Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-------------------------------
Chương 91: Giai đoạn kế tiếp
Doanh trại của Blaise, khu vực thứ tư.
Bạch Ngôn và Timgard dẫn theo thành viên của hội mình lén lút tiếp cận. Ba lô của họ chứa đầy những bình nước sông được sắp xếp thành hàng ngăn nắp giống như ngành công nghiệp vận chuyển nước chuyên nghiệp vậy.
Bạch Ngôn quan sát tình hình canh gác ở gần đó, ánh mắt y bỗng lóe sáng. Khu vực này được canh phòng nghiêm ngặt quá, nghiêm ngặt hơn những khu vực khác nhiều. Chắc chắn nơi đây là nơi cất giấu những thứ quan trọng với Blaise, mà quặng Ishi được chính là thứ đứng đầu.
Timgard cũng cảm thấy vậy, anh ta nói: "Xem ra chúng ta đã đến đúng chỗ rồi."
Bạch Ngôn: "Nhưng có lẽ chúng ta không thể lẻn vào thêm được nữa. Lính canh quá nhiều, nên hoàn toàn không thể đến gần."
Timgard gật đầu: "Bây giờ đã khuya, cho dù có lấy cớ là đến nhận nhiệm vụ cũng không thể qua đó."
Bạch Ngôn nhếch miệng: "Vậy thì..."
Timgard rút trường kiếm ra: "Phải làm phiền chút rồi."
Ngay sau đó, thành viên hai hội đồng loạt móc vũ khí ra, động tác thống nhất như thể đây chính là tố chất mà bọn họ đã luyện được sau nhiều năm ẩu đả.
Nhưng họ thường hay choảng nhau, nên đây là lần đầu tiên ra tay với người ngoài.
Ông Trùm Ruộng Dưa bị tư thế của họ dọa giật mình. Vì để bản thân có thể hòa nhập với tập thể một tí, cậu ta cũng móc vũ khí ra ngay. Nhân tiện còn thầm thán phục, không hổ là Chiến Thần và Thượng Thiện Nhược Thủy. Nhìn phản ứng đó đi, chuyên nghiệp thật sự.
Khu vực vẫn đang bình yên bỗng nổi lên một trận gió lớn. Những tên phụ trách canh gác của Blaise còn tưởng rằng đó chỉ là do thời tiết thay đổi, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã cảm nhận được sự bất thường. Gió lớn quá rồi! Trận gió này giống hệt như cuồng phong gào thét trên thảo nguyên, gần như đã xé toạc áo giáp của chúng.
Gió lớn khuấy động cỏ cây và cát bụi trên mặt đất, hòa lẫn vào bóng tối của màn đêm, khiến tầm nhìn của mọi người bị cản trở.
Tên lính đó cảm thấy không ổn. Gã đang định báo động, chợt cảm thấy cổ mình rét căm căm. Ngay sau đó, cảm giác mất trọng lực ập đến, thế giới chìm vào bóng tối, mà gã thì không còn nhìn thấy gì nữa.
Timgard cất trường kiếm đi, rồi ra hiệu với Bạch Ngôn đang ở cách đó không xa, sau đó mới dẫn những thành viên cận chiến của Chiến Thần xông vào doanh trại.
Nhóm cận chiến tiên phong, thế là nhóm viễn trình đi theo sau cứ thế mà tung hỏa lực một cách vui vẻ.
Lúc này họ đang ở trong doanh trại của quân địch, nên mỗi một giây đều quý giá vô cùng. Vì để tốc chiến tốc thắng, họ thường xuyên dùng special skills bất chấp việc tiêu hao thể lực và ma lực. Những kiếm sĩ xông lên trước còn vừa dùng thuốc đỏ vừa dùng kiếm pháp Thần Nông, xông thẳng về phía trước với thế không tài nào đỡ nổi.
"Bên này không phải, sang nơi khác!"
"Bên này cũng không phải!"
"Bên này nè! Bên này nè! Nhiều lắm! Đến đây nhanh lên!"
Lính canh của doanh trại không kịp đề phòng gì trước cuộc tấn công bất ngờ này. Tại sao đêm nay lũ Asanasi này lại phát điên đến vậy? Phải vất vả lắm mới có người báo động với bên ngoài từ trong cuộc hỗn chiến này, nhưng lúc này, họ lại phát hiện ra nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống đột ngột. Ở nơi này, ban ngày có mặt trời rực rỡ, còn ban đêm thì ngay cả gió cũng ấm áp, vậy mà nhiệt độ hiện tại lại khiến người ta run cầm cập.
Một trận tuyết lớn bất chợt rơi xuống, gió mạnh lại nổi lên, chúng nhanh chóng tàn phá khắp doanh trại. Những nơi chúng đi qua đều bị đóng một lớp tuyết dày.
Đây chính là special skill ảo ma của pháp sư hệ thủy – Mùa Đông Trôi Qua.
Những người vô ý lọt vào phạm vi của Mùa Đông Trôi Qua đã biến thành tượng băng trong tích tắc, gần như không còn sức phản kháng nữa. Như thể cả khu vực thứ tư đã bị xé ra khỏi bản đồ, rồi bị vứt vào khu vực băng giá.
Bạch Ngôn vẫn luôn đứng ở nơi cao để quan sát tình hình xung quanh. Y thấy ở nơi cách doanh trại không xa có một đoàn người đang ùn ùn kéo đến, tất nhiên là chi viện, thế là y bèn hét lớn: "Nước!"
Theo giọng nói của y, hàng loạt người chơi lấy bình nước khổng lồ ra, ném vô tội vạ vào những lều trại có thể chứa quặng Ishi. Nhất thời, tiếng bình nước vỡ vụn vang vọng khắp bốn phía, tiếng "loảng xoảng" khiến người ta cảm thấy như sắp điếc đến nơi.
Bọn họ phối hợp rất ăn ý. Một nhóm phụ trách cản chân lính gác, còn nhóm kia thì đi ném bình nước. Đợi đến khi bên ném nước không còn gì trong ba lô nữa, thì hai bên lại thay đổi vai trò và tiếp tục hành động.
Doanh trại dường như đang gánh một trận đại hồng thủy trăm năm khó gặp. Chỉ trong giây lát, mặt đất đã ngập tràn nước sông. Nước tràn vào quá nhiều, quá nhanh, vậy nên hoàn toàn không kịp thoát ra bên ngoài, thậm chí còn khiến mặt đất bị ngập hết cả. Mà những dòng nước đó lại bị đóng băng do nhiệt độ hạ xuống, khiến mặt đất bị bao phủ bởi một lớp băng dày, giẫm lên là trượt ngã ngay.
Thấy viện quân đã đi về phía này, Bạch Ngôn lập tức nói: "Rút lui!"
Bạch Ngôn vừa ra lệnh, tất cả người chơi lập tức bỏ rơi đám lính canh đang chiến đấu với mình, và bắt đầu chạy trốn một cách có tổ chức, không hề lưu luyến chút nào.
Mà lúc này, chức nghiệp cận chiến chạy phía trước, còn chức nghiệp viễn trình thì dùng kỹ năng cản chân truy binh. Thậm chí có khi họ còn sơ ý ném cả rác ra ngoài. Còn những người thấy mình không chạy thoát được nữa thì dứt khoát tự sát, dù thế nào cũng không thể rơi vào tay Blaise.
Người chơi đến nhanh, mà đi càng nhanh hơn. Thời gian chiến đấu rất ngắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ diễn ra trong vài phút mà thôi.
Đợi đến khi viện quân chạy đến, thì chỉ thấy dược một doanh trại ngập nước còn bị đóng băng. Còn quặng Ishi chứa trong đó thì sao? Khỏi nghĩ cũng biết là đã bị tổn thất nặng nề rồi.
Mặt của tên chỉ huy phụ trách quân canh gác lập tức xanh mét. Người Asanasi! Lũ điên này!!
Nhưng tức thì tức, gã cũng không thể không căng hết da đầu để báo cáo tin xấu này cho Tổng Giám Mục.
Bộ chỉ huy Blaise.
Tổng Giám Mục Todds bị quấy rầy lúc nửa đêm, nên sắc mặt rất u ám: "Ngươi nói tổn thất bao nhiêu?"
Chỉ huy kính cẩn cúi đầu: "Theo suy đoán hiện tại là 70 đến 80% ạ."
Todds: "Suy đoán?"
Chỉ huy càng e dè hơn: "Vâng ạ. Do rất nhiều lều trại chứa quặng Ishi đã bị đóng băng, nên không thể thống kê được trong thời gian ngắn."
Todds hít một hơi thật sâu: "Vậy có nghĩa là có thể thực tế sẽ nhiều hơn?"
Chỉ huy không dám nói nhiều hơn một chữ: "Vâng..."
*
Ngày hôm sau.
Chiến trường Hessen.
Những người tham chiến nhạy bén nhận thấy được tình thế lại thay đổi. Chúa Phạt kiêu ngạo, độc đoán của Blaise hôm nay chẳng sử dụng được mấy lần, cứ như đang kiêng dè gì đó. Cho dù đám người bên Hessen đã tụ lại rất đông cũng không hề nã pháo.
Mất đi trợ giúp của Chúa Phạt, Blaise lại rơi vào thế yếu, thậm chí còn bị liên quân của Hessen ép lùi về sau.
"Chưa nghe nói thứ quái này cần thời gian hồi chiêu bao giờ mà? Trước đây lúc nã vào chúng ta mượt lắm mà nhỉ?"
"Hồi nãy tôi nghe người của Thượng Thiện Nhược Thủy nói tối qua họ nhận được một nhiệm vụ bí mật đỉnh lắm. Họ đi sang Blaise làm một chuyện lớn, biết đâu hôm nay có tác dụng rồi đấy."
"Đậu mé, rút củi đáy nồi luôn! Mạnh dữ vậy!"
"Tại sao tôi không nhận được nhiệm vụ bí mật!"
"Nếu thím mạnh ngang cơ Nhược Diệp và Longinus thì nhiệm vụ bí mật sẽ chủ động tới tìm thím đó."
"Tôi..."
"Cỡ đại lão áo đen cũng được đó. Trên diễn đàn đồn người ta được Tổng Giám Mục đích thân chiêu đãi, thái độ có quá đáng cách mấy cũng chẳng sao."
"CMN..."
*
Trận chiến ở tiền tuyến vẫn còn tiếp diễn, nhưng hiện giờ lại có một nhánh quân âm thầm lặng lẽ xuất phát từ Blaise về phía Hessen.
Cả nhánh quân này đều là thánh kỵ sĩ được trang bị vũ khí tối tân, dẫn theo đội trang bị súng, và một tiểu đội mục sư chuyên phụ trách cứu trợ và chữa trị cho bệnh nhân, trong đó còn có cao thủ ở bậc Giám Mục. Nếu nhìn kỹ, thì sẽ nhận ra trong nhánh quân này còn có vài chiếc xe tăng được phủ vải trắng. Theo như hình dạng, chúng đều là pháo hạng nặng.
Nhưng ở trung tâm tâm đội ngũ lại không phải vũ khí, mà là xe quân dụng được bảo vệ nghiêm ngặt. Những chiếc xe đó đều bị chất đầy, khiến cho mấy chiếc vốn có thể bay bị Ishi đè đến mức phải chạy dưới đất.
Đương nhiên quặng Ishi mà Blaise dự trữ đã vượt xa số lượng trong doanh trại. Tuy rằng không kịp đề phòng nên đã để cho người chơi xông vào phá hủy một lượng lớn, nhưng tổn thất như vậy cũng chẳng là gì với Blaise cả. Thế là Tổng Giám Mục Todds lập tức lệnh cho một nhánh quân trở thành đội ngũ chuyên vận chuyển quặng Ishi, để có thể kịp thời chi viện cho tiền tuyến.
Mà Blaise vốn đã tiếp giáp với Hessen, và do đội ngũ này có địa vị đặc thù, nên suốt quãng đường này họ không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Phía trước là một con sông lớn chảy xiết, khiến cho địa hình bằng phẳng ở đây dường như bị chia thành hai nửa.
Đây là con đường duy nhất để đi từ Blaise sang Hessen, nó nằm ở ngã ba tiếp giáp giữa Blaise, Hessen và Vùng đất Vô Chủ. Nếu muốn tránh, thì bắt buộc phải vượt qua vài ngọn núi cao, vừa tốn thời gian, sức lực lại vừa phiền phức. Nhưng may là Blaise đã qua sông vài lần, nên lúc này bên bờ sông đã được chuẩn bị sẵn thuyền, chuyện dùng để tiếp ứng đội quân vận chuyển này.
Khi mọi người đang cẩn thận chuyển quặng Ishi lên thuyền, thì biến cố đột ngột phát sinh.
Đầu tiên là một mũi tên nước bắn chuẩn vào số Ishi đang trong quá trình vận chuyển, nhưng bị chỉ huy quân thánh kỵ sĩ chặn lại ngay.
Ánh mắt tinh tường của gã nhìn thẳng vào hướng đòn tấn công đó vừa xuất hiện, nhưng chỉ thấy được sóng nước dập dềnh, như thể đòn tấn công kia chỉ là ảo giác của gã.
Bị bọt sóng cuồn cuộn cản trở, nên người đứng trên bờ khó mà nhìn thấy được thứ gì đang ở dưới nước. Nhưng thân kiếm còn đang nhỏ nước đã nói với gã rằng đòn tấn công vừa nãy là thật, thậm chí còn có thể là chúng đang nhắm vào quặng Ishi.
"Nghênh chiến!" Chỉ huy lập tức hạ lệnh.
Thánh kỵ sĩ đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, mà những kẻ dưới nước cũng chẳng thèm ẩn nấp nữa, ồ ạt trồi lên khỏi mặt nước. Lúc này đám người của Blaise mới nhận ra đó là...
Giọng điệu của tên chỉ huy rét lạnh: "Uyên tộc."
Là lũ Uyên tộc vừa nghèo hèn vừa bạo lực, sống ở vùng biển xa xôi. Chúng không có bất cứ quan hệ gì với lục địa này ngoại trừ việc là họ hàng xa với Tịch Nguyệt tộc.
Người dẫn đầu Uyên tộc là một người có dung mạo anh tuấn với một mái tóc xoăn dài màu đen, đó chính là tộc trưởng của Uyên tộc – Muranfasa.
Muranfasa gật đầu với tên chỉ huy trước mặt mình: "Hân hạnh được gặp."
Sau trăm ngàn năm tiêu hao, số chiến sĩ còn lại của Uyên tộc cũng không nhiều. Lần này họ gần như đã kéo hết quân đội đi, vậy còn việc bảo vệ thành Kernas thì sao? Nếu Blaise có ngon thì cứ đánh đi, dù sao Uyên tộc nghèo khổ này cũng chẳng sợ gì cả.
Chỉ có điều nếu quân đoàn Blaise muốn lẻn vào biển sâu thì phải qua ải của con bạch tuộc khổng lồ kia trước đã.
Mà sau Uyên tộc cũng có vài bóng người xuất hiện. Họ có mái tóc màu xanh biển, giá trị nhan sắc cao hơn hẳn mức trung bình của lục địa. Chính là Tịch Nguyệt tộc.
Ai ai cũng biết lực chiến của Tịch Nguyệt tộc trên đất liền còn chẳng bằng một con gà nữa, nhưng một khi vào được nước thì bọn họ chính là những pháp sư hệ thủy có ưu thế nhất. Hơn nữa, có Uyên tộc canh giữ phía trước, sau khi khoảng cách bị kéo ra, thì ưu thế trong nước của Tịch Nguyệt tộc càng khủng khiếp hơn.
Tên chỉ huy nhíu mày. Lẽ ra không nên như vậy chứ. Theo như tin tức gã nhận được trước khi xuất phát, thì Tịch Nguyệt tộc vẫn còn đang bị vây trong cuộc tranh luận giữa phái chủ chiến và phái chủ hòa, nên không có cách nào thống nhất quan điểm.
Gã nhìn về nhóm Tịch Nguyệt tộc trong nước: "Liên minh Dolly có ý gì?"
Trong nước, một chàng trai Tịch Nguyệt tộc có vẻ ngoài khác hẳn những người còn lại lên tiếng: "Đương nhiên là chúng tôi đã tìm được một đối tác có thể giúp chúng tôi thu được nhiều lợi ích hơn rồi."
Sartre nở một nụ cười chẳng khác gì với nụ cười trước đây của công tước Sharona, nhưng chỉ cười chứ không trả lời. Ai nói đối tác của họ chỉ có mình Hessen đâu? Có thể khiến Liên minh Dolly thống nhất quan điểm trong một thời gian ngắn, đương nhiên đó phải là một lợi ích cực kỳ lớn.
Hai bên không giao lưu thêm nữa, mà trực tiếp khai chiến.
Phía Blaise bắt buộc phải qua sông, vận chuyển quặng Ishi đến tiền tuyến. Với số lượng quặng Ishi nhiều và nặng như vậy thì số thời gian tiêu tốn khi đường vòng rất lớn, mà bọn họ lại không có nhiều thời gian đến vậy.
Mà đối với Uyên tộc và Tịch Nguyệt tộc, Hessen là một nơi quá xa xôi, hơn nữa, gần như cả khu vực của họ đều là đất liền. Thế nên khu vực duy nhất phù hợp với điều kiện chiến đấu của họ chính là con sông này. Giả sử Blaise qua được, thì lộ trình sau đó đã nằm ngoài tầm với của họ. Vậy nên nếu họ muốn trợ giúp thì Hessen, thì bắt buộc phải chặn quân chi viện của Blaise ở nơi này.
Sau cuộc chia cách kéo dài suốt trăm ngàn năm, cuối cùng Uyên tộc và Tịch Nguyệt tộc lại có cơ hội sóng vai chiến đấu.
Mặc dù họ đang trong trận chiến đầy rẫy nguy hiểm, khắp nơi toàn là đao kiếm, nhưng Uyên tộc và Tịch Nguyệt tộc lại không kiềm được nụ cười.
Hầu như chẳng cần hội ý trước, nhưng họ vẫn có thể phối hợp ăn ý đến mức không thể tin nổi. Như thể sự ăn ý đã khắc ghi vào linh hồn, cắm rễ trong xương cốt, nên chỉ cần một ánh mắt là đã kích hoạt được nó.
*
Trên chiến trường Hessen, do quặng Ishi tiếp viện mãi không được đưa đến, nên tình thế lại nghiêng về phía có lợi cho Hessen. Dưới lợi thế áp đảo của chiến thuật nhân số, tổn thất của Blaise càng ngày càng tăng lên.
Thấy tình hình càng lúc càng nguy hiểm, cuối cùng Blaise cũng từ bỏ ý nghĩ phung phí Chúa Phạt để dễ dàng đánh thắng trận này, và chủ động đẩy cuộc chiến đến giai đoạn kế tiếp.
Giáo Hoàng đích thân ra trận, ba Tổng Giám Mục xuất trận, tất cả tinh nhuệ của Blaise đều ứng chiến.
Cuộc chiến thật sự, đã bắt đầu.
- ----------Hết chương 91------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cách Uyên tộc nhìn các chủng tộc khác:
Mộc Linh tộc: Muốn bứt hết lá
Nhân tộc: Thú hai chân
Tộc Thú Nhân: Lông xù/ trụi lủi
Tịch Nguyệt tộc: Giàu, yêu cái đẹp, nhưng yếu như sên
Xác sống: Có thể bẻ cả đầu xuống, đỉnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT