Nào biết, Mặc Sơ nói: "Tôi rất đồng ý với cách làm của Đế Sâm, đợi anh khỏe rồi thì đi đi!"

Qủa nhiên là một đôi vợ chồng tốt, chồng hát vợ phụ họa!

Quyền Đế Đình kêu thảm: "Tôi không muốn đi! Tôi không muốn đi...!anh cả, anh cả, anh là anh trai ruột của em..."

Giờ này, nịnh nọt anh trai ruột cũng vô dụng!

Nếu như Quyền Đế Sâm mà dễ lung lay quyết định của mình như thế, thì anh có còn tên là Quyền Đế Sâm sao?

Mặc Sơ nhìn bộ dạng vừa khóc vừa nháo của Quyền Đế Đình, cô che miệng cười.

Quyền Đế Đình không tìm được người cứu mình, anh ta đành phải tự cứu: "Anh, em nhất định phải bắt được tên y tá đó, tối qua em nằm mơ, hình như là có mơ được cô trông như thế nào, nếu em bắt được cô ta, anh đừng đưa em đi bộ đội..."

Anh ta luôn sống mơ mơ màng màng, anh ta luôn lưu luyến quán bar và câu lạc bộ, anh ta vẫn lưu luyến bụi hoa, anh ta vẫn chỉ thích chơi đùa với vô số phụ nữ, nếu giờ mà phải đi bộ đội, đó là quản lý với hình thứ khép kín, anh ta muốn nhìn thấy con muỗi cái, cũng đặc biệt khó.

Quyền Đế Sâm chỉ dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng, ánh mắt bá đạo mà liều lĩnh như thế, không cần ngôn ngữ, Quyền Đế Đình cũng không dám lộn xộn.

Anh liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó chẳng nói câu nào đi ra ngoài.

Mặc Sơ rời đi theo sau Quyền Đế Sâm.

Cô đã đứng bên cửa kính xe của anh: "Đế Sâm, em về công ty làm việc đây!"

"Lên xe, anh đưa em qua!" Quyền Đế Sâm nói.

Mặc Sơ đã ngồi lên xe của anh, anh lái xe rời khỏi bệnh viện, đi về phía công ty tổ chức đám cưới Thiên Trường Địa Cửu.

Mặc Sơ thấy anh im lặng, bờ môi cũng mím thành một đường, đây là dấu hiệu của việc anh đang buồn bực.

Đợi xe chạy đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Mặc Sơ vươn một tay ra, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay của anh.

Lúc này, hai tay của Quyền Đế Sâm đều đang đặt trên vô lăng, bàn tay anh ngăm đen mà khớp xương rõ ràng.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mặc Sơ trắng nõn mà thon dài, lúc cô đặt tay lên mu bàn tay của anh, rất giống như một tầng sô cô trắng phủ lên một tầng sô cô la đen.

Quyền Đế Sâm hơi nghiêng đầu, anh nhìn cô.

Mặc Sơ không biết rốt cuộc giữa anh và Quyền Đế Đình có đã có những ân oán gì trong quá khứ, nhưng mà, cô không muốn anh tức giận!

Mặt khác, Quyền Đế Sâm dùng bàn tay to của anh nắm bàn tay nhỏ nhắn của Mặc Sơ vào lòng bàn tay, anh nhìn ngón tay vừa trắng vừa mềm của cô, anh đặt nó đến bên miệng, khẽ hôn.

Động tác này làm Mặc Sơ đỏ mặt bừng bừng.

"Đế Sâm..." Mặc Sơ muốn thu tay về, nhưng mà, người đàn ông không cho.

Lúc cô gọi tên anh, vừa kiều vừa giận vừa thẹn vừa giận.

Cô có lòng tốt đi an ủi anh, kết quả người đàn ông này thì sao? Anh lại làm ra hành động như thế!.

Bạn có biết trang truyện -- T R U м t г ц у e n.

VN --
Quyền Đế Sâm mỉm cười, thưởng thức dáng vẻ hiện tại của cô, anh không phải là một người nặng dục, trái lại, anh là một người giỏi kiềm chế bản thân.

Anh hôn ngón tay cô, thậm chí là đường vân trong lòng bàn tay của cô, kể cả từng vòng từng vòng chỉ tay ở đầu ngón tay cô.

"Đế Sâm..." Mặc Sơ không ngờ đang ban ngày ban mặt, bị anh quyến rũ như thế, cô không kìm được khẽ run và rùng mình.

Quyền Đế Sâm không nói gì, sau khi đèn đỏ từ đỏ chuyển vàng rồi lại chuyển xanh, anh mới khởi động xe, thả bàn tay nhỏ của cô r.a

Anh đưa Mặc Sơ đến dưới lầu công ty, sau đó anh mới quay về công ty Quyền Thị.

Sau khi Mặc Sơ về công ty, trùng hợp cô gặp Ân Phi Âm đang đứng ở cửa công ty của cô.

Ân Phi Âm vẫn luôn theo dõi chuyện hôm nay trên mạng công kích Mặc Sơ như nào, cô ta nói:"Sao bây giờ mới về hả? Cô thật là muốn tới thì tới muốn đi thì đi hả?"

Mặc Sơ xem đồng hồ, đã sắp đến ba giờ rồi.

"Tổng giám đốc Triển cho phép! Cô không tin thì đi hỏi đi!" Mặc Sơ lười phải để ý đến Ân Phi Âm.

Cô đi vào công ty, sau đó có khác hàng đến tìm cô.

"Cô Mặc, chào cô! Tôi tên là Chu Hoa Hủy!" Chu Hoa Hủy tự giới thiệu: "Tôi mong cô có thể làm cố vấn của tôi!"

Mặc Sơ đọc lý lịch tóm tắm của cô ta, Chu Hoa Hủy, 25 tuổi, người mẫu mặt bằng trên tuyến ba, khuôn mặt đẹp.

"Cô Chu thích kiểu đàn ông như thế nào?" Mặc Sơ nhìn cô ta.

Chu Hoa Hủy lập tức nói: "Có thu nhập ổn định, ví dụ như nhân viên ngân hàng, hoặc nhân viên xí nghiệp nước ngoài, ở một mình.

Diện mạo thì tôi không có yêu cầu cụ thể, ngoài ra một điểm quan trọng nhất là thích vận động!

"Được!" Mặc Sơ đã sàng lọc được khoảng trên dưới mười người đàn ông trong hệ thống máy tính của bọn họ: "Về phương diện tuổi tác thì sao?"

"Càng trẻ càng tốt!" Chu Hoa Hủy nói.

Mặc Sơ hơi khó hiểu, đại đa số đàn ông trẻ quá là rất ham chơi, thực ra bọn họ vẫn chưa trưởng thành, không thích hợp đi vào hôn nhân, người có tuổi tương đối lớn một chút thì, bất kể mặt tu dưỡng hay giải quyết vấn đề đều có sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn.

Nhưng mà, củ cải rau cỏ mỗi người một ý thích.

Mỗi người lại có sở thích khác nhau.

Mặc Sơ nói: "Có một vị là người yêu thích xe đạp, năm nay 23 tuổi, thích vận động đạp xe đạp, anh ấy mở cửa hàng kinh doanh xe đạp, được không?"

"Đương nhiên là không thành vấn đề." Chu Hoa Hủy vô cùng hài lòng.

Mặc Sơ nói:"Tôi sẽ hẹn trước với anh Lâm này, nếu anh ấy cũng có ý thì chúng ta bố trí gặp mặt."

"Được." Chu Hoa Hủy chờ ở phòng nghỉ ngơi.

Mặc Sơ gọi điện cho Lâm Mậu, người mà mở cửa hàng kinh doanh xe đạp, Lâm Mậu đồng ý gặp mặt.

Buổi chiều, trong quán cà phê, Mặc Sơ nhìn hai vị đương sự gặp mặt.

Cô giới thiệu đơn giản, sau đó Chu Hoa Huy và Lâm Mẫu trò chuyện vui vẻ với nhau, cô cũng rời đi trước.

Mặc Sơ nhìn thời gian trên đồng hồ, cô sắp đến giờ tan làm rồi, cô không định về công ty nữa.

Cô đi ra, khi đang đi trên đường thì cô trông thấy Quyền Đế Đình và An Ngôn đang cãi nhau.

Vì thế cô đi lên đằng trước, Quyền Đế Đình nổi cơn tam bành nói: "An Ngôn, tại sao cô lại lấy điện thoại của tôi đi bôi nhọ Mặc Mặc?"

"Tôi không biết anh đang nói cái gì?" An Ngôn phủ nhận luôn.

Quyền Đế Đình hừ một tiếng: "Cô dám làm mà không dám nhận hả? Tối hôm đó, cô cải trang thành y tá, đi vào phòng tôi, cô tưởng tôi không biết thật sao?"

An Ngôn nhìn anh ta, sau khi cô ta biết anh ta đã chắn dao cho Mặc Sơ, còn bị thương ở bụng nữa, cô ta rất tức giận, dựa vào cái gì mà Mặc Sơ có thể có được sự yêu thích của anh em Quyền Thị?

Nếu không phải vì thích, ai lại liều mạng đi bảo vệ một người như thế hả?

An Ngôn vẫn phủ nhận: "Không phải tôi!"

Cô ta nói xong, mặt khác đấm một quyền thật mạnh vào bụng Quyền Đế Đình: "Quyền Đế Đình, em đi chết đi!"

Bụng Quyền Đế Đình có vết thương, anh ta lập tức ngồi xổm trên mặt đấy, miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép miệng cũng chảy ra máu...!
An Ngôn thì lại cao cao tại thượng nhìn anh ta: "Quyền Đế Đình, khi trái tim anh ở chỗ Mặc Sơ, thì tôi đã muốn làm như vậy rồi!"

Quyền Đế Đình đau đến độ hít không khí: "Tôi mặc kệ cô làm như thế nào! Tôi không cho phép cô làm hại cô ấy!"

"Cô ta là chị dâu anh đấy!" An Ngôn quát to: "Quyền Đế Đình, anh có còn cần liêm sỉ nữa không vậy? Mỗi tối cô ta và anh trai anh đều ngủ cùng nhau, thừa hoan dưới cơ thể anh trai anh, anh vẫn thích cô ta sao? Tại sao anh cứ phải thích cô ta? Trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn người phụ nữ, cô lại cứ khăng khăng chung tình với chị dâu nhà anh hả? Anh có bệnh à!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play