Liễu Tố Tố nâng cánh tay bủn rủn lên cũng không chú ý đến việc phân biệt nam nữ nhanh uống vài ngụm, ngụm nước mát lạnh trượt xuống cổ họng khiến cả người đầy khoan khoái. Cũng may hiện tại vẫn là tháng tư, ánh nắng chói chang nhưng vẫn có gió nhẹ thổi qua cuốn đi hơi nóng, lúc này cô mới từ từ khôi phục lại tinh thần.

Nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị cùng ngũ quan lập thể của Hàn Liệt trước mắt trong lòng cô lại thật sự cảm thấy khó hiểu, kiểu đàn ông này không phải tốt hơn khá nhiều so với kiểu mặt trắng như Trang Bạch Vũ sao? Vì sao trong lòng nguyên chủ lại nghĩ không thoáng như vậy?

“Không sao chứ?” Hàn Liệt hỏi.

Liễu Tố Tố gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi. Sao mọi người lại tới đây?”

Hàn Liệt nói: “Tôi tới đây tìm em, đi đến thôn Tiểu Thạch thì phát hiện Trang Tiền với Trang Trình đang khóc ồn ào nói muốn tìm em. Bọn chúng nói em chạy về phía huyện thành, tôi sợ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì đó nên đưa bọn chúng đến.”

Hàn Liệt mang theo hai đứa nhỏ, vào lúc xem mắt nguyên chủ cũng không có chủ ý gạt anh là mình đã từng kết hôn, còn có hai đứa con cho nên anh đều biết hết.

Nói đến cũng thật kỳ quái, sự thật là nguyên chủ cũng không đối xử tốt với hai đứa nhỏ này, cô ấy nghĩ rằng bởi vì mình sinh hai đứa nhỏ nên Trang Bạch Vũ mới mất đi hứng thú với cô ấy. Tuy rằng ngày thường cũng không đánh đập hay la mắng hai đứa nhỏ nhưng lại không thích để ý đến chúng. Nếu không phải được Liễu Thục Vinh chăm sóc thì không biết chúng có thể lớn lên được không.

Nhưng hai đứa nhỏ lại rất thích cô, vừa mới nhìn thấy cô ngã dưới đất thì sự quan tâm nghiêm túc đó là thật.

Nhưng dù cho hai đứa nhỏ có ngoan ngoãn như thế nào thì Liễu Tố Tố cũng không thể vui vẻ hơn được, bởi vì lúc này nhìn thấy hai đứa con của nguyên chủ cùng với hai đứa con khác mà Hàn Liệt mang đến, cô đột nhiên phản ứng lại mấy đứa nhỏ này không phải những đứa nhỏ bình thường, trong cuốn sách này rõ ràng có hai đứa là nhân vật hi sinh và hai đứa là nhân vật phản diện.

Quyển sách này là cô nghe được từ đồng nghiệp kể lại, đồng nghiệp thích nhất là đọc tiểu thuyết, ngẫu nhiên cô ấy phàn nàn về một cuốn tiểu thuyết không phải bởi vì lý do gì khác mà là vì cảm thán niên đại này sinh quá nhiều trẻ con: “Lấy gia đình phản diện này làm ví dụ đây, hai nhân vật phản diện là hai anh em gái, hơn nữa mẹ kế còn mang theo hai đứa con tới tổng cộng là có bốn đứa.”

Phải nói rằng trong tương lai tỷ lệ sinh đẻ rất thấp chứ đừng nói đến một nhà có bốn đứa con, có khả năng bốn gia đình gộp vào còn không có một đứa nhỏ nào. Cũng bởi vậy mà người đời sau đều rất thích trẻ con, Liễu Tố Tố tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Cô lắm miệng hỏi một câu: “Người mẹ kế mang đến hai đứa nhỏ kia cũng là nhân vật phản diện sao?”

“Làm sao có thể, hai đứa nhỏ mà mẹ kế mang đến đều không được thông minh lắm. Một đứa tên Trang Tiền chính là một kẻ tham tiền, còn chưa tới mười tuổi đã bị bọn buôn người dùng hai hào lừa bắt rồi, còn bị đánh gãy chân. Còn một đứa tên là Trang Trình chính là một đứa xui xẻo, năm năm tuổi thì bị ngã chết vì rơi xuống núi.”

Lúc ấy cũng không có cảm giác gì nhưng lúc này nhìn thấy hai đứa mặc chiếc áo may ô ở bên cạnh, hai đứa nhỏ “không được thông minh cho lắm” đang lộ ra khuôn mặt nôn nóng nhìn chằm chằm vào mình làm Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy đau đầu.

Cô chậm rì rì chỉ vào hai đứa nhỏ phía sau Hàn Liệt nói: “Đây là Niệm Tô và Chiêu Đệ sao?”

Hàn Liệt có hơi kinh ngạc hỏi: “Em còn nhớ rõ sao?”

Lúc ấy anh có nói qua một lần không nghĩ tới Liễu Tố Tố vẫn chưa quên.

Liễu Tố Tố cũng hy vọng mình không nhớ rõ!

Nhưng hai đứa nhỏ này lại được đồng nghiệp nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, đứa con trai tên là Niệm Tô mắc chứng trầm cảm rất nặng, sau khi lên lên quả thật là một nhân vật phản diện điển hình ở tòa báo xã. Còn một đứa là Chiêu Đệ tuy tuổi còn nhỏ đã bị người ta bắt nạt cuối cùng lại gây ra đại hoạ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play