Bố và con trai, bởi vì huyết mạch giống nhau, bởi vì cùng một họ, bởi vì còn có một gương mặt cực kỳ giống.

Quyền Đế Sâm ôm chặt Mặc Hi vào lòng, dáng người nho nhỏ đó, làm cho lồng ngực anh cũng đang không ngừng rung động.

Mặc Hi chính là điểm tựa đó, một đòn bẩy, có thể khơi ra nơi mềm mại nhất trong lòng anh.

Mặc Hi ôm cổ Quyền Đế Sâm, mặc dù cậu bé cảm thấy mình đã rất mạnh mẽ rồi, nhưng mà, cảm giác có bố, vẫn rất tốt.

"Sơ Sơ vẫn chưa biết!" Mặc Hi nói cho anh biết.

Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói đến là, cô bảo con là của Quyền Đế Đình, chắc chắn là bị Quyền Đế Sâm lừa rồi!

Nhưng mà, Mặc Sơ quá hiền lành, cô bị người ta lừa rồi, cũng không biết.

Quyền Đế Sâm cũng rất vui vẻ, anh còn có Mặc Hi, đứa con trai như thế này: "Trước tiên đừng nói cho cô ấy biết, chúng ta cho cô ấy một bất ngờ!"

"Được ạ!" Mặc Hi chớp đôi mắt to xinh đẹp, cậu bé còn có một em gái chưa nói cho anh biết, cậu bé và mẹ cũng sẽ cho Quyền Đế Sâm một bất ngờ!

Quyền Đế Sâm xoa nhẹ vành mắt gấu trúc của cậu bé: "Có muốn ngủ một giấc trong phòng nghỉ ngơi của bố không?"

"Vâng ạ!" Mặc Hi gật đầu, "Vừa khéo giám sát giúp Sơ Sơ xem văn phòng của daddy có dì nào không?"

Quyền Đế Sâm buông lỏng tay ra, để cho cậu bé chạy vào phòng nghỉ ngơi ngủ.

Anh nghĩ, tối nay anh và Mặc Sơ phải trao đổi trao đổi "cẩn thận" rồi.1

Buổi trưa, lúc ăn cơm, hai bố con cùng đi đến khách sạn.

Mặc Hi gọi điện cho Mặc Sơ: "Sơ Sơ, ăn cơm cùng nhau không?"

"Không được, mẹ kêu chị Tông mua đồ ăn về cho mẹ rồi, mẹ phải bận một lúc nữa!" Mặc Sơ còn đang làm việc trong văn phòng: "Con ăn ở đâu?"

"Con và bố ăn cơm ở khách sạn! Ừm...!còn có rất nhiều dì xinh đẹp..." Mặc Hi cười nói.

Mặc Sơ cũng bật cười: "Con ăn cơm xong thì về nhà chơi, đừng làm lỡ việc của bố, biết chưa?"

Cô thấy Quyền Đế Sâm và Mặc Hi ở chung tốt như vậy, buổi trưa anh còn dành thời gian ăn cơm cùng con, trong lòng Mặc Sơ tràn ngập hạnh phúc.

Hoặc, nửa đời trước của cô, không có một khoảnh khoắc là hạnh phúc.

Nhưng, nửa đời sau của cô, có con còn có người đàn ông này, chính là hạnh phúc nhất nhất nhất.

Mặc Sơ cúp điện thoại, cô tựa lưng vào ghết, rất là vui vẻ nở nụ cười.

Buổi chiều, lúc họp, Triển Lê Hàn nói: "Ngày mai sẽ có lễ trao giải, nhân viên công ty chúng ta sẽ đi hết, để cổ vũ và tiếp sức cho Mặc Sơ! Hy vọng ý tưởng sáng tạo của Mặc Sơ có thể giành được giải thưởng lớn!"

Lúc sơ tuyển, Ân Phi Âm đã bị loại rồi, chỉ có tác phẩm của Mặc Sơ sẽ được công bố ở thông tin trao giải thưởng cuối cùng.

Ân Phi Âm liếc mắt nhìn Mặc Sơ một cái, hận ý trong lòng nghĩ thôi đã biết rồi.

Cô ta không cưới nổi Quyền Đế Sâm, cho dù đã bò lên giường của Quyền Đế Đình, Quyền Đế Đình cũng không muốn cô ta!

Cô ta cứ thế bị anh em nhà họ Quyền ghét bỏ!

Trái lại, Mặc Sơ không chỉ nở mày nở mặt gả vào nhà giàu số một của thành phố Sm cho dù cô đã sinh con, Quyền Đế Sâm vẫn cưng chiều cô thấu xương!

Đối với Mặc Sơ mà nói, cô ở công ty vài năm, cô tích lũy dần và phất lên, sức bật của cô tốt chưa từng cố!

Mà sự lương thiện và dịu dàng của cô, cũng chính là thứ mà Quyền Đế Sâm cần có, mặc dù ngay từ đầu chẳng qua là theo nhu cầu, nhưng có thể bảo đảm không lâu nữa sinh tình cơ chứ!

Lúc tan họp, Triển Lê Hàn nói: "Mặc Sơ, ngày mai cô phải mặc xinh đẹp chút!"

"Tôi có cần đặt may lễ phục trước không?" Mặc Sơ nói đùa.

"Tất nhiên là được!" Triển Lê Hàn đồng ý.

Mặc Sơ híp mắt: "Công ty chi trả sao?"

Ân Phi Âm không nghe nổi nữa: "Chồng cô giàu như thế, còn không mua nổi lễ phục à?"

"Quản lý Ân, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chồng tôi phú khả địch quốc, đó là bản lĩnh kiếm tiền của anh ấy, tôi là vợ, trước hết tôi mừng cho anh ấy, chưa không phải đòi tiền của anh ấy, rồi đặt may lễ phục cho mình! Thứ hai, đây vốn là hoạt động của công ty, tôi xin công ty chi trả, cũng chuyện thường tình, nếu như công ty nói sau này đều do tôi mặc, tôi lấy tiền của mình đi đặt may." Mặc Sơ nhìn chằm chằm cô ta.

Ân Phi Âm bị Mặc Sơ nói cho mà mặt lúc trắng lúc đỏ, tác phẩm của cô ta bị loại rồi, cô ta tức lắm.

Bây giờ, Mặc Sơ bảo còn muốn dùng tiền của công ty đi đặt may lễ phục, tất nhiên là cô ta không đồng ý.

"Tôi không đồng ý dùng tiền của công ty đi đặt lễ phục!" Ân Phi Âm lập tức nói.

Mặc Sơ cũng không giận cô ta: "Ừ, tôi tự đi mua!"

Sau khi tan làm, Mặc Sơ cũng không vội về nhà, trái lại con trai dễ nuôi, bất luận để cậu bé ở chỗ nào, cũng không đói!

Sau khi đến cửa hàng quần áo, cô đã nhìn trúng một chiếc váy màu xanh da trời: "Lấy tới cho tôi thử!"

Lúc này, An Ngôn cũng đang đi dạo, cô ta nhìn một cái cũng nhìn trúng chiếc váy này: "Tôi muốn mua!"

Mặc Sơ rất mảnh, chiếc váy dài này vốn cũng là thiết kế của người phụ nữ phương đông, mà dáng người An Ngôn lại khá đẫy đà, sau khi mặc vào, cực kỳ có cảm giác thịt.

"Gói lại cho tôi, tôi muốn!" An Ngôn vừa nhìn thấy Mặc Sơ, thì nhất định muốn giành chiếc váy này với cô.

Mặc Sơ thấy cô ta dã man như vậy, cũng cứng rắn nói: "Cái này là tôi nhìn trúng trước! Tôi muốn!"

Nhân viên bán hàng thấy hai người muốn cùng một chiếc váy, cô ta đành phải nói với An Ngôn: "Thưa cô, đúng là cô Mặc đã nhìn trúng, hay là cô chọn kiểu dáng khác nhé!"

"Tôi cứ muốn cái này đấy!" An Ngôn mỉa mai Mặc Sơ: "Một đứa nhà quê, mặc vào cũng đâu ra được khí chất của nhãn hàng lớn này? Mặc Sơ, cô cố tình đối nghịch với tôi à? Cô đã có Quyền Đế Sâm rồi, cô còn muốn bá chiếm cả Quyền Đế Đình nữa hả?"

Mặc Sơ thấy chuyện cái váy của cô mà nói đến chuyện đàn ông luôn rồi, cô đoạt luôn chiếc váy trên tay nhân viên bán hàng, rồi lạnh lùng nói: "Thứ nhất, chiếc váy chọn trước thì được trước, tôi sẽ không nhường cho cô! Thứ hai, đúng là tôi là cô gái nông thôn, nhưng Đế Đình giữ tôi lại bên cạnh anh ấy, đây chính là giá trị của cô gái nông thôn.

Thứ ba, về Quyền Đế Đình, tôi chưa bao giờ quan tâm!"

An Ngôn tức đến phát run!

"Nếu mà, cô vẫn muốn nghe câu thứ tư..." Mặc Sơ nhìn dáng người của cô ta: "Ngực cô to thật, mông cũng to, cho nên, cô không mặc được cái váy này!"

Ngực mình to, nhưng đàn ông chẳng phải thích đấy sao?

Rồi lại nhìn Mặc Sơ, của cô khẳng định không to!

"Sân bay!" An Ngôn châm chọc cô.

"Đế Sâm thích ở trên là được!" Mặc Sơ vui tươi hớn hở cười nói.

An Ngôn không địch lại mồm mép với cô, cô ta dậm chân: "Mặc Sơ, cô không biết xấu hổ!"

"Đó là tình thú của vợ chồng!" Mặc Sơ kêu nhân viên bán hàng gói cái váy lại cho cô.

Nhân viên bán hàng hỏi cô: "Cô Mặc, cô không thử à?"

"Được!" Mặc Sơ đi vào phòng thử đồ.

An Ngôn quát nhân viên bán hàng: "Đó là cái váy tôi nhìn trúng, tại sao các cô lại đưa cho cô ta?"

"Thư cô, xin cô chú ý hình tượng!" Nhân viên bán hàng nhìn cô ta: "Đúng là cô Mặc đã nhìn trúng cái váy này trước, cô ấy cũng nói đúng, chiếc váy này size S, cô chắc phải mặc size L!"

"Tôi muốn khiếu nại về thái độ của nhân viên phục vụ!" An Ngôn tức đến nỗi chạy ra khỏi cửa hàng.

Mặc Sơ đã mặc cong rồi đi ra, cô nhìn mình trong gương, nhân viên bán hàng khen: "Cô Mặc, đúng là rất hợp với cô, tao nhã mà xinh đẹp!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play