có!"

"Bất kể là có hay không? Điều tra là biết thôi!" Một cảnh sát khác uy nghiêm nói: "Còng tay anh ta lại, đưa đi!"

Khi Trần Chấn Xung vẫn muốn phản kháng, một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm nhắm ngay vào đầu anh ta.

Ông Trần lập tức đứng dậy khỏi giường: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này là sao? Có gì từ từ nói, được không? Tôi là Trần Sinh của nhà máy thực phẩm xx!"

"Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân!" Cảnh sát không lưu tình tí nào nói, anh ta thấy Trần Chấn Xung đã đeo xong còng tay, anh ta phân phó: "Đi!"

Ông Trần thấy đứa con trai độc nhất bị đưa đi, ông ta lập tức gọi điện cho luật sư.

Khi Trần Chấn Xung đeo còng tay bị cảnh sát đưa lên xe cảnh sát, trùng hợp là Kiều Thanh Du vừa tới nơi, cô ấy chụp ảnh lại, woa, lại là một tin hot rồi!

Kiều Thanh Du tiến lên: "A sir vất vả rồi! Có thể tiết lộ một chút, Trần Chấn Xung đã phạm tội gì không?"

Cảnh sát vẫn lạnh lùng nói: "Đây không phải là đang mở họp báo!"

Kiều Thanh Du nhún vai, cô ấy lập tức đi hỏi bác sĩ và y tá,tất nhiên, cô ấy cũng theo đồ ăn tới nữa.

Cái gọi là họa từ miệng mà ra, cũng có cách nói là nói mồm người khác mềm.

Kiều Thanh Du nghe ra, Trần Chấn Xung cố ý đâm người ở trên đường cao tốc, cô ấy lên mạng tra tư liệu, nhìn thấy chiếc xe này rất quen mắt, đây không phải là xe của Mặc Sơ sao?

Kiều Thanh Du giật cả mình, Trần Chấn Xung ăn gan báo à? Thế mà anh ta lại dám đâm Mặc Sơ, làm sao mà Quyền Đế Sâm có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ?

Kiều Thanh Du lập tức gọi điện cho Mặc Sơ: "Tớ trông thấy Trần Chấn Xung ở bệnh viện, anh ta đã bị cảnh sát đưa đi, cảnh sát nói anh ta có nghi là có liên quan đến cố ý mưu sát, Mặc Sơ, ác giả ác báo, anh ta đáng bị bắt!"

Mặc Sơ biết, khi Trần Chấn Xung là tức giận, anh ta cố ý đâm vào.

Nhưng, câu này cô không có nói với Quyền Đế Sâm.

Cô không có ý định khiếu nại ủy khuất với anh, anh có thể tới đón cô rời đi là cô đã vui lắm rồi.

Nhưng mà, người đàn ông này lại nhìn rõ mọi việc, cho dù cô không nói, anh cũng có thể biết được hết.

Tất nhiên, Quyền Đế Sâm cũng không có nói cho cô biết, anh sẽ nghiêm trị Trần Chấn Xung..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play