Bác Thái cũng không phải người trông coi nhà ăn, nhà ăn của quân đội, chỉ có sĩ quan hậu cần có thể quản lý. Nhưng bà ta là người đến sớm nhất trong số những người nhà đi theo, lại thêm con trai là phó đoàn trưởng, bản thân lại lớn tuổi, lời nói vẫn có trọng lượng.
Liễu Tố Tố là một người ở nông thôn, khẳng định rất muốn đến nhà ăn làm, đến lúc đó bà ta gây khó dễ, không tin cô còn có thể bước vào cửa!
Bác Thái cực kỳ đắc ý, thật sự không biết lúc này có người đến tìm Liễu Tố Tố, đó là vợ đoàn trưởng Chung, Dư Hồng Anh, bà ấy là người làm cách mạng nhiều năm, hiện tại quản lý nhân khẩu là bà ấy.
Hàn Liệt là cấp dưới đoàn trưởng Chung thích nhất, hôn nhân của anh có vấn đề bọn họ rất lo lắng, bây giờ có Liễu Tố Tố, đoàn trưởng Chung và Dư Hồng Canh có thể xem như thở phào, vì vậy thái độ đối với Liễu Tố Tố rất tốt.
Liễu Tố Tố vội vàng mời bà ấy vào nhà ngồi, cười nói: “Trước đó cháu muốn đến gặp thím, Hàn Liệt nói thím không ở nhà, sư đoàn trưởng lại quá bận rộn, nên đang tìm thời gian đến làm phiền thím.”
Sư đoàn trưởng Chung có ơn hiểu và giúp đỡ Hàn Liệt, nên ông ấy cố tình nói qua chuyện này.
Dư Hồng Anh cười nói: “Thím buổi trưa mới về, cháu vừa đến, còn nhiều việc, chạy tới chạy lui mất thời gian. Nếu không Tiểu Liễu cháu xem thời gian lúc nào rảnh, đến nhà ăn bữa cơm?”
Liễu Tố Tố đương nhiên không thể từ chối: “Vâng, vậy cháu quấy rầy thím và sư đoàn trưởng.”
“Có gì mà quấy rầy chứ.” Dư Hồng Anh cười nói, trong lòng nghĩ ánh mắt Tiểu Hàn quả nhiên không tệ, nói chuyện mấy câu ngắn ngủi bà ấy có thể nhìn ra, Tiểu Liễu không giống thế hệ người trẻ bây giờ. Không chỉ thái độ trò chuyện đúng mực, nhất là cảm giác ở cùng cô rất tốt, bà ấy càng nhìn càng thích.
Trước đó Hàn Liệt luôn độc thân, bà ấy đã có ý định có nên hợp tác anh với con gái mình, nhưng Hàn Liệt sau khi biết đã nhanh chóng cự tuyệt. Lúc đó bà ấy cảm thấy đáng tiếc, nhưng bây giờ lại cảm thấy Tiểu Hàn cự tuyệt là đúng.
Cho dù bà ấy là mẹ ruột, cũng có thể nhìn ra con gái mình không so được với Tiểu Liễu.
Hai người lại rảnh rỗi tâm sự một lúc, Dư Hồng Anh nói ra mục đích mình đến lần này, hỏi Liễu Tố Tố có muốn tìm công việc không.
“Công việc?”
Dư Hồng Anh gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại trường học đã đủ giáo viên, nhưng nhà ăn còn thiếu kế toán, Tiểu Liễu có biết tính sổ sách không. Nếu biết thì thím giới thiệu cháu đến nhà ăn.”
Liễu Tố Tố trầm mặc nửa ngày, lúc này mới nói: “Thím à, cháu biết tính sổ sách nhưng không muốn đến nhà ăn làm việc.”
“Không muốn đi?” Giọng Dư Hồng Anh đột nhiên cao lên.
Mấy năm nay lại còn có người không muốn làm công việc này?
Không phải Liễu Tố Tố không muốn làm việc mà là cô không muốn đến nhà ăn.
Công việc ở nhà ăn đối với người khác có vẻ là nhàn hạ, còn có thể kiếm được chút béo bở từ đó, nhưng đời trước Liễu Tố Tố đã đọc không biết bao nhiêu là sách, tâm nguyện lớn nhất của cô là góp phần xây dựng quê hương, đất nước. Ở thời kỳ này, chính là lúc đất nước còn có rất nhiều việc cần phải làm, cô đi quanh một vòng ở bên ngoài, có thể nhìn thấy được quân khu còn rất nhiều nơi cần phải cải thiện.
Đương nhiên, cô không thể trực tiếp nói ra những lời này được, nếu không cho dù Dư Hồng Anh có nhiệt tình với cô như thế nào, cũng sẽ cảm thấy cô có chút không biết tự lượng sức mình, vì vậy trước khi thể hiện ra thực lực chân chính của mình, Liễu Tố Tố cũng không có ý định nói ra.
Cô cười cười: "Thím, cháu cũng sẽ không giấu giếm thím nữa, tuy rằng cháu đã làm mẹ rồi, nhưng trước đây vẫn đều ở nhà, hai đứa Tiểu Tiền đều là do mẹ cháu hỗ trợ chăm sóc, nuôi dưỡng. Bây giờ lại đến đây nhập ngũ, còn có bốn đứa nhỏ, hơn nữa Hàn Liệt đang bận rộn, một mình cháu thì thật sự không thể sắp xếp, lo liệu được hết việc."
"Vì vậy, cháu muốn nghỉ làm một thời gian ngắn, chờ đến khi sức khỏe của bọn nhỏ tốt lại, cháu cũng thích nghi lại thì sẽ nghĩ đến việc đi làm lại."
Dư Hồng Anh nghĩ lại, thật đúng là vậy, bà ấy chỉ có hai đứa con trai và một đứa con gái, lúc tuổi còn trẻ cũng rất mệt mỏi rồi.
"Cháu nói đúng đấy, chăm sóc gia đình thật tốt mới là việc quan trọng hơn hết." Không khỏi nghĩ lại, xem ra mình phải quan tâm đến Tiểu Liễu nhiều hơn nữa, không thì vừa mới đến thì đã mệt mỏi muốn trở về rồi.
Thấy Dư Hồng Anh không truy hỏi tới cùng, lúc này Liễu Tố Tố mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ đến là, chân trước cô mới miễn cưỡng đi qua, đến tối Hàn Liệt lại nói tới chuyện này.
"Hôm nay thím Dư đến đây à?" Hàn Liệt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT