"Đúng vậy, đây là thứ ông ấy để lại trước khi đi." Liễu Thục Vinh nói.
Trong đầu nguyên chủ không có chút ký ức về cha. Liễu Tố Tố chỉ biết rằng trước khi cô ấy hiểu chuyện, cha cô ấy đã qua đời. Liễu Thục Vinh nói ông ấy cũng là quân nhân, bởi vì đánh giặc mà hy sinh, ngay cả thi thể cũng không tìm được, từ đó về sau cũng không có tin tức gì nữa.
"Mẹ vẫn giữ lại đến bây giờ, chính là muốn làm của hồi môn cho con."
Đây là của hồi môn mà Liễu Thục Vinh tỉ mỉ chuẩn bị. Vốn dĩ lúc trước nên lấy ra, nhưng bà liếc mắt một cái đã nhìn ra Trang Bạch Vũ là người không đáng tin cậy. Cho nên bà giữ lại trước, bây giờ xem ra quả nhiên không sai, bằng không cũng cho anh ta luôn rồi.
Vừa nghĩ đến Trang Bạch Vũ, Liễu Thục Vinh đã tức giận. Có điều cũng may là mặc dù trước kia không tốt, nhưng bây giờ cũng đã tốt rồi, con gái có thể suy nghĩ rõ ràng, từ nay về sau không gặp mặt tên cặn bã kia nữa nên bà cũng an tâm.
Liễu Thục Vinh kéo Liễu Tố Tố đến trước gương, bà cười rồi nói: "Cái này chắc chắn không thể quang minh chính đại đeo ra ngoài, quá chói mắt. Tối nay mẹ sẽ chải đầu cho con, ngắm con gái mẹ cho thật kỹ."
Thời bấy giờ gương là đồ hiếm, trong nhà cũng chỉ có một tấm gương to bằng bàn tay. Liễu Tố Tố ngồi trên ghế đẩu, đây cũng là lần đầu tiên nhìn rõ diện mạo của mình ở thế giới này.
Điều làm cô ngạc nhiên chính là nguyên chủ không khác với chính mình, ngoại trừ vẻ mặt khá tiều tụy. Bởi vì suy dinh dưỡng mà sắc mặt hơi nhợt nhạt, ngay cả nốt ruồi nhỏ gần cằm cũng giống hệt nhau.
Mái tóc dài được vén lên, trâm cài lạnh xen vào những sợi tóc, chỉ chốc lát sau, một búi tóc đẹp đã được bối lên.
Liễu Thục Vinh cười nói: "Xem ra trí nhớ của mẹ vẫn không tệ lắm, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ một chút."
Liễu Tố Tố rất gầy, khuôn mặt to bằng bàn tay mặc dù có hơi hốc hác nhưng đôi mắt lại rất sáng. Mặc dù là dưới ánh đèn dầu hỏa yếu ớt, dường như vẫn có thể phản chiếu rõ quan cảnh.
Liễu Thục Vinh nhìn vừa hài lòng vừa buồn bã, bà vẫn biết con gái của mình là cô gái tiêu chuẩn nhất mười phương tám hướng. Bà nuôi nấng cô lớn lên, cũng chỉ là một đứa bé như vậy, lúc trước khi kết hôn cùng Trang Bạch Vũ vẫn không cảm thấy có được cái gì, ở trong nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Nhưng bây giờ, trong nháy mắt đã sắp đến quân khu, nghĩ đến điều này, Liễu Thục Vinh không thể không đỏ mắt.
Liễu Tố Tố vội vàng kéo tay bà rồi dỗ dành: "Mẹ à, mẹ đừng buồn, đợi con đến đó sẽ viết thư về cho mẹ. Sau này có cơ hội, mẹ cũng có thể đến thăm con, hoặc là năm mới con mang theo con cái trở về, chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt."
Liễu Thục Vinh gật đầu: "Đúng vậy, mẹ không buồn nữa, đợi con sinh con rồi ở cữ, đến lúc đó mẹ còn phải chăm sóc con."
Liễu Tố Tố: "..."
Điều này có đi quá xa không?
Liễu Tố Tố còn chưa từng nghĩ tới chuyện muốn có con. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất là cô và Hàn Liệt không có tình cảm, hiện tại người có thể không quan tâm đến những thứ này, chỉ cần cùng nhau sống qua ngày là được. Nhưng Liễu Tố Tố dù sao cũng là người đến từ tương lai, đối với cô mà nói, trước khi sinh con phải có đủ tình cảm.
Thứ hai, đó là những đứa trẻ này, kể từ khi cô trở thành một người mẹ, cho dù đó là mẹ ruột hay mẹ kế, đó cũng là trách nhiệm của cô.
Dù thế nào cô cũng phải nuôi nấng bốn đứa con khôn lớn, không dám nói sau này sẽ thành rồng thành phượng, ít nhất cũng phải trở thành một người đàng hoàng chính trực, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng giống như trong nguyên tác.
Có điều những lời này không thể nói thẳng, bằng không sẽ chỉ khiến Liễu Thục Vinh lo lắng, Liễu Tố Tố dứt khoát nói chuyện khác để đổi đề tài.
Mặc dù tiệc rượu tổ chức vào trưa ngày hôm sau, nhưng trời còn chưa sáng đã phải bận rộn, đầu bếp nấu cơm, các thím giúp đỡ, còn có người nhà mình bận rộn đi tới đi lui vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ người trong thôn tổ chức tiệc rượu cũng sẽ không quá phô trương. Dù sao nhà ai cũng không giàu có, lương thực cũng ít, tiền cũng ít, có thể dọn ra một hai bàn coi như là khá tốt rồi.
Nhưng bởi vì chuyện Trang Bạch Vũ, tất cả mọi người trong thôn đều đang bàn luận về mệnh khổ của Liễu Tố Tố, nói cô không có bản lĩnh, sinh ra hai đứa con cũng bị đàn ông vứt bỏ.
Cho nên bất kể là Liễu Thục Vinh hay Vu Đại Trụ đều quyết tâm muốn làm một cảnh tượng đẹp, bảo vệ cho con gái nhà mình. Không chỉ mời đầu bếp, còn gọi hai người hàng xóm đến hỗ trợ, ngay cả tiệc rượu cũng dọn ra năm bàn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT