"Ê Bảo ơi"

Tiếng gọi quen thuộc làm Bảo Bình theo bản năng mà quay lại nhìn. Đúng như anh nghĩ, đó không ai khác ngoài cậu bạn Song Ngư của anh. Bên cạnh cũng có người anh lớn Nhân Mã đang cười lớn vẫy tay.

Anh từ nhỏ tới lớn đều rất trầm tính và ít nói nên luôn ở một mình. Chỉ là anh không nghĩ đến khi lên đại học được chuyển tới đây, anh lại trở thành một con người khác đến vậy.

Các anh chị và bạn bè luôn đối xử với anh rất tốt, không cảm thấy anh là một người vô cảm mà cho rằng anh là một người hay che dấu tình cảm, luôn bảo anh phải thể hiện thì người ta mới biết mình nghĩ gì.

Nhưng họ đâu biết anh thật sự là một người như vậy. Anh chỉ có thể vui vẻ như vậy khi ở bên cạnh họ, những con người tốt bụng và đáng mến.

Những con người khiến anh không thể nào đối xử một cách vô cảm xúc được, những người mà anh chỉ có thể dùng những điều tốt đẹp trả lại cho họ.


Con người ở đây thật khác với họ hàng nhà anh. Họ ấm áp, thấu hiểu, tốt bụng chứ không ganh ghét, tị nạnh chỉ vì anh giỏi hơn họ.

Sao tới tận bây giờ anh mới được gặp những người tốt như thế này nhỉ?

"Hai người học xong rồi ạ?"

Bảo Bình chậm rãi bước tới hướng của Song Ngư và Nhân Mã, lòng dâng lên một cỗ bình yên, khoé miệng không nhịn được cong lên thành một hình bán nguyệt. Nụ cười hiếm có này khiến anh trở nên đẹp trai hơn bao giờ hết.

"Đúng đúng, học xong rồi thì đi net với bọn anh"

Nhân Mã không ngại ngùng cười tít mắt kéo tay Bảo Bình đi. Bảo Bình lại nhớ tới tối qua thấy hai người từ quán net về liền thắc mắc.

"Không phải hôm qua hai người đi rồi sao?"

"Ừ thì hôm trước thua nên hôm nay đá kèo đánh lại"

Song Ngư lúc này đi kế bên cười trừ nhỏ giọng nói, làm Bảo Bình càng khó hiểu, sao nay cậu bạn anh hay oang oát cái mồm của anh lạ vậy?


Chưa đầy vài giây sao Nhân Mã đã giải đáp thắc mắc cho anh.

"Em có biết hôm qua không có em trợ giúp thằng Ngư nó chơi ngu thế nào đâu. Hôm nay lại thua nữa thì phải bao mấy thằng khoa Toán ăn đó"

Ra là vậy, thảo nào Song Ngư lại nói nhỏ như vậy. Sợ anh Nhân Mã nhớ tới lại chửi nữa đây mà.

"Nào nào đi thôi, chần chờ gì. Tao bao mày ly hồng trà"

Song Ngư vừa ăn chửi từ Nhân Mã xong liền kéo Bảo Bình đi, hôm nay có Bảo Bình trợ giúp, anh nhất quyết sẽ không thua cái bọn khoa Toán đó nữa đâu.

"Nhanh đi thôi hai đứa, mười mấy phút nữa tới giờ hẹn đấy"

Từ xa xa, ta có thể thấy được bóng dáng ba chàng trai đang cười đùa rảo bước bên lề đường.

Tự dưng cảm thấy bầu không khí hôm nay ấm áp đến lạ thường...

...

Sư Tử hôm nay bình yên đi về nhà, đường xá không quá vắng cũng chẳng quá đông, khí trời mát mẻ lại dễ chịu.


Đi trên lề đường đung đưa hai ly trà sữa trên tay. Một cái cô mua cho cô bạn Kim Ngưu vì đã thua lần trước, một cái cho đàn anh Thiên Yết.

Cái hôm mà chăm sóc anh ấy xong ấy, cô vẫn còn cảm thấy rất có lỗi nhưng lại chẳng biết làm gì cả. Bởi cô nói đi theo chị Bạch Dương để chăm sóc anh chỉ là nói vậy thôi chứ có làm được gì đâu.

Có vẻ chị ấy thấy được suy nghĩ của cô nên đã nói nhỏ với cô rằng "Thực ra tên đó là một tên nghiện trà sữa đấy!" Vậy nên cô quyết định sẽ mua trà sữa cả tuần, à không, cả tháng cho anh để bù tội.

Có thể các bạn cảm thấy cô có cần thiết phải làm quá vậy không nhưng các bạn đâu hiểu được, tự nhiên người đàn anh không quá thân thiết giúp bạn xong liền ngã bệnh, còn có thể nghĩ không phải do lỗi của mình sao?

Vừa đi vừa suy nghĩ thoáng chốc đã thấy cánh cổng xanh quen thuộc, mở cánh cửa cũ kĩ kêu một tiếng két đến rùng mình, cô từ từ bước vào, đi thẳng lên lầu trên.
Trước cánh của phòng số 5, Sư Tử gõ nhẹ cánh cửa ba lần, chưa đầy 5 giây sau có cái đầu bù xù ló ra.

"Con cừu ngu si kia, sao về trễ v... Sư Tử?"

Nghe tiếng gõ, Thiên Yết cứ ngỡ là cô nàng phòng bên nên nhanh chóng ra mở cửa. Ai ngờ đập vào mắt anh lại là khuôn mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt này.

"Em tới xem anh một chút. Anh đang đợi ai à?"

Con cừu ngu si? Ai mà bị anh gọi bằng cái tên ngu ngốc như vậy nhỉ? Nhưng xem ra có vẻ anh ấy đã ổn hơn rồi.

Thiên Yết cũng chỉ bình thản mở rộng cửa mời cô vào, cô cũng từ từ vào theo. Anh kéo chiếc ghế cạnh bàn học ra cho cô ngồi, còn anh thì ngồi bẹp trên giường.

"Anh đang đợi con Dương ấy mà, nó nói học xong mua đồ ăn cho anh mà giờ không biết la cà đâu rồi"

"Ừm... Vậy thì anh uống trà sữa không? Em nghe nói anh thích trà sữa nên có mua cho anh"
Sư Tử lúc này chợt nhớ ra lý do mình đến đây. Nhanh chóng đưa anh ly trà sữa đầy ụ trân châu và topping.

Nghe tới trà sữa là mắt Thiên Yết sáng rực lên nhưng sau đó liền tỉnh tâm lại ho nhẹ một cái. Chắc anh chưa thể hiện sự thèm thuồng quá mức đó ra đâu ha.

Nhìn ly trà sữa thơm ngon trong tay Sư Tử, lại nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đang hào hứng đưa cho anh. Tự dưng anh thấy có lỗi ghê, chỉ vì anh bị bệnh vô cớ mà con bé tưởng là do nó làm.

Không những chăm sóc lại còn mua trà sữa cho anh, quả là một người tốt. Anh xin ghi nhớ. Dù sao con bé cũng lỡ mua rồi thì thôi anh nhận vậy. Chẳng ai lại nỡ chê đồ free cả.

"Cảm ơn"

Sau khi thấy Thiên Yết nhận lấy, Sư Tử bỗng thấy lòng nhẹ hơn. Xem ra anh ấy cũng không bài xích mình lắm. Thôi thì mình nên về để anh ấy nghỉ ngơi.

"Vậy thôi em về, anh cứ nghỉ ngơi tiếp đi"
"Khoan đã"

Chưa bước đi được mấy bước liền bị anh gọi ngược lại, Sư Tử hơi thắc mắc.

"Sao vậy ạ?"

"... Nhóc thích thằng Bình đúng không?"

Câu hỏi của Thiên Yết làm Sư Tử giật mình hoảng hốt, sao anh ấy có thể biết được, chẳng lẽ mình lộ rõ quá?

"Anh... Sao anh biết?"

"Hôm nhóc chăm sóc anh, anh có lơ mơ nghe được tiếng em tâm sự"

Hôm đó, đúng rồi, hôm đó vì không giúp được gì chị Dương chăm sóc anh nên cô quyết định ở lại chăm anh khi chị ấy đi thay đồ.

Lúc đó nhìn thấy đồ đạc của anh Thiên Bình, cô không nhịn được mà tâm sự, lải nhải với anh vì biết rằng anh đang ngủ say sẽ không nghe được mình.

Ai ngờ đâu anh vậy mà thực sự nghe được, giờ phải sao đây?

Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Sư Tử, Thiên Yết liền nghĩ trí nhớ của mình đã đúng. Nhớ về đêm hôm đó, tiếng nói nhỏ nhẹ trầm lắng cứ vang bên tai anh.
"...Thiên Yết, anh không biết đâu. Thực ra em thích anh Thiên Bình đấy. Chắc có lẽ anh sẽ cảm thấy kì lạ khi tự dưng một cô gái chưa từng tiếp xúc với anh ấy lại đi thích người ta.

Không đâu, em quen anh ấy lâu rồi. Chỉ là anh ấy không nhận ra thôi. Em còn nhớ là vài năm trước, khi đó em là một con nhỏ xấu xí béo ú, còn anh ấy là gia sư dạy toán của em. Người luôn động viên, ủng hộ và quan tâm tới em nhiều hơn cả gia đình mình.

Một con người tốt lại đẹp trai toả sáng như vậy khiến em bị thu hút, từ khi nào mà em đã thích anh ấy mất rồi.

Em quyết định thay đổi, trở thành một con người mới, một cô gái xinh đẹp và giỏi giang đủ để có thể xứng đáng bên cạnh anh ấy.

Em quyết định lên sống ở đây vì nơi này có ảnh. Nhưng anh ấy không nhớ em... Nhưng như vậy cũng tốt, em sẽ không phải là cô học sinh béo ú trong trí nhớ của anh ấy nữa mà là một cô nàng xinh xắn, giỏi giang hơn.

Nhưng em không biết phải làm sao cả, em muốn tiến tới nói chuyện với anh ấy, muốn nói rằng em thích anh ấy rất nhiều nhưng không có đủ dũng khí, em... em thực sự không biết phải làm sao cả.

Nhưng em sợ sẽ bỏ lỡ anh ấy, muốn tới nhưng không thể tiến tới, lùi bước thì em sợ sẽ hối hận cả đời. Hay là do em chưa đủ xinh đẹp để anh ấy để mắt đến, sao anh ấy chưa bao giờ nhìn về phía em?... "

Thiên Yết nhìn dáng vẻ của cô thì thầm lắc đầu. Anh không phải người tốt đi lo chuyện bao đồng nhưng dù sao cô bé này vì anh mà cực khổ như vậy , anh không nghĩ mình nên bỏ mặc cô bé chìm trong giấc mộng này được nữa.

"Anh nghĩ nhóc nên từ bỏ đi"

END CHAP.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play