Cho dù người khác có nói cái gì, cô cũng không muốn để ý.

Nhưng cô muốn tự mình đi chứng minh mọi chuyện, mới có thể để ý được.

Trước khi làm xét nghiệm DNA, cô cũng từng nghĩ tới sẽ có hai loại kết quả.

Một là cặp đứa nhỏ này là của Quyền Đế Sâm, còn kết quả còn lại là bọn chúng không phải là con của Quyền Đế Sâm.

Không ngoài dự liệu kết quả là như vậy.

Gio phút này tâm tư của Mặc Sơ đã bị Mặc Chiêu Đệ trần trụi vạch trần, lúc này cô mới giật mình, thì ra ngay cả khát vọng cuối cùng để ở cùng một chỗ với Quyền Đế Sâm cũng đã không còn.

Cô vẫn muốn cố gắng thêm một chút.

Nếu như có thể nói, cô sẽ nguyện ý cố gắng vì bọn họ, cho dù cực khổ bao nhiêu thì cô vẫn nguyện ý.

Nhưng hiện thực lại hung hăng cười nhạo cô.

Cô lại thua tới mức vội vàng không kịp chuẩn bị.

Mặc Chiêu Đệ cầm tờ giám định DNA đập vào mặt Mặc Sơ: “Mặc Sơ, tự chị không biết xấu hổ thì cũng thôi đi, vậy mà còn tìm lung tung bố cho bọn nhỏ.”

Mặc Sơ giật tờ báo cáo giám định lại vào tay, cô xem đi xem lại những kết quả đều là không phù hợp.

Cô chầm chậm đứng dậy, nhìn gương mặt tràn ngập đắc ý của Mặc Chiêu Đệ: “Đó là việc của tôi, chuyện không liên quan gì tới cô.”

Mặc Sơ nói xong lập tức xoay người rời đi.

Trần Chân Dao vội vàng ngăn cô lại: “Mặc Sơ, tiếp theo bố của con phải đóng tiền thuốc men.”

“Để Mặc Chiêu Đệ tự mình nghĩ cách đi.” Mặc Sơ lạnh lùng nói.

Mặc Sơ nói xong thì rời đi.

Mặc Chiêu Đệ ở phía sau lưng cô vội nói: “Mặc Sơ, nhà họ Mặc nuôi chị đúng là nuôi một kẻ ăn cháo đá bát mà, vậy mà chị không chịu cứu bố nuôi, nếu thời gian quay ngược về hai mươi năm trước thì bố tôi sẽ không nuôi chị đâu.”

Mặc Sơ hơi nghiêng người, nhìn về Mặc Chiêu Đệ không biết tự mình kiếm tiền còn quở trách người khác, cô nói: “Nếu như bây giờ bố còn tỉnh, chắc chắn ông ấy sẽ hối hận vì hai mươi năm trước đã sinh ra em.”

Cô nói xong thì cũng rời khỏi bệnh viện.

Mặc Chiêu Đệ tức giận tới mức muốn nhảy dựng lên, Trần Chân Dao cũng oán trách cô ta: “Con xem mình đi, bây giờ Mặc Sơ đã mặc kệ rồi, vậy bố con phải làm sao đây?”

“Vậy để Mặc Sơ đeo lên lưng tội danh không hiếu kính bố mẹ nuôi.” Mặc Chiêu Đệ hừ một tiếng: “Ngày mai không phải cô ta phải đi chủ trì hôn lễ của tổng giám đốc Quyền sao? Ngay trước mặt truyền thông con sẽ đứng ra chỉ trích bê bối chị ta không phụng dưỡng bố mẹ nuôi.”

“Cái này thật sự có tác dụng sao?” Trần Chân Dao kêu to, bây giờ cũng không còn cách nào nữa.

“Có tác dụng hay không thì ngày mai cứ thử một chút sẽ biết.” Mặc Chiêu Đệ nói.

Mặc Sơ đi ra khỏi bệnh viện, cô đi nhờ xe về nhà.

Một đôi long phượng thai vẫn còn chưa ngủ, MH đang loay hoay chơi đồ chơi, Mặc Hàm thì đang vẽ tranh.

Còn có một người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn thấy Mặc Sơ trở về, cô ta cười nói: “Xin chào, cô Mặc.”

“Cô giáo Chu, xin chào cô tới thăm nhà.” Mặc Sơ tiến lên đón tiếp.

Cô giáo Chu là giáo viên của hai đứa bé ở nhà trẻ: “Đúng vậy, hôm nay có một việc rất quan trọng, muốn nói một chút với cô.”

“Cô Chu, cô ngồi đi.” Mặc Sơ để túi xách trong tay xuống, cùng ngồi lên ghế sô pha.

Cô giáo Chu nói: “Anh tôi có mở một lớp học dành cho những đứa trẻ thiên tài ở New York, chỉ chuyên dạy những đứa bé thiên tài, bồi dưỡng bọn nhỏ thành tài, tôi đã dạy Mặc Hi và Mặc Hàm rồi, tôi cảm thấy bọn chúng đều là những đứa bé tài giỏi hiếm có, tôi muốn bàn bạc với cô một chút để hai đứa nhỏ sang New York học, cô thấy có được không?”

“Ô!” Mặc Sơ sinh được một cặp song sinh trai gái, thật ra cô cũng không nghĩ quá nhiều.

Bây giờ lại có người nói chúng là những đứa nhỏ thiên tài, hơn nữa còn muốn bồi dưỡng thật tốt, cô cũng hơi động tâm.

Cô giáo Chu nhìn hoàn cảnh của bọn họ một chút rồi nói tiếp: “Cô xem đi, bình thường công việc của cô đã bận rộn, cũng không có thời gian chăm sóc đứa nhỏ, bên chỗ anh trai tôi, cả việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều có người chăm sóc riêng, hơn nữa học phí năm một đều hoàn toàn miễn phí.

Người anh này của tôi là người coi trọng giáo dục, anh ấy muốn khiêu chiến cực hạn cho nên cảm thấy não bộ con người phát triển là không có giới hạn.”

“Việc này sao giống như dùng chuột bạch thí nghiệm thế nhỉ?” Mặc Sơ nở nụ cười.

Cô giáo Chu nói: “Ở nhà trẻ nửa đời người đèn sách, anh ấy bồi dưỡng ra được rất nhiều nhân tài, qua lại bên trong những nhân vật tầm cỡ cũng rất nhiều, bao gồm cả Quyền Đế Sâm trong giới kinh doanh bây giờ còn có cả thị trưởng thành phố Cố Trạch Dã.”

“Bọn họ cũng đều biết sao?” Mặc Sơ thật sự bất ngờ.

Cô giáo Chu gật nhẹ đầu: “Cô có thể hỏi thử bọn họ.”

“Được!” Mặc Sơ tiễn cô giáo Chu rời đi.

Sau khi cô giáo Chu rời đi, Mặc Sơ lại rơi vào trong trầm tư, hai đứa nhỏ lập tức phân ra ngồi bên cạnh cô.

“Các con muốn đi à?” Mặc Sơ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của bọn nhỏ.

Mặc Hàm muốn đi: “Oa, thật sự có thể ra nước ngoài sao? Con rất muốn đi xem thử.”

“Hi, còn con.” Mặc Sơ hỏi cậu bé.

“Nếu như Mặc Hi muốn đi, vậy con sẽ chăm sóc em ấy.” Mặc Hi nhíu mày nói.

Mặc Sơ rất công bằng: “Được, vậy bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại hỏi thử, sau khi xác định mọi việc xong sẽ đưa các con qua chỗ cô giáo Chu.”

Mặc Sơ gọi điện thoại cho Quyền Đế Sâm: “Tổng giám đốc Quyền, tôi có thể hỏi anh một việc được chứ?”

Quyền Đế Sâm vừa về tới nhà, trong nhà vô cùng hiu quạnh hoàn toàn không có cảm giác ấm áp như trong nhà cô.

“Nói đi!” Quyền Đế Sâm thay giày, đi vào trong phòng trà, rót cho mình một ly nước.

Mặc Sơ nói: “Trường học dành cho thiếu niên thiên tài của thầy giáo Chu, anh đã từng qua rồi à?”

“Ừm, tôi đã từng qua.” Quyền Đế Sâm uống một hớp nước.

“Chỗ đó được không?” Mặc Sơ thấy anh nói đã từng qua, cũng yên lòng hơn, nơi mà anh từng đi qua vậy tất nhiên sẽ không tệ.

Quyền Đế Sâm mỉm cười: “Nơi đó chính chỗ thiên tài tập trung, còn tốt hay không thì mỗi người một ý.”

“Ừ.” Cô thản nhiên lên tiếng.

“Sao lại hỏi cái này.” Quyền Đế Sâm hỏi cô: “Chờ cô có đứa nhỏ, chúng ta qua hay không đều không có vấn đề gì.”

Mặc Sơ ửng hồng mi mắt, một đôi bảo bối của cô cuối cùng lại không phải con của anh, hơn nữa bọn chúng còn phải đi New York học tập, cô sẽ tôn trọng ý tứ của bọn chúng.

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thử thôi.” Mặc Sơ cố gắng thả lỏng giọng điệu:

“Ngày mai anh chính là chú rể đấy, nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng phải nghỉ sớm, ngày mai còn phải bận rộn nữa còn đâu.”

Mỗi một lần, Mặc Sơ chuẩn bị hôn lễ cho người có tiền cũng đều loay hoay tới mức muốn chổng vó.

Hôn lễ lần này của Quyền Đế Sâm được chuẩn bị vô cùng long trọng.

Cô cúp điện thoại, rồi lại trả lời lời cô giáo Chu: “Cô Chu, hai đứa bé nhà tôi đều nguyện ý đi.”

Cô giáo Chu vô cùng vui vẻ: “Vậy thì được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới đón bọn nhỏ đi New York.

Cô Mặc, cô yên tâm đi, bọn nhỏ đều là những người có tài, trải qua thời gian rèn luyện chắc chắn sẽ rất cao.”

“Cảm ơn.” Mặc Sơ buông điện thoại xuống, cô nhìn hai bảo bối: “Ngày mai phải đi rồi, đêm nay ba người chúng ta sẽ ngủ cùng nhau nhé, được không?”

Mặc Hàm lại đưa ra ý kiến: “Sơ Sơ à, nếu không ngày mai mẹ đi cùng chúng con, dù sao Quyền Đế Sâm cũng phải cưới người phụ nữ khác, vậy mẹ tới New York làm việc luôn đi.”

Lần đầu tiên, Mặc Sơ hơi giật mình, cô không nghĩ tới sẽ rời khỏi quốc gia này, hoặc là chờ hôn lễ ngày mai kết thúc, cô cũng nên ra nước ngoài làm việc nhỉ.

Dù sao Quyền Đế Sâm kết hôn với Long Yên, cô cũng không còn gì để lưu luyến nữa.

“Hi à, anh bỏ được Tiểu Chu sao?” Mặc Hàm hỏi anh trai mình..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play