"Sao cô có thể làm như vậy? Cô có còn là một bác sĩ nữa không hả? Cô có còn y đức mà một bác sĩ cần có không hả?" Mặc Sơ chỉ vào cô ta rồi mắng: "Bởi vì ân oán cá nhân của cô, cô sẽ phá hỏng một gia đình, cô sẽ phá hỏng cuộc đời của đứa trẻ!"

Diệp Tử cũng bị đánh cho hoa mắt chóng mặt, lúc này cô ta đang say rượu, cũng không biết người đánh mình là ai, trái lại cô ta bật cười rồi nói: "Tôi cứ muốn phá cô ta đấy, ai bảo người mà Cố Mộc Thành thích là cô ta, chứ không phải tôi! Cô ta chỉ là tàn hoa bại liệu mà đàn ông đã dùng, còn tôi vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, tại sao Cố Mộc Thành lại không coi trọng tôi?"

"Đó là vì cô tâm địa rắn rết!" Mặc Sơ lạnh lùng nhìn cô ta: "Loại phụ nữ không có y đức, lòng dạ xấu xa tính kế người khác như cô, vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc và càng sẽ không có được tình yêu của đàn ông!"

Mặc Sơ hung hăng hất rượu vang trong ly lên người Diệp Tử.

Vừa khéo là Diệp Tử cũng bị hất rượu cho tỉnh rồi, cô ta nhìn thấy An Ngôn đã say bất tỉnh nhân sự ở trên mặt đất, cả người không nhúc nhích.

"Cô là Mặc Sơ?" Cuối cùng Diệp Tử đã nhìn rõ người tới.

Mà lúc này nếu Mặc Sơ đã biết chuyện về bản giám định DNA, Diệp Tử nghĩ mình cách giờ chết cũng không còn xa nữa.

Từ khi Mặc Hi về nước, cô ta vẫn luôn khiếp sợ bất an.

Nhưng mà, không hề xảy ra cái gì, nên cô ta cũng yên tâm rồi.

Nếu mà Mặc Sơ đã biết rồi thì cô nhất định sẽ đi giám định DNA lại một lần nữa, vậy Quyền Đế Sâm biết mất, thế thì nguy rồi!

Thế là, lúc Mặc Sơ rời đi, Diệp Tử lập tức dúi cô xuống mặt đất, sau đó đánh Mặc Sơ ngất xỉu.

Diệp Tử thấy An Ngôn vẫn bất động, cô ta lập tức lặng lẽ đưa Mặc Sơ đi.

Diệp Tử nào có biết, An Ngôn cố tình giả vờ say thôi.

Bởi vì, An Ngôn không muốn chọc giận Quyền Đế Sâm, Diệp Tử thì khá xúc động, nếu cô ta đã muốn đối phí Mặc Sơ, vậy thì An Ngôn liền giả vờ say không biết trời đất gì, để cho Diệp Tử đi đối phó là được rồi!

Diệp Tử đưa Mặc Sơ lên xe của mình, để kéo dài thời gian, vì thế cô ta đã lấy điện thoại của Mặc Sơ rồi gửi tin nhắn cho đồng nghiệp của cô: "Tôi đi trước đây!"

Sau đó, cô ta lại tìm số điện thoại có tên "ông xã", cô ta đoán đây là số của Quyền Đế Sâm, cô ta gửi một tin nhắn: "Ông xã, tối nay em muốn vui chơi suốt đêm với các đồng nghiệp, em không về nhà nữa."

Sau khi Diệp Tử gửi xong hai tin nhắn, cô ta chở ngay Mặc Sơ đi đến nhà của mình.

Lúc Mặc Sơ tỉnh lại, cô mới phát hiện ra là tay và chân của mình đều đã bị trói.

Diệp Tử đang chế tạo nước thuốc đơn giản, cô ta thấy Mặc Sơ đã tỉnh, cô ta giơ cái thứ trong tay lên rồi nói: "Biết đây là cái gì không?"

Mặc Sơ biết, tất nhiên không phải đồ tốt, đối với Diệp Tử mà nói thì những nước thuốc chuyên nghiệp này, cô ta điều chế thêm thì hoàn toàn có thể dùng để hại người.

"Cô thả tôi ra!" Mặc Sơ nói: "Cô làm thế này là phạm pháp đó!"

"Phạm pháp ư?" Diệp Tử nhún vui nở nụ cười: "Cô còn chưa biết à? Tôi vừa mới mãn hạn và được thả ra, chính là vì con trai của cô, cứ muốn tôi phải ngồi tù đấy!"

"Cô nói Hi Hi á?" Mặc Sơ giật nảy mình.

"Đúng vậy!" Diệp Tử nói: "Vào hôm thằng bé về nước, tôi đã cử người đi bắt cóc thằng bé, ai mà biết được thằng nhóc đấy rất thông minh, còn bố con liên thủ bắt được người của tôi nữa, ngoài ra còn khai tôi ra..."

Mặc Sơ nghe đến đây, cô kinh ngạc nói: "Cô nói là, Hi Hi và Quyền Đế Sâm là quan hệ bố con sao?"

Lúc cô nghe được thông tin này, tất nhiên là cực kỳ vui mừng rồi.

Cô vẫn luôn mong con trai và Quyền Đế Sâm là bố con chính thức, mặc dù vận mệnh luôn trêu người, nhưng, cô vẫn dạt dào hy vọng.

Nhưng mà, Diệp Tử lại cố tình làm sai giám định DNA cho cô, lẽ ra, trước khi cô kết hôn với Quyền Đế Sâm là có thể biết được quan hệ bố con rồi, mãi đến tận bây giờ, Mặc Sơ mới được biết.

"Bây giờ nói cho cô biết thì cũng vô dụng thôi!" Diệp Tử nói: "Qủa thật, con trai cô và Quyền Đế Sâm là quan hệ cha con! Niềm vui tới muộn này, đủ để cô tiêu hóa rất lâu đấy!"

Diệp Tử chuẩn bị đi ra ngoài.

"Cô thả tôi ra!" Mặc Sơ nhìn cô ta: "Diệp Tử, cô trói tôi thế này, cô có còn muốn tiếp tục quan hệ tốt với Cố Mộc Thành nữa không vậy? Nếu tôi mà có chuyện gì, anh ấy sẽ không để ý đến cô nữa đâu!"

Diệp Tử suy nghĩ: "Cũng đúng!"

"Thả tôi ra!" Mặc Sơ nói: "Chuyện lúc trước, tôi không truy cứu nữa! Từ nay trở đi cô đi đường quan lộ của cô, tôi đi cầu độc mộc của tôi."

Diệp Tử lắc đầu: "Bây giờ cô nói dễ nghe vậy thôi, nhưng tôi không tin đâu! Tôi còn phải tìm một người nữa tới, để cho nó và cô bàn bạc rồi nói tiếp đi!"

Diệp Tử nói xong, cô ta liền đi ra cửa.

Mặc Sơ biết đây là thời cơ tốt nhất để cô chạy trốn, bây giờ vẫn là buổi tối, cô cũng không biết liệu Quyền Đế Sâm có biết hoàn cảnh hiện tại của cô không?

Có vẻ như Diệp Tử biết tâm tư của cô, cô ta lại quay đầu lại, cầm điện thoại của cô rồi đưa cho Mặc Sơ xem: "Nhìn thấy chưa?"

"Cô hèn hạ bỉ ổi quá rồi đấy!" Mặc Sơ không ngờ Diệp Tử lại lấy điện thoại của cô rồi gửi tin nhắn cho Quyền Đế Sâm.

Diệp Tử thở dài rồi nói: "Người mà yêu mà không có được, luôn có các kiểu phương thức biến thái! Bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài rồi tìm một người đàn ông cho cô, cho anh ta tới nhà tôi, yêu cô một trận! Để tôi xem sau khi cô bị người đàn ông khác làm nhục rồi, Quyền Đế Sâm thích cô kiểu gì được nữa?"

"Cô, người phụ nữ này điên thật rồi!" Mặc Sơ trầm giọng quát.

"Đúng, tôi điên rồi!" Diệp Tử nhún vai: "Cô xem, cô đang chìm đắm trong vui sướng, lần đầu tiên của cô là bị Quyền Đế Sâm cướp đi, cô lại tốt số gả cho anh ta rồi, sau đó thì sao? Cả nhà lại sống bên nhau vui vẻ hạnh phúc, nhưng mà, điều xấu đột nhiên từ trên trời giáng xuống, có người làm nhục cô rồi, tôi còn quay lại video rồi đưa cho chồng cô thưởng thức một chút, nhìn xem cô thừa nhận trên người anh ta thế nào?"

Đôi mắt Mặc Sơ sắc như dao, cô nhìn cô ta: "Cô càng như thế, Cố Mộc Thành càng sẽ không thích cô! Cô mau thả tôi ra.

Bể khổ vô biên quay đầu là bờ, bây giờ cô dừng tay, tất cả đều còn kịp.

Cô nên biết rằng, Cố Mộc Thành nghe lời tôi, nếu tôi bảo anh ấy ở bên cô, anh ấy cũng sẽ đồng ý."

Mặc Sơ biết, hiện tại cô phải dùng kế hoãn binh, trước mắt ổn định Diệp Tử đã rồi nói sau, đợi sau khi cô hoàn toàn an toàn rồi, tất nhiên cô sẽ không để cho Cố Mộc Thành và Diệp Tử ở bên nhau.

"Ừ, cái này cũng được đấy!" Diệp Tử mỉm cười nói: "Đợi một lát, khi tôi trở về, cô lại gọi điện gọi anh ấy tới!"

Sau khi Diệp Tử ra cửa, Mặc Sơ vội vàng muốn giãy ra khỏi sự trói buộc ở trên tay, tay và chân của cô đều đã bị trói, hơn nữa còn là cách buộc mà bác sĩ thường dùng, cái này khiến Mặc Sơ rất khó cởi.

Cô cũng không ngờ, Diệp Tử lại biến thái đến mức này.

Cô liều mạng ma sát trên ghế, hy vọng có thể cởi ra nhanh một chút, cô phải thừa dịp lúc này để bỏ chạy!

Nhưng mà, chẳng mấy chốc, Diệp Tử đã đưa một người đàn ông về!

Diệp Tử đẩy anh ta vào, hơn nữa còn vỗ tay rồi nói: "Đi đi! Tận tình hưởng thụ đi! Bây giờ người phụ nữ này đã là của anh!"

"Đừng qua đây..." Mặc Sơ tuyệt đối không muốn cơn ác mộng lại xảy ra một lần nữa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play